Chap 4: In Preparation

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tích khi lướt qua khuôn mặt cô nhằm tìm kiếm câu trả lời. Sau đó, Anastasia xuất hiện từ đâu đó sau cánh cửa với một nụ cười, "Barbara! Chị đoán đúng là em sẽ ở đây. Nào lại đây," cô đưa tay nắm lấy cổ tay Lumine, "Hôm nay là một ngày đẹp trời để ra ngoài đấy, chúng ta sẽ cùng ăn sáng với nhau trong vườn nhé."

Bữa sáng trong vườn gần giống như một điều gì đó cô ấy sẽ làm ở Mondstadt. Tuy nhiên, việc Childe xuất hiện ở đó đã phá hỏng bầu không khí; anh ấy có vẻ không phải là một người thích vườn cây hoa cỏ.

Trước khi Lumine có thể đưa ra câu trả lời, Mikhael đã lên tiếng, "Đúng là một ý tưởng tuyệt vời! Và ta nghĩ rằng chúng ta cũng nên mở một cuộc vui cho chính mình. Chúng ta có thể lấy bia từ các nhà sản xuất địa phương và họ sẽ đem đến quán rượu cho chúng ta!"

"Ý tưởng hay đấy!" Eva hết lòng đồng ý.

Dựa theo cái liếc nhìn qua gương mặt Tartaglia thì biểu cảm của anh ta đang có sự mâu thuẫn. Lumine nhìn đôi mắt anh tối sầm lại vì thất vọng, nhưng cảm xúc ấy biến mất chỉ ngay một giây sau, thay vào đó là nụ cười ngây thơ chẳng hợp với đôi mắt anh chút nào. Tuy nhiên, nụ cười của anh lại rất thuyết phục, anh tự cười với chính mình theo cách gần như lừa được cô nghĩ rằng anh thực sự thích thú với điều này.

Đằng sau anh là Sasha và vợ anh ta đang đi tới với những ly rượu trên tay. Anh ta cười và huých vào Childe với những mệnh lệnh thiếu kiên nhẫn để anh 'tóm lấy người phụ nữ của mình.' Ngay cả Anastasia cũng cười toe toét trước khung cảnh ấy.

Tuy nhiên, Tartaglia chỉ đơn giản là liếc qua vai anh, "Cho em một phút."

"Được rồi, được rồi, tụi anh sẽ bắt đầu ăn mà không có em!" Sasha tuyên bố. Anh ta lảo đảo trong vài giây khi vợ anh cố gắng hết sức để đỡ anh lên. Sau đó, cặp đôi kia vấp ngã xuống hành lang với Anastasia đi theo ngay sau họ. Lumine đã không nhận nhận ra nụ cười mà người Công chúa lớn nhất dành cho mình.

Tsar và Tsaritsa cũng có những biểu hiện phấn khích tương tự. Childe phớt lờ sự chú ý đó và bước về phía Lumine. Anh chạm nhẹ lên nơi giữa bả vai cô, vẫn mỉm cười, "E rằng con phải cướp Công chúa từ hai người thôi."

Và Lumine đã cố gắng hết sức để không phải trừng mắt với anh ta. Mikhael và Eva vui vẻ đồng ý, vẫy tay chào bọn trẻ với nụ cười tự hào và cặp mắt sáng bừng. Dưới góc nhìn của họ, có vẻ như cậu con trai đang trìu mến dẫn người yêu ra khỏi phòng. Nhưng thực tế thì anh đang đẩy cô về phía lối ra mà không có lấy một chút tình cảm nào khi chạm vào người cô.

Tartaglia đóng cánh cửa văn phòng ở phía sau lại. Anh thở dài trên dãy hành lang giờ đã vắng tanh không còn bóng người, "Cô đã làm gì họ thế?"

Cô đã làm gì họ? Trong số tất cả những điều anh sẽ nói, đây là điều ít được mong chờ nhất.

Lumine khoanh tay lại và nhìn chằm chằm vào những họa tiết được vẽ lên tường; thà nhìn bất cứ thứ gì còn hơn là phải nhìn vào mặt anh ta. Và liệu anh ta có xứng đáng nhận được câu trả lời cho câu hỏi kỳ quặc đó không? Cô nghĩ là không. Sự im lặng của cô đã đủ nói lên câu trả lời rồi.

Tartaglia nhận ra điều đó và liền quay người rời đi, "Đi thôi, chúng ta cần nói chuyện."

"Còn gì để phải nói à?" Lumine vừa hỏi vừa đi theo, cô đứng cách anh vài bước và có vinh dự được trừng mắt vào sau gáy anh. Tuy nhiên, anh ta dường như không bận tâm đến những cái lỗ vô hình mà cô đang khoan lên người mình.

Sau khi đi qua hai lối rẽ, anh lại lên tiếng, "Mẹ tôi rất khó cảm thấy hài lòng. Bà hầu như không thích ai, cho dù người đó có xuất thân từ gia đình hoàng gia hay không, và bà ấy hiếm khi tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ họ hàng của mình. Cho nên–" đột nhiên, tên Hoàng tử dừng lại rồi quay phắt ra đằng sau. Lumine gần như đập vào ngực anh ta trước loạng choạng lùi lại. "Tôi thấy thật kỳ lạ khi bà ấy thích cô."

"Điều đó mới khiến chúng ta bị ghép đôi," Sự tức giận tăng vọt trong cô, "Không phải là tôi muốn bà ấy thích tôi."

Vai của Tartaglia trùng xuống. Anh nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt thương hại, "Không quan trọng là họ có thích cô hay không, hôn ước sẽ không thể bị hủy bỏ."

Đối với người khác, những lời đó có thể khiến họ nản lòng. Đối với Lumine, chúng khiến cô muốn bốc hỏa. Sự bướng bỉnh và thù hằn chạy khắp cơ thể cô.

Đã từng có một lần, khi cô còn nhỏ và mới bắt đầu phục vụ Barbara, một trong số những cậu bé lớn tuổi được đào tạo để trở thành Kỵ sĩ nói với cô ấy rằng cô sẽ không bao giờ thành công, rằng cô sẽ chẳng bao giờ là bất cứ thứ gì hơn một người hầu gái. Sẽ là không công bằng nếu nói rằng chỉ riêng những lời nói của cậu ta đã thúc đẩy cô vươn tới danh hiệu Kỵ sĩ, nhưng chúng ít nhất là 50% lý do tại sao Lumine bắt đầu tập luyện.

Và hoàng tử của Snezhnaya đang đứng đây, đổ thêm dầu vào ngọn lửa giận dữ trong cô.

Lumine chắp tay sau lưng và ngước lên để nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, bắt mình nở một nụ cười mà cô hy vọng trông có vẻ ngây thơ, "Tôi không cố gắng khiến họ hủy bỏ nó. Tôi chỉ đơn giản là chính mình mà thôi."

Đó là một lời nói dối nhưng đồng thời cũng là sự thật, hoặc một nửa sự thật, nhưng Lumine chắc chắn không phải là Barbara Pegg của Mondstadt. Tuy nhiên, cô ấy đã thay đổi rất ít về tính cách của mình ngoại trừ việc cô ấy thường không làm loạn và kỳ lạ như thế này. Trong khi Tartaglia dường như đã đoán được kế hoạch làm mất lòng anh và gia đình anh của cô, việc thừa nhận chiến lược của mình sẽ chỉ khiến anh càng phải đề phòng cô hơn. Anh sẽ nhìn thấu mọi hành động của cô Công chúa giả này và cho rằng cô chỉ đơn giản là giả vờ để thoát khỏi cuộc đính hôn. Đó là sự thật, nhưng anh không cần biết đến điều đó.

Hành động tự nhiên là rất quan trọng đối với sự thành công của kế hoạch. Lumine chỉ đơn giản là phải tìm cách để mọi người xung quanh cứ tự nhiên mà ghê tởm cô thôi.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào khung cửa sổ làm mái tóc của Childe sáng hơn và khiến cô nhớ đến cảnh hoàng hôn ở Mondstadt. Đám bụi lười biếng bay lơ lửng dưới những sợi nắng. Lần đầu tiên, bầu trời không phải là một màu trắng xám tẻ nhạt. Thay vào đó là một chút sắc xanh lam, thật tiếc khi Lumine không thể tận hưởng cảnh tượng này như ý muốn. Tartaglia đứng trước cửa sổ với cánh tay khoanh lại với vẻ mặt chán nản xen lẫn kiêu ngạo.

Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô, sau đó đến bức tường sau vai cô, rồi lại trở lại khuôn mặt cô. Lumine để ý rằng anh ta là một người dễ dàng nói ra những suy nghĩ của mình, thậm chí còn không thèm che giấu sự nghi ngờ của bản thân. Không biết hành động đó là cố ý hay chỉ đơn giản là anh ta chẳng màng bận tâm, nhưng dù có là gì thì cô cũng không muốn biết. Tìm hiểu xem tâm trí của Tartaglia hoạt động như thế nào là điều nằm ở cuối danh sách việc cần làm của cô.

Cuối cùng, anh ta nở một nụ cười.

Chẳng có gì hài hước cả. Lumine không chắc liệu anh có mỉm cười thật lòng trong suốt mười ngày cô ở Zapolyarny hay không. Tuy nhiên, thật đáng ngạc nhiên, như thể ai đó đã bật cái công tắc trong người anh lên và rồi sự kiêu ngạo buồn chán bỗng biến thành lòng tốt: lòng tốt giả tạo, nhưng dù sao cũng là một nỗ lực đáng được khen ngợi.

"Nên đi thôi, chúng ta đâu muốn để họ phải chờ lâu." Anh nói.

Và dù không thích ý tưởng hủy hoại thời tiết đẹp này bằng sự hiện diện của anh, cô vẫn đi theo vị Hoàng tử xuống hành lang. Bước chân họ tạo thành một giai điệu ngẫu hứng, dẫu vậy cô vẫn ở phía đằng sau với mục đích duy nhất nhìn chằm chằm vào phía sau đầu anh như thể muốn khoan một lỗ lên đó.

Lumine không phải là kiểu người thích những sự im lặng khó xử. Nhưng cô cũng không thích những cuộc trò chuyện phiếm vớ vẩn. Mỗi khi cô cố gắng gợi chuyện, sự khó xử chỉ càng trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Ngay lúc đó, cô cảm nhận được một sự lo lắng quen thuộc đang nhộn nhạo trong bụng mình, sự thôi thúc muốn được nói chuyện trào ra khỏi cổ họng. "Anh cũng cố tránh mặt tôi nhiều như tôi đã tránh mặt anh thôi."

Đây không phải là một cuộc trò chuyện phiếm và dù nhìn kiểu gì thì cũng không phải là phép lịch sự xã giao, nhưng đó thực sự là một cái gì đó.

Childe liếc cô qua kẽ vai bằng một ánh nhìn tò mò, "Và?"

" điều đó khiến tôi tự hỏi tại sao anh lại làm điều này. Anh không cần phải có tôi để dùng bữa sáng với các anh chị em của mình."

"À, là Tonia đưa tôi đấy. Em ấy đã nói điều gì đó về việc cô không muốn mọi chuyện diễn ra quá nhanh."

Lumine há hốc mồm. Tonia, kẻ phản bội, tinh quái và không đáng tin đó.

Vậy thì, đây là một cuộc hẹn hò. Rốt cuộc người tung ra tin đồn này đã phản bội cô. Cô không chắc tại sao lại cảm thấy ngạc nhiên nữa; toàn bộ cung điện – trừ Lumine và Barbara – đều ủng hộ việc đính hôn của hai người họ và sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đưa cặp đôi đến với nhau. Nếu điều đó có nghĩa là Tonia phải thúc giục anh trai mình hẹn hò với 'Barbara', thì được thôi.

Tuy nhiên, sự sẵn lòng của Tartaglia khiến cô cảm thấy kỳ lạ. "Anh không đồng ý sao? Hai tuần là thời gian quá ngắn để làm quen với người bạn đời tương lai của anh đấy."

"Về lý thuyết thì đúng là thế. Nhưng ở Snezhnaya, sẽ khôn ngoan hơn khi nhanh chóng xử lý mọi thứ trong cuộc sống," anh nói tiếp với một nụ cười qua kẽ vai, nhưng nụ cười ấy vẫn chẳng hề hợp với đôi mắt xanh của anh chút nào, "Cô sẽ không bao giờ biết được khi nào mình có thể bị cuốn vào một trận bão tuyết, bị một con gấu vô lấy, hay chết đói, hoặc là bị ám sát-"

"Bị ám sát á?" Cô há hốc mồm kinh hãi.

"Quan điểm chính trị của chúng tôi là chứng minh quyền lực của mình thông qua hành động chứ không phải lời nói."

Và anh ta trông rất tự hào khi nói câu đó. Không mảy may suy nghĩ, Lumine tăng tốc để theo kịp với sải chân dài của anh. Đôi mắt của những bức tranh phủ đầy bụi theo sau như dõi theo sự di chuyển của họ.

"Thật kinh khủng..." và rồi cô nhìn anh bằng ánh mắt chế giễu khi theo anh xuống cầu thang dẫn vào sảnh vào chính, "Nhưng đó vẫn không phải là một cái cớ hay cho khoảng thời gian tìm hiểu chỉ mới kéo dài hai tuần."

Ngạc nhiên thay, Tartaglia quay đầu lại rồi bật cười. Anh dừng lại trước khung cửa kính dẫn đến khu vườn bên ngoài. Thông thường, sẽ có những giọt sương giá lạnh bám lên bề mặt kính, nhưng hôm nay chúng lại ướt đẫm vì những giọt băng tan trên mái nhà. Thật không may, mặt trời không nhận ra rằng việc làm tan băng là vô ích vì chúng sẽ sớm trở lại vào ngày mai thôi.

Tuy nhiên, thời tiết tuyệt đẹp hiện giờ là để cho họ tận hưởng. Lumine nhìn Tartaglia khẽ vuốt những ngón tay đeo găng qua tóc và lắc đầu, nụ cười vẫn đeo trên mặt, "Tôi cho rằng cô nói đúng."

Tất nhiên cô nói đúng. Không ai đầu óc không bình thường đến nỗi lại đi kết hôn với một người phụ nữ mà họ chỉ mới biết trong hai tuần. Lumine đợi anh ta quay người lại nói với cô một lời xin lỗi hoặc bào chữa về câu mà mình vừa nói, nhưng lại chẳng có gì xảy ra. Anh ta mở một bên cánh cửa để cô đi qua. Và dù bị cái hành động đó hạ gục và không khỏi thầm phàn nàn trong lòng, cô vẫn bước vào khu vườn và tiếp tục đi về phía ban công mà gia đình anh đã tới trước. Childe im lặng thay thế cô chiếm lấy vị trí làm người đi sau.

Khi cô lại gần, các anh chị em của anh reo hò và nâng ly lên chào đón. Teucer cùng Anthon lăn lộn trong bùn với những thanh kiếm gỗ và la hét với những cuộc chiến tưởng tượng; thật khó để tin rằng những đứa trẻ có luôn vui vẻ, tràn đầy năng lượng như vậy lại được nuôi dưỡng cùng với một người như Tartaglia. Nếu những tin đồn về sự tàn ác của anh ta là sự thật, cô tự hỏi liệu Teucer có biết đến chúng hay không.

Trong bầu không khí thoang thoảng mùi bánh ngọt và mứt, Lumine chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào cả. Cô dừng lại ở bậc thang dưới cùng của ban công và ra hiệu về phía bọn trẻ, "Cháu không đói. Cháu nghĩ mình sẽ đi ngó qua Teucer và Anthon một chút."

Cô nhận được một điệp khúc những cái gật đầu xen giữa tiếng cười và cuộc trò chuyện. Câu trả lời khiến tim cô như đập loạn nhịp lên vì lo lắng; họ thậm chí còn không cảm thấy mình bị xúc phạm bởi sự thô lỗ của cô khi đã bỏ lỡ bữa ăn. Tonia và Pavol, những người nghiêm khắc nhất về cách cư xử trong gia đình, thậm chí còn không vờ như quan tâm.

Sẽ không có gì hiệu quả với những người này sao? Có phải cô đã được định sẵn để được họ yêu quý mãi mãi không?

Childe nhẹ nhàng lướt qua cô và đi lên cầu thang, nhưng không quên ném về phía cô một nụ cười trịch thượng như thể muốn nói, 'Cô dần thua cuộc chơi này rồi đấy.' Cô không chắc đó có phải là ý nghĩa thực sự cho cái thái độ đó của anh hay không, nhưng đó chắc chắn là những gì cô cảm thấy.

Tuy nhiên, một công chúa thì không nên cầm thanh kiếm gỗ trên tay và chiến đấu với đám trẻ con trong bùn và cỏ. Lumine thậm chí còn mặc một chiếc váy màu phấn nữa, những vết bùn đó sẽ cực kỳ khó làm sạch và sự tuyệt đối không phù hợp này có thể chính là chìa khóa cho sự tự do của Barbara.

Cô ấy thích mình tràn trề hy vọng như vậy.




======================




Hy vọng chỉ là thứ vô dụng khi đối đầu với sự bướng bỉnh. Vũ hội đang đến rất gần, nhưng lại không có thái độ tồi nào có thể làm lung lay ý chí của gia đình này.

Lumine lôi bùn từ trong đôi ủng của mình ra hành lang của cung điện, nhưng Tsar cũng thế. Vậy là bà Eva giáo huấn cả hai như nhau luôn.

Lumine xé nát một bức tranh bằng vải trông rất đắt tiền, nhưng Anastasia chỉ thở phào nhẹ nhõm và nói: "Chị đã luôn ghét thứ đó, bây giờ chúng ta đã có cái cớ để vứt nó đi rồi."

Lumine đến muộn mỗi bữa ăn trong ba ngày liên tiếp, nhưng những người khác cũng vậy. Thế nên cuối cùng cô lại trở thành người đầu tiên đến phòng ăn.

Cô chưa từng gặp khó khăn trong việc khiến mọi người không thích mình đến vậy.

"Thành thật mà nói," Barbara, Barbara thực sự, cũng có giả thuyết của riêng mình, "Đầu bếp trưởng đã nói điều này với một số người giúp việc và họ nói lại với tớ rằng mọi người chỉ đơn giản là rất phấn khích khi thấy hoàng tử Ajax đi cùng ai đó."

"Tiêu chuẩn của họ thấp đến mức đấy à?" Lumine chế giễu.

"Ừm, thì cậu vừa xinh đẹp, lại còn rất tốt bụng với mấy đứa nhỏ, cậu–"

"Không cư xử như một Công chúa, ít nhất là vậy."

Barbara nhìn xuống tách trà của mình như thể thứ chất lỏng ấy chứa đựng tất cả các câu trả lời. Cô và Lumine ngồi bên cạnh đống lửa trong căn phòng lớn dành cho khách được dùng làm phòng ngủ mới cho Barbara – Lumine. Mặc dù đã sống trong cung điện 13 ngày, nhưng căn phòng vẫn thiếu đi sự cá nhân, như thể công chúa dự định sẽ rời đi ngay ngày hôm sau vậy. Và thành thật mà nói, thì đúng là thế.

Hai cô gái dành cả buổi tối cuộn tròn trên tấm thảm lông xù và chui rúc trong chăn để ngăn cản không khí lạnh. Tuy nhiên, Barbara luôn rời đi để trở lại với những người hầu vào một thời điểm nào đó trong đêm. Cô ấy dường như rất háo hức khi được ở cùng họ, một sự thay đổi đáng ngạc nhiên so với cảm giác ban đầu. Các y tá làm việc dưới quyền II Dottore thậm chí còn yêu cầu cô hỗ trợ chữa bệnh cho binh lính và các Kỵ sĩ. Và cô ấy đã hoàn thành rất tốt công việc được giao dù đó chỉ là một công việc tạm thời.

Vào giờ này, bộ đôi đáng lẽ ra phải thôi trò chuyện rồi. Nhưng ngày mai là thời điểm sẽ diễn ra vũ hội mà theo lời đồn là Childe sẽ chính thức cầu hôn cô. Mặc dù lời cầu hôn công khai ấy chỉ đơn giản là một màn trình diễn để chứng minh cho mọi người thấy rằng Barbara và Childe đã kết hôn, Lumine vẫn lo lắng về sự kiện này.

"Tớ có thể thử gây ra một cuộc chiến ở phòng ngai vàng," cô thì thầm, "đó là điều nên làm."

Bỏ qua sự thật rằng cô luôn nói như thế sau mỗi lần thất bại. Barbara nhìn lên từ tách trà trong tay trước khi nhấp thêm một ngụm và ngân nga trong đầu, "Vậy là cậu không hành động như những yêu cầu nghi thức mà cậu phải làm, nhưng họ vẫn chấp nhận cậu... Phải có một lý do cho điều đó."

"Có lẽ họ chỉ đang gây rối với chúng ta," Lumine rên rỉ.

Hôm qua, cô ấy, Teucer và Anthon đã diễn cảnh đánh nhau bạo lực ở phần cuối của vở Hamlet. Những đứa trẻ nghĩ rằng nó rất hoành tráng, nhưng cô mong đợi Tsar và Tsaritsa sẽ kinh hoàng trước dòng máu giả phun ra từ xác chết hài hước của Lumine. Thay vào đó, họ lại bị choáng ngợp bởi diễn xuất tệ của Anthony trong vai Horatio, ôm một Teucer khập khiễng trong vòng tay và độc thoại về một điều mà không ai có thể hiểu được - cậu nhóc đã quên mất lời thoại. Khi vở kịch kết thúc, Lumine ngồi dậy từ bãi cỏ, phủ đầy nước ép củ cải đường, và nhìn những người cai trị của Snezhnaya vỗ tay và la hét cho buổi biểu diễn.

Khi ấy, Tartaglia đứng bên cạnh mẹ mình, mỉm cười với Teucer và Anthon với một cái nhìn đầy niềm tự hào.

Gia đình này chắc chắn là đang muốn làm cô tức điên lên đây mà.

Tuy vậy, Barbara đang dần hình thành các giả thuyết của mình. Cô ấy chống cằm và nhìn chằm chằm vào lò sưởi cho đến khi cuối cùng cũng reo lên, "Tớ nghĩ mình hiểu rồi."

"Hả?" Lumine ngước lên để nhìn vào ánh mắt của cô.

"Tớ hiểu rồi!" Cô ấy nhấn mạnh với sự phấn khích đột ngột, "Đó là bởi vì cậu không hành động như một quý tộc thế nên họ rất thích cậu! Hãy nghĩ xem, gia đình này luôn ồn ào–"

"Rất ồn ào."

"Và cũng rất thân thiết gắn bó. Họ có nhiều hứng thú hơn với những người thành thật hơn. Vậy nên, có lẽ, là bởi cậu không hành động như cách mà xã hội mong đợi các Công chúa thường làm nên họ mới thích cậu đến vậy!"

Thời gian như tạm ngừng sau câu nói đó.

Sau đó, Lumine như được khai sáng tựa mặt trời mọc lên sau rặng núi. "Cậu đúng là một thiên tài," cô siết chặt lấy tay Barbara, "Nếu tớ hành động như một quý tộc ngạo mạn, họ sẽ bắt đầu chán ghét tớ."

"Đúng thế."

Câu trả lời đã ở trước mặt cô ấy suốt thời gian qua. Lumine không thể tin vào sự mù quáng của chính mình - nó nhất định sẽ có tác dụng.

"Công chúa điện hạ, chúng ta sẽ rời khỏi Snezhnaya ngay vào ngày hôm sau, thần đảm bảo điều đó."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net