Hồ sơ vụ án số 8: Nạn nhân chết trong vụ hỏa hoạn bảy ngày sau xuất đầu lộ diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ sơ vụ án số 8: Nạn nhân chết trong vụ hỏa hoạn bảy ngày sau xuất đầu lộ diện (P2)

___________________________________

Nằm trên bàn giải phẫu lúc này là thi thể số 1 được tìm thấy trong phòng ngủ chính. Tôi đứng ngay tại vị trí phẫu thuật chính bên phải nạn nhân, các cơ của nạn nhân vì bị co cứng nên trở nên rất rắn chắc.

Tôi cẩn thận từng tí cắt các cơ ngực và cơ bụng của thi thể, sau đó tách cơ ngực và xương sườn bên phải, phần còn lại phía bên trái do Lý Tranh giải phẫu. Cô đứng dậy, điệu bộ ra dáng, tay năng lên dao hạ xuống, nhưng cô ấy dường như đánh giá thấp độ cứng cơ của cái xác cháy sém nên chỉ cắt được một chút.

Lý Tranh bĩu môi: "Tôi không tin cắt không đứt!"

"Cẩn thận đừng có cứa vào tay đấy nhé!" Lời vừa dứt, Lý Tranh thở xuýt xoa, rụt tay trái lại.

Lý Tranh có một nền tảng lý thuyết vững chắc, cũng như sự dũng cảm bạo dạn của một bác sĩ pháp y có trình độ. Nhưng dù sao, cô ấy vẫn là một sinh viên vừa rời khỏi ghế nhà trường. Vì vậy, thực hành là tiêu chuẩn duy nhất của kiếm nghiệm chân lý, chỉ trên lý thuyết không bao giờ là đủ. Công việc của tôi có thể thuần thục nhanh đến thế, cũng nhờ vào lúc chữa trị chứng sợ máu năm đó, quan sát biết bao nhiêu cuộc giải phẫu lớn nhỏ.

Thực ra nhiều khi, giải phẫu không chỉ kiểm tra kiến thức lý thuyết, còn kiểm tra kỹ năng, sự kiên nhẫn thậm chí là thể lực. Có những lúc chúng tôi biết rõ ràng mất nhiều máu nên dẫn đến tử vong, nhưng để tìm ra sợi mạch máu bị đứt thì cần phải tốn đến ba bốn tiếng đồng hồ.

Giải phẫu không chỉ là công việc đòi hỏi kỹ năng mà nó còn là một công việc chân tay đúng nghĩa.

"Mau cởi găng tay ra, xối nước vào rửa đi!" Tôi cứng rắn nghiêm khắc nói với cô ấy: "Dùng lực ấn vào vết thương, để cho miệng vết thương chảy máu." Vương Mãnh thắc mắc: "Thế thì đau chết đi được, không phải cần cầm máu hay sao?"

"Anh Lưu nói đúng!" Lý Tranh nhanh chóng xối nước rửa vết thương, "Gặp phải vết đứt tay do dụng cụ sắc như thế này, đầu tiên phải rửa sạch rồi nặn máu xung quanh vết thương ra. Nó có thể làm giảm khả năng xâm nhập của vi khuẩn."

Mặc dù điều kiện hiện nay không còn khó khăn như trước. Trang thiết bị bảo hộ của chúng tôi ngày càng đầy đủ. Nhưng xét cho cùng, việc tiếp xúc gần với thi thể người chết vẫn rất rủi ro. Bác sĩ pháp y không thể biết mỗi lần thi thể mình phải đối mặt có bệnh truyền nhiễm gì, nên chỉ có thể cầu nguyện cho bản thân, hy vọng cái xác năm đó không bị viêm gan, lao phổi hay bệnh AIDS.

Tôi định một mình hoàn thành việc khám nghiệm thi thể, nhưng tính khí bướng bỉnh của đại tiểu thư Lý lại nổi lên. Cô ấy lai đeo găng tay vào. "Nghe tôi, bỏ găng tay ra đi! Giao cho cô nhiệm vụ quan trọng hơn, phụ trách ghi chép, ghi cho chi tiết vào đấy nhé!"

Lý Tranh không cố chấp nữa, lặng lẽ tháo găng tay cầm Giấy ghi chép khám nghiệm tử thi đứng bên cạnh tôi.

Tôi vừa giải phẫu vừa mô tả: “Xương ức bị gãy, chứng tỏ lòng ngực của nạn nhân đã bị tác động ngoại lực. Phần sụn sườn của nạn nhân đã bị mài mòn nghiêm trọng, điều này cho thấy nạn nhân tương đói cao tuổi". Lý Tranh nghiêm túc ghi chép lại, lẩm bẩm: "Một người già, vậy chắc ông ta là Thẩm Văn Phong rồi."

Tôi gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng vẫn phải xác nhận lại giới tính. Sau khi cắt qua một vài chiếc xương sườn, lưỡi dao bị gãy và tôi đã thay bằng kìm để cắt tất cả những chiếc xuơng sườn còn lại.

Xương ức và xương sườn trước đã được cắt bỏ, toàn bộ khoang ngực và ổ bụng lộ ra trước mắt chúng tôi. Một mùi hỗn tạp giữa thịt cháy và máu tanh bốc lên, Lý Tranh bịt khẩu trang lại. Tôi đã rất quen thuộc với mùi này và không cảm thấy quá khó chịu nên không đeo khẩu trang.

Bác sĩ không đeo khấu trang đương nhiên sẽ có rủi ro. Dù sao tính kích thích của mùi thi thể rất mạnh. Thế nhưng lợi ích lớn nhất của việc không đeo khẩu trang đó là có thể phân biệt tất cả các loại mùi phát ra từ trên thi thể. Có những lúc mùi khác nhau đồng nghĩa với việc nguyên nhân tử vong khác nhau.

Sau khi mở lồng ngực và khoang bụng, tôi quyết định bắt đầu khám nghiệm từ cổ, khí quản và phối là những bộ phận khám nghiệm quan trọng của thi thể trong vụ cháy.

Đầu tiên, kiểm tra xương móng không có dẫu hiệu gãy. Sau đó mở khí quản, thành trong có màu đỏ, đây là biểu hiện khí quản bị nhiệt độ cao gây ra bỏng. Một số chất màu đen xám bám vào thành trong của khí quản, chứng tỏ khói bụi trong trận hỏa hoạn theo đường vận động hít thở đi thẳng vào phổi.

Sau đó tôi lại mở nhánh phế quản. Lý Tranh giống như một chú mèo tò mò, ló đầu nhìn vào và hỏi tôi: "Nếu như lửa thiêu chết thì không vấn đề, nhưng sâu trong khí quản lượng khói bụi rất ít, lẽ nào khi đó khả năng hô hấp tương đối yếu?"

"Xem lại phổi và tim xem sao." Tôi cúi người, cắt ngang khí quản từ vị trí sụn tuyến giáp, sau đó nắm chặt khí quản và dùng lực kéo huớng ra phía bên ngoài.

"Lực không được quá mạnh, nếu không khí quản sẽ bị đứt. Nguợc lại cũng không dược dùng lực quá nhẹ, nếu không sẽ không kéo được tim và phổi." Những điều này là kinh nghiệm giải phẫu tích lũy nhiều năm, phải tự mình trải nghiệm mới có thế nắm bắt tốt thời điểm. Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Tranh, cô ấy đang nghiêm túc ghi chép lại, tôi cảm thấy rất vui mừng yên tâm.

Tim không có tổn thuơng, bế mặt hai lá phổi có rất nhiều chỗ xuất huyết.

"Hiện tượng ngạt thở rất rõ ràng" Lý Tranh hỏi: "Có phải bởi vì ở hiện trường vụ cháy rất thiếu khí oxy phải không?"

Tôi lắc đầu: "Thi thể ở vụ cháy thông thường hiện tượng ngạt thở không rõ ràng, thay vào đó, các dấu hiệu ngộ độc carbon monoxide phổ biến hơn."

Khi mổ cả hai lá phổi, một chất dịch màu vàng nâu chảy ra khiến chúng tôi vô cùng kinh ngạc. Lý Tranh nắm chặt tờ ghi chép trong tay: "Sao tôi lại trông giống như chết đuối vậy nhỉ, thế nhưng chết đuối trong vụ hỏa hoạn thì có chút khó tin, anh nói xem đây liệu có phải là một vụ giết người phóng hỏa?"

Tôi ngất lời Lý Tranh: "Đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy à? Pháp y phải nói chuyện bằng chứng cứ, đừng có mà tự viết kịch bản."

Lý Tranh nghiêng đầu tinh nghịch.

Tôi dùng dao mổ lấy một ít chất lỏng màu nâu vàng, đưa lên mũi ngửi thì thấy có mùi thuốc nam. Tôi cắt một miếng phổi nhỏ bỏ vào túi vật chứng. Mở dạ dày thi thể ra, toàn bộ hỗn hợp trong đó là chất lỏng màu vàng nâu.

Tôi cố ý mở khoang chậu của thi thể nhưng không tìm thấy tử cung và phần phụ. Lý Tranh nói: "Nạn nhân là nam giới, ông ta chính là Thẩm Văn Phong!"

Hoàn thành khám nghiệm, các mẫu sinh học như máu, chất chứa trong dạ dày và sụn sườn được lấy ra. Nhân viên phòng khám nghiệm khiêng thi thể số 2 trong phòng ngủ phụ lên bàn giải phẫu. Tôi thay một đôi găng tay khác và bắt đầu tiến hành.

Thông qua khám nghiệm biết được nạn nhân số 2 là nữ giới, đồng thời có đặt vòng tránh thai. Có lẽ cô là người giúp việc Lý Mỹ Hoa. Cô ta có dấu hiệu ngạt thở rõ rệt, sau khi mở khí quản thì không thấy muội than mà có nhiều bọt khí. Mở cả hai phổi và thấy các phế nang chứa đầy dịch trong suốt.

Lý Tranh đầy kinh ngạc: “Đây rõ ràng là tử vong do chết đuối mà, suýt chút nữa chúng ta bị lừa!" Dù lòng tôi lúc này đang loạn nhịp nhưng với tư cách một bác si pháp y lão làng, tôi không bao giờ được quay xe truớc một tân binh, nên tôi cố gắng hết sức giả bộ bình tĩnh và nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Mỹ Hoa rõ ràng là bị đuối nuớc tử vong, chứ không phải chết cháy. Vụ án này tuyệt đối không đơn giản là một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn. Tầm quan trọng của việc khám nghiệm tử thi lúc này được thể hiện sâu sắc, cả hai nạn nhân ban đầu trông giống như tử vong do hỏa hoạn. Nhưng khi quá trình khám nghiệm diễn ra, họ bắt đấu tiết lộ ngày càng nhiều thông tin.

Lý Mỹ Hoa có dấu hiệu đuối nước, cho thấy cô ta đã chết đuối truớc khi trận hỏa hoạn xảy ra. Thẩm Văn Phong vừa có hiện tượng đuối nước lại vừa có dấu hiệu chết cháy, cho thấy ông ta đã trải qua cả đuối nước lẫn bỏng rát. Tôi chợt nghĩ đến chiếc bồn tắm đầy nước trong phòng tắm trên tầng hai.

Thẩm Văn Phong và Lý Mỹ Hoa có dịch chất lỏng khác nhau trong dạ dày và trong phổi, cần phải khám nghiệm thêm.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trừ khi phát sinh đuối nước khi nằm trên giường, nếu không người duới nước không thể nào tự mình về phòng ngủ nằm lên giường, chắc chắn tồn tại nguời thứ ba.

Cởi găng rửa sạch tay, giải phẫu đã kết thúc. Thả lỏng nghỉ ngơi một chút, tôi mới nghe thấy bụng mình sôi lên, làm việc cuờng độ cao luôn khiến người ta đói bụng rất nhanh.

Lý Tranh nhịn cuời: "Tám giờ mới họp cơ, chúng ta ăn tối trước đi. Tôi đã đặt xong xuôi hết rồi. Hôm nay phải đi chúc mừng tôi được nhận chính thức, vừa có án cái là quên hết cả."

Vuơng Mãnh vừa nghe thấy có người mời đi ăn lập tức cuời toe toét: "Được quá. Lý Tranh, cô đặt món gì đấy?"

Lý Tranh nói: "Đồ nướng Hoàng Ký"

Lời vừa dứt thì nụ cười trên môi cũng dần tắt. Lý Tranh kịp thời phản ứng, lập tức giả bộ dáng điệu nôn ọe.

"Tôi đề nghị đổi địa điểm ăn đi." Vương Mãnh yếu ớt giơ tay, vẻ mặt thất thần xanh xao.

Cuối cùng chúng tôi tới quán ăn đồ Trung Hoa trước cổng cơ quan. Sau khi ngồi xuống, Vuơng Mãnh gọi phục vụ mang bia tới: "Mau mau uống một cốc để nó xuống đi, cả tháng nữa tôi cũng không muốn nghe đến hai chữ 'đồ nướng' nữa đâu."

Lý Tranh do dự: "Lát nữa còn phải họp, chúng ta uống rượu có sao không?"

"Yên tâm đi, bên pháp y chúng ta có truyền thống, làm việc xong bắt buộc phái uống rượu. Lãnh dạo cơ quan cũng thường xuyên nói như vậy, phải không, Hiểu Huy?"

"Hình như có quan điểm thế thật, thứ nhất là để tiêu độc khữ trùng, thứ hai để giảm căng thẳng mệt mỏi. Cơ mà lát nữa còn phải họp nên chúng ta uống một chút thôi."

Tôi cười và nâng cốc: "Chúc mửng cô, bác sĩ pháp y Lý!"

Lý Tranh mạnh dạn cụng ly với tôi, nâng cốc lên và nói: "Chúc đồng chí Lý Tranh làm tốt nhiệm vụ trên cương vị chính thức, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!"

"Bác sĩ pháp y thực chất là một ngành nghề vô cùng rủi ro. Truớc kia tôi không tin, kết quả hôm nay nhận lại một vết cứa" Lý Tranh uống một hơi thật sâu, "Thế nhưng, một chút gai mồng tơi này không đánh gục được tôi!"

Dăm ba câu không xa rời bệnh nghề nghiệp. Cho dùng đang ăn cơm, không biết từ lúc nào chủ đề lại chuyển sang vụ án hôm nay.
Chúng tôi vừa ăn vừa tóm lược lại vụ án, chuẩn bị cho báo cáo trong cuộc họp tình tiết vụ án tối nay.

Tám giờ tối, phòng hội nghị chật kín người. Chúng tôi tìm một chỗ ngoài rìa bên cạnh ngồi xuống. Trước tiên Vuơng Mãnh báo cáo sơ lược tình hình điều tra hiện truờng. Không có dấu hiệu trèo hoặc cạy cửa sổ và cửa ra vào. Bức tranh thư pháp bị mất trong biệt thự và việc phát hiện ra hai điểm phát hỏa mang đến một cuộc tranh luận sôi nổi.

Tôi báo cáo tình hình khám nghiệm thi thể. Nạn nhân Thẩm Văn Phong có một lượng nhỏ muội than trong khí quản và hoạt động hít thở yếu, cho thấy ông vẫn còn sống khi hỏa hoạn xảy ra hoặc bị thiêu trong tình trạng hấp hối, phù hợp với đặc điểm đuối nước trước rồi mới bị thiêu dẫn đến tử vong. Ngoài ra, ông còn bị gãy xương ức phải, nghi ngờ bị ngược đãi hoặc đánh đập. Nguyên nhân cái chết của Lý Mỹ Hoa là đuối nước.

Sau khi nói về tình hình khám nghiệm tử thi, Lý Tranh ngồi bên cạnh huých huých vào khuỷu tay tôi thì thầm:" Bảnh bao quá!" Tôi đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên.

Đội trường Lý của Đội điều tra tóm tắt tình hình điều tra sơ bộ. Tình trạng an ninh trong khu biệt thư rất tốt, có bảo vệ tuần tra 24/24. Thiết bị camera giám sát rất tốt, ít nhất có thể bảo lưu được một tháng,  nhưng vừa khéo đêm hôm đó phòng thiết bị mất điện, mãi đến ngày hôm sau mới có lại.

Bảo vệ trong khu nói, không phát hiện có ai khả nghi ra vào, nhưng gần đây có nhìn thấy một nam một nữ thường đến thăm gia đình họ Thẩm. Lần nào Lý Mỹ Hoa cũng ra cửa đón tiếp. Bên cạnh đó, giúp việc của nhà hàng xóm cũng thường hay sang buôn chuyện.

Đội trưởng Lý ngừng lại một lát rồi nói: "Căn cứ vào tài sản bị đánh cắp và nguyên nhân đặc biệt dẫn đến cái chết của nạn nhân, tôi cho rằng vụ này nên xếp vào loại vụ án hình sự. Khả năng cao là âm mưu giết người chiếm đoạt tài sản."

"Khuôn viên khu biệt thự nơi xảy ra vụ việc tương đối khép kín, dân cư không hổn loạn. Nghi phạm có thể tự do ra vào hoặc bản thân chính là nguời trong khu. Khả năng cao là người quen gây án, biết rõ hoàn cảnh của nạn nhân và biết gia đình có nhiều tranh quý"

Đại đội trưởng Phùng cuối cùng quyết định, đôi nam nữ thường xuyên đến thăm ông lão là đối tượng tình nghi trọng điểm. Người giúp việc nhà hàng xóm cũng là một trong những đối tượng tình nghi gây án.

Ông lập tức điều động lực lượng cảnh sát nằm vùng trong khu, điều tra dân cư và những người làm việc ở đó, đồng thời xem camera giám sát trong khoảng một tháng trở lại đây. Bảo vệ trị an chính là mệnh lệnh, mọi nguời lập tức bắt tay vào hành động.

__________Còn tiếp________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net