34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng mở cửa cùng giọng của em Đào vang lên.

- Anh ơi...

Anh vội vàng tránh né đi lại bàn học mở lap lên rồi vào game bỏ lại Thái Hiền đang chu mỏ chuẩn bị hôn anh.

Thái Hiền bị em gái làm cho một vố đau điếng thì cau mài lại hỏi.

- Sao em vào phòng mà không gõ cửa???

Bình thường thì em sẽ gõ cửa nhưng hôm nay bị sao í, chắc là do em bị mất quyền kiểm soát tạm thời rồi, em Đào đành phải cuối gập người một góc 90° rồi nói

- Ahh em không biết, em xin lỗi hai anh ạaa

Nói xong rồi em đóng cửa chuồn đi mất, Thái Hiền lúc này bực lắm rồi, em gái kiểu gì toàn phá chuyện của cậu, hậm hực trong lòng, liền đuổi theo em Đào nhất định phải tính sổ em cho bằng được.

Phạm Khuê thấy cả hai người đều ra ngoài thì thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại khi nãy anh không kiềm được mà gục mặt xuống bàn cười khúc khích.

Tối đến, Thái Hiền nằm trên giường buồn bã nhìn Phạm Khuê mãi mê chơi game với Tú Bân và Ninh Khải mà bỏ rơi cậu, là người yêu của anh rồi nhưng vẫn cứ tủi thân vậy??? Cậu buông điện thoại xuống và đi lại bàn học không lên tiếng mà cứ nhìn chầm chầm vào cái gái trắng nỏn kia cậu khẽ đưa tay sờ lên nó khiến anh giật thót người mà kêu lên vài tiếng.

Cậu thấy thế vẫn cứ chạm vào cổ anh. Phạm Khuê nhột đến mức lông dựng hết cả lên nhưng anh không thể rời tay khỏi máy tính được vì anh đang đấu với tướng của đội địch, anh vừa giết được địch thì nhanh chóng về lại sảnh nhà, anh tháo tay nghe rồi lấy tay che sau gáy của mình quay lại nói với cậu.

- Anh nhột mà....

Thái Hiền khẽ cười một cái, nhìn thấy gương mặt đỏ lựng của anh càng khiến cậu thêm hào hứng mà muốn bắt nạt.

- Em đang trừng phạt anh đấy...

Anh không hiểu hỏi.

- Trừng phạt cái gì cơ??

Cậu tiến lại gần mặt của anh nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đó và nhẹ nhàng nói.

- Việc anh bỏ bê người yêu của mình mà chỉ lo chơi game...

Anh ngại rồi, nhưng vì game nên anh đã không từ thủ đoạn, khuôn mặt của anh trở nên vừa đỏ vừa long lanh, dùng chất giọng nhỏ nhẹ kèm theo đó là sự nhõng nhẽo nói.

- Anh xin lỗi~ nhưng cho anh chơi hết trận này đi~ nha nha~

Anh đang làm nũng với cậu kìa trời, hỏi coi Thái Hiền chịu nổi không tất nhiên là chịu không nổi rồi liền phì cười một cái rồi xoa xoa nựng nựng một bên má của anh bảo.

- Được rồi, hết trận này thôi đó...

Anh vui vẻ gật đầu rồi đeo tay nghe vào để chơi tiếp, cậu đến chịu rồi ai biểu gấu nhỏ này lại dễ thương quá làm gì, chịu không nổi cũng dễ hiểu thôi, cậu vừa cười vừa đi lại giường mở điện thoại ra lướt tiếp.

Cậu ngồi đợi tầm 5-10 gì đó thì anh đã chơi xong rồi. Anh tắt máy tính rồi trèo lên giường, ngồi xếp bằng xéo cậu một xíu. Thấy anh lại cậu cũng cất điện thoại đi rồi nói.

- Anh để em phải chờ lâu đấy...

Anh gãi gãi đầu rồi nhẹ giọng nói với cậu.

- Anh xin lỗi mà...

Cậu cười rồi tiến lại gần anh.

- Hôn em đi...

- Gi... gì cơ???

Anh ngượng đến đỏ mặt rồi lan đến hai vành tai, cậu thấy thế đưa tay lên mà sờ vành tai đang ửng hồng anh, rồi vừa cười vừa nói.

- Em muốn anh hôn em...

Cậu cứ vừa cười vừa nói như thế, lộ ra vẻ đẹp trai vô cùng, anh được trai đẹp bảo hôn anh mà không hôn thì tiếc lắm, nhưng mà anh ngại đến nóng cả mặt luôn rồi, anh e dè nhướn người về phía trước để cho đôi môi xinh xắn của mình chạm vào môi người kia rồi vội vàng rụt lại, rồi lấy hai tay ôm mặt mình mà ngại ngùng nói.

- Ah... anh ngại quá... anh không làm được đâu

Cậu bị môi anh lướt nhẹ qua chưa kịp phản ứng gì thì thấy anh cứ trông bộ dạng lấy hai tay che cái mặt đỏ như quả cà chua của mình thì cũng không thể ngừng cười, Thái Hiền lấy hai tay mình cầm hai cổ tay của anh có ý muốn gỡ ra để nhìn mặt anh rồi nói.

- Sao lại che mặt thế... gỡ tay ra cho em xem nào...

Anh ngại thì ngại nhưng vẫn nghe lời cậu mà gỡ tay ra, thứ hiện ra là một quả cà chua chín mùi chứ không phải anh đâu. Thái Hiền lúc này cười đến ngặt nghẽo thật sự là cậu không muốn cười đâu nhưng mà trông anh lại dễ thương quá nên cậu cứ như thế mãi.

Anh ngồi đó vừa mở tay ra đã thấy cậu cười vô mặt mình, đã ngại lại còn ngại hơn, thẹn quá hoá giận anh đánh cậu một cái rồi lấy chăn trùm kín mặt mình lại.

Cậu thấy anh có vẻ giận mình thì mới quay sang hỏi.

- Ơ... anh sao đấy?? Giận em à???

-............

Anh nằm im thin thít quay lưng lại với cậu.

- Hoii mà... cho em xin lỗiii... tại anh dễ thương quá nên em mới cười chứ bộ....

Tay lay lay vai anh dùng cái tone giọng nhõng nhẽo nói với anh.

Phạm Khuê trùm chăn kín mít nên là làm sao mà cậu biết anh đang cười mỉm bên trong đâu, anh vừa cười cười trong chăn vừa khẽ gật đầu.

Thái Hiền thấy cái chăn có chút nhúc nhích, khẽ quay anh lại rồi có ý gỡ chăn ra khỏi mặt anh hỏi.

- Em mở ra nhé??

Hỏi thì hỏi vậy thôi chứ anh chưa kịp đồng ý nữa thì cậu đã mở ra rồi. Trời ơi Thái Hiền đẹp trai vãi. Mắt anh nhìn cậu không rời. Thái hiền vén tóc anh rồi hôn nhẹ vào môi định đưa anh vào một nụ hôn thực thụ nhưng bị anh chặn lại đẩy ra rồi nói.

- Kh-Không được... hai đứa mình mới quen nhau chưa được 24 tiếng nữa đó....

Cậu phì cười rồi vuốt tóc anh nói.

- Được rồi... vậy em ôm anh ngủ được không???

Hai tay anh ghét thành dấu hiệu chữ X rồi bảo.

- Không được đâu, nếu em ôm anh thì anh sẽ thức tới sáng luôn đấy...

Thái Hiền bắt đầu mân mê mấy sợi tóc của anh rồi hỏi.

- Tại sao vậy??

Không biết sao bình thường anh mạnh dạn lắm cơ, nhưng giờ thì cứ đỏ mặt rồi ngại ngùng mãi thôi, anh nhẹ giọng nói.

- Đây là lần đầu tiên anh ngủ với người mình thích... nên là nếu em mà ôm anh ngủ thì tim anh sẽ không chịu nổi đâu...

Anh cứ thẹn thùng như gái đôi mươi như thế Thái Hiền không thể không cười cậu cười mỉm một cái rồi lấy tay vén tóc anh qua, rướn người hôn lên trán anh một cái rồi nằm xuống cạnh anh bảo.

- Được rồi... em sẽ không ôm anh... chúng ta ngủ thôi nhé...

Anh khẽ gật đầu rồi ừm nhẹ một tiếng như cho người kia một tín hiệu để nhận biết mà đi ngủ. Mới chợp mắt được một tí thì cậu có cảm giác ấm áp ở tay, là do anh đã lấy ray mình đan vào tay của Thái Hiền, anh khẽ nói.

- Không ôm nhau ngủ được nên anh sẽ nắm tay em ngủ..

Thái Hiền không thể không cười, người gì mà lại đáng yêu đến mức khiến người khác muốn bị bệnh tim tới nơi vậy??

Hôm sau, Bảo Khánh và Ninh Khải đang trên đường vào lớp thì gặp Thái Hiền, hai người nhanh nhảu chạy lại đứng sang hai bên của Thái Hiền, Bảo Khánh hỏi trước.

- Ê sao rồi?? Tao nghe Ninh Khải kể hôm qua mày đi uống nước thôi mà cười dữ lắm... Sao cười vậy???

Bảo Khánh vừa hỏi vừa lấy tay quàn cổ cậu, nhưng cậu cao quá làm vậy thì cô hơi đau đau đành bỏ tay xuống.

Ninh Khải cũng theo đó mà hỏi.

- Sao rồi?? Kể nghe coi!!!

Từ cổng vào đến chỗ ngồi hai người vẫn cứ liên tục hỏi còn Thái Hiền thì vẫn im ru không hó hé một lời nào đến khi cả ba ngồi xuống ghế hết thì cậu mới để ngón tay trỏ lên miệng rồi suỵt một cái ra hiệu cho hai người kia im lặng. Ninh Khải và Bảo Khánh cũng biết ý mà im ru đón chờ câu trả lời của cậu, Thái Hiền thấy hai người im lặng rồi mới nói.

- Thì tối hôm kia tao đã tỏ tình ảnh rồi đấy... nhưng đến sáng hôm sau anh ấy lại quên hết luôn...

Ninh Khải và Bảo Khánh cứng đờ như bị sịt keo tới nơi, Bảo Khánh vươn tay vỗ đầu cậu một cái rồi mắng.

- Mày bị điên hay gì mà tỏ tình người say vậy???

Ninh Khải ngồi vỗ tay cho Bảo Khánh ý nói là hành động và lời nói đều đúng lắm. Thái Hiền xoa xoa chỗ mới vừa bị đánh rồi trả lời.

- Tao chưa nói xong mà.... Nghe tiếp nè...

Hai người ngồi đối diện cậu mở mắt to hết cỡ rồi nghiêm túc nghe cậu kể.

- Xong sáng hôm sau tao mới giả vờ nhõng nhẽo với anh Khuê, thế nên là giờ tao với anh ấy đã là người yêu của nhau rồi đấy.... Hahahhah...

Bảo Khánh và Ninh Khải giây trước còn căng thẳng nghe cậu nói xong thì liền nở nụ cười rồi cảm thấy quá tự hào về bạn của mình liên tục vuốt đầu cậu rồi bảo.

- Thái Hiền giỏi ghê trời!!! Thấy cưng hết sức à!!!

Cậu gạt tay của Ninh Khải và Bảo Khánh ra, hai chân mài cau lại rồi đanh đá nói.

- Ây hai bây bỏ ra coi, ai cho sờ đầu tao???

Mà bình thường thì Khánh với Khải nhây lắm nên dễ gì mà ngồi im khi cậu làm như vậy, liền nhào lên vò đầu cậu hết sức có thể, ba đứa giỡn vui lắm ai có trong lớp cũng nhìn đến khi thầy cô vào thì mới chịu dừng.

⋆⋆⋆

Viết xong rồi đăng cho nhanh chứ để quài, chap này dài hơn mấy chap khác=)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net