5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến thấy thật kì lạ, nhóc thiếu niên ấy hôm nay giống như đổi gió, tới ngay ngày thứ ba của tiệm.

Lavender vào thứ ba Tiêu Chiến chỉ xin làm ca sáng thôi, thời gian buổi chiều chính là thời gian tận hưởng thanh xuân hai mươi tư mơn mởn xanh của mình.Chẳng kì lạ gì khi một người như anh lại đi yêu thích chiều thứ ba cả. Ấy thế mà anh không ngờ cậu lại xuất hiện, không phải chính miệng nói ra chỉ tới vào đầu tuần thôi sao.

" Anh Tiêu Chiến, cho em một phần bánh kem dâu. Em ăn tại tiệm luôn nha?" - Nhất Bác hôm nay lại tươi như một bông hoa hướng sương đủ ngày. Thế nhưng đôi mắt hôm nay không thèm toả ánh dương quang nữa.

Hôm nay đặc biệt tới ăn tiệm lavender của Vương Nhất Bác, chính là đặc biệt khoe cánh tay sưng phồng hôm qua. Tay cậu sưng tới nỗi không cầm nổi bút, cậu sẽ không nói tối qua mẹ đút cho cậu ăn cơm đâu. Bởi vì bút không thể cầm, Nhất Bác tức khắc nghỉ học.

" Lavender ngoài cái bếp làm bánh và tủ kính chưng bánh này thì chẳng còn thừa chỗ cho em ngồi đâu. Mang về mà thưởng thức!" - Tiêu Chiến kênh giọng kiêu căng, hoài nghi nhìn đứa nhóc đòi ăn tại tiệm kia.

Anh còn chưa hỏi vì cái gì mà hôm nay cậu lại đi vào sáng thứ ba, hơn nữa đôi mắt không ánh dương quang là như thế nào.

Đứa nhỏ mặt búng sữa thất vọng nhìn anh, cậu cứ nghĩ anh sẽ chào mừng cậu cơ đấy.

Thế giới của Nhất Bác như thu nhỏ lại, bé xíu xiu như hạt mưa sa. Bông hoa xinh đẹp khép nụ lìa cành, chẳng cần giọt sương nhỏ đến đọng trên cánh hoa tươi nữa.

" Cho anh này." - Vương Nhất Bác khuôn mặt không nổi sắc khí đưa anh một cây kẹo mút trái cây.

" Được rồi, em hư quá. Bên trong có ghế trống, em không chê có thể ngồi tạm. Dù sao cũng có chuyện muốn nói với em." - Tiêu Chiến nhận cây kẹo nhỏ, còn tỉ mỉ búng trán của cậu một cái.

Đứa nhỏ nỉ non kêu đau không thôi, xoè tay nhận đĩa bánh kem dâu được trang trí kĩ càng, cách đặt lên đĩa không chê vào đâu từ tay của vị ca ca.

Tiêu Chiến trong đầu nảy lên một suy nghĩ rằng có phải bản thân Nhất Bác ăn dễ thương với uống sữa bò mà lớn hay không. Cái vẻ mặt của Vương Nhất Bác là thứ lạ lẫm nhất Tiêu Chiến từng gặp. Chẳng có ai đã đẹp trai mà con đáng yêu như thế cả.

Trong đầu cứ vòng vòng suy nghĩ, anh còn chả biết bản thân mình đã lớn tới nhường nào mà vẫn có điệu bộ cực kì đáng yêu với người ngoài cả.

Nhất Bác bị đau tay, sưng húp lên. Giống như tìm được chỗ dựa để ăn vạ, cậu liền tới Lavender. Cậu thừa nhận mình đã lụy con người này, giống như thế giới đếm qua lại cũng chỉ có một Tiêu Chiến, hai Tiêu Chiến, ba cũng Tiêu Chiến. Đếm một vòng trong tim cậu cũng chỉ được hai chữ Tiêu Chiến mà thôi.

Cậu tìm được một cái ghế gỗ được bày đối diện với cái tủ thủy tinh trong suốt của tiệm. Đừng có nói đây là cái ghế anh chàng xa lạ hôm nọ ngồi đó nha. Thật đáng ghen tị, Nhất Bác cậu cũng muốn nghỉ học đi phụ việc cho anh Chiến.

" Anh ơi, tay em đau quá. Cái dĩa không cầm nổi, anh đút em ăn có được hay không?" - Nhất Bác than vãn, còn xoè tay ra cho anh xem. Tay đã sớm hết đỏ, chỉ còn nỗi đau âm ỉ mãi không thôi.

" Hả, sao em lại bị đau tay?" - Tiêu Chiến giống như một đứa trẻ, hốt hoảng chạy tới bên cậu.

Anh ấn hai ngón cái lên lòng bàn tay của Nhất Bác, như muốn chúng xoè rộng ra cho Tiêu Chiến xem. Bấm nhẹ một cái, quả nhiên cậu không tự chủ được làm mắt nổi lên một tầng sương ướt nước.

Cậu xác nhận tiết xuân sang thật là lạnh, lạnh muốn cứng người. Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy anh, Nhất Bác giống như hít phải một luồng không khí lạ lẫm. Ấm áp, dịu dàng, thanh thuần, tinh khiết. Đó đều là thứ cậu lần đầu chạm được vào, cũng chẳng dám dứt ra nữa.

Miệng Vương Nhất Bác kêu đau một tiếng, mắt của Tiêu Chiến đã dán ngược lên trên mặt cậu. Từ lúc nào hai người đã thân tới thế, từ lúc nào cậu hằng ao ước chạm lấy tay anh lần hai lại hoá thành sự thật.

Tiêu Chiến giống như một đoá hoa bị xéo nát, tâm can nhảy lên một cỗ đau lòng. Thấy bạn nhỏ đối diện vẫn nhìn anh chăm chăm, không khỏi hỏi lại rằng em làm sao thành như thế này.

" E-em đập tay vào thành bàn mới thành ra như vậy."

Trắng trợn quá, đau lòng quá. Tim gan anh như ứa từng giọt máu lạnh. Nhất Bác đang nói dối anh, còn không chớp mắt lấy một cái. Tiêu Chiến bỗng gieo cho mình một suy nghĩ rằng bản thân có quan trọng gì với người ta đâu, người ta có nói dối cũng chẳng để tâm mình như thế nào đâu.

Tiêu Chiến ỉu xìu như bánh mì hỏng, lại có chút giận dỗi đan xen vào từng tế bào. Trái tim nhỏ giống như đi vào bóng đêm, chìm trong sự lạc lõng của cuộc đời.

Anh không nghĩ người như Vương Nhất Bác đây lại cả gan nói dối anh. Tiêu Chiến là người hướng nội, bị nhạy cảm từ lời nói của người khác. Anh buồn thiu, lấy ngón tay nhỏ xoa xoa tay cậu, trong lòng lại đang ngập tràn đổ nát.

Nhất Bác cảm thấy không ổn, luồng khí lạnh lẽo tràn ngập phế quản. Cậu thấy ánh mắt dịu dàng của anh dần mờ nhạt rồi tắt vụt, nhanh tới nỗi cậu không kịp chớp mắt một cái. Cậu ngước mắt nhìn người đàn anh của mình bỗng chốc thu nhỏ thành một hình tròn bông xù, cần người mau chóng xoa xoa cưng chiều.

" Em cả gan nói dối anh." - Tiêu Chiến không thèm nhìn ngũ quan tinh xảo của cậu, lại đi nhìn lòng bàn tay đau nhói kia.

Rõ là đau, thế nhưng lại không thèm nói rõ cho Tiêu Chiến lý do.

" K-không có! Thực ra, em là bị... mẹ đánh." - Âm thanh tận cuống họng nhỏ dần, nhỏ dần rồi vụt tắt. Nhất Bác vừa rồi là vô thức nhận lỗi với anh.

Khuôn mặt Nhất Bác đỏ cả mang tai, hận không thể đào một cái hố cho bản thân chui xuống, giấu đi. Chẳng có đấng nam nhi nào đi khoe mình bị mẹ đánh cả, nhục cả thanh danh mười tám năm cày cuốc của cậu mất rồi.

" Tại sao?" - Tiêu Chiến đưa tay vào trong túi, sẵn tiện lấy ra một lọ thuốc nhỏ. Thuốc dạng bột, sền sệt như mấy lọ kem dưỡng da của mẹ cậu hay dùng vậy.

Anh xoa đều đều lên lòng bàn tay trắng bóc của Vương Nhất Bác, lại ngước mắt tò mò câu trả lời của cậu. Nhất Bác nuốt nước bọt, ậm ừ kể cho vị ca ca này nghe. Tưởng nghe xong anh sẽ thương xót lắm, đau lòng vì thanh niên trẻ tuổi mười tám xuân xanh lại vì anh mà đi ăn trộm đồ của chính mình.

" Em hư quá, đợi một lát anh lấy tiền trả lại cho mẹ em nhé." - Tiêu Chiến giở giọng trách móc, rời khỏi tay cậu bạn nhỏ rồi tỉ mỉ đút bánh cho cậu ăn.

Ánh mắt anh nhu hoà, hệt như sương nước lấp lánh ánh dương. Cứ ngỡ Tiêu Chiến liệu có phải đoá hoa nhỏ mà chu toàn được người chăm hoa yêu chiều hay không.

Nhất Bác thề rằng người này không hợp với mình còn có thể hợp với ai nữa, cái này cũng quá hợp lý đi.

" Em không nhận đâu, số kẹo đó sinh ra là dành cho Tiêu Chiến anh đấy! Không cần trả tiền." - Nhất Bác thuận miệng ăn bánh, còn có cơ hội trả treo anh.

" Vậy được, anh không trả cho em. Anh trả cho mẹ em có được hay không?" - Tiêu Chiến thấy đứa nhóc này chính là không hiểu chuyện, ngốc ngốc chẳng giống ai. Có ai thấy tiền lại không thèm đi lấy hay không. Đương nhiên là có, chính là tên Vương ngốc nghếch này.

" Mẹ của em thì là của em, anh trả cho mẹ em thì chính là trả cho em. Anh trả cho em thì chính là cho em, em nói rồi em không nhận thì anh cũng đừng hòng trả." - Vương ngốc nghếch phun một tràng, cũng không biết rốt cuộc mình đang nói cái lập luận gì.

Tiêu Chiến giống như cành củi khô với hàng tá dấu hỏi chấm trên đỉnh đầu, em đang nói cái logic củ chuối gì thế Vương Nhất Bác?

Anh thật hết cách với anh chàng ngốc nghếch này. Nhất Bác tưởng anh sẽ đôi co thêm một vòng tròn nữa, nhưng thay vào đó anh lấy trong ví của mình ra đưa tiền trước mặt cậu.

Vương Nhất Bác liền dấu hai tay của bản thân đằng sau lưng, Tiêu Chiến nhìn hành động ấu trĩ này tới ngớ người.

Coi như xong rồi, mình lỡ chân sa vào một kẻ vừa ngốc lại còn đáng yêu.

Tiêu Chiến cười phá lên, tươi rói mà trêu Vương Nhất Bác em thật là ngốc. Không đề phòng mấy, tiền trong tay anh giờ đây nằm gon trong lòng bàn tay cậu. Bị chọc tới nỗi nhận tiền rồi hả.

Ai ngờ, Nhất Bác nắm lấy tay anh nói.

" Tiêu Chiến, em nhận tiền này anh phải thích em đấy nhá. anh xem nhà em bán kẹo, anh cưới em sẽ được ăn cả đời, thích lắm đúng không?"

Tiêu Chiến chính thức cạn lời, ngơ mặt ra mà nhìn Vương Nhất Bác.

Nhất Bác bên này cảm thấy mình có vẻ sắp bị từ chối rồi, bao nhiêu dũng khí cũng vì thế mà bay đi đâu mất.

Con cá vàng ngốc cuối cùng cũng chỉ được ở lại trong bể cá nhỏ, cô độc một đời cùng mấy viên đá long lanh màu sắc. Màu sắc này lại không có anh, giống như sụp đổ hoàn toàn.

Sự buồn tủi nhanh chóng cuốn lấy cậu, sự hờn dỗi ghen tị cũng từ đó mà chui ra. Anh không thích cậu, anh thích người khác rồi chứ gì.

Kẻ trộm cái tim cuối cùng lại ném trái tim nhỏ đi mất, bởi lẽ kẻ trộm không thèm thứ đồ vật mong manh yếu ớt này. Đoá hoa đã nở hết, Nhất Bác cũng đã trao hết mọi thứ cho anh mất rồi.

Cậu vẫn nắm tay anh, hi vọng một tia ngọt ngào nhỏ bé mau chóng chiếu lên cậu, để cậu có thể yêu được con người này. Cậu mong ước, cậu chờ đợi, cậu vì tình yêu này mà bao nhiêu thổn thức, vì tình yêu này mà mệt mỏi bao nỗi lo âu, muộn phiền.

Nếu anh thực sự không chấp nhận em, em biết phải sống ra sao đây anh?

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net