Chapter 3: Midnight Morality

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:


Những hành động sai trái đáng lẽ ra phải mang đến niềm vui. Nhưng tiếc thay, Tonia lại chưa hiểu rõ ý nghĩa của từ đó.


----------------------------

"Họ đã nói về những thứ rất tệ, Lumine à. Rất tệ... Rất rất tồi tệ."


Lumine không hỏi những điều tồi tệ đó là gì. Dẫu vậy cô có thể mường tượng ra cảnh Barbara trải qua một đêm cùng với những người phụ nữ bình thường thuộc mọi lứa tuổi khác nhau. Đó là điều mà Lumine đã trải qua hàng trăm lần. Cô còn nằm lòng mấy câu chuyện phiếm của họ nữa kìa. Và thành thật mà nói, có lẽ những người đó chỉ than thở về công việc, đùa cợt về "thằng em" của đám đàn ông, phá lên cười rồi đi ngủ. Nhưng đó là lần đầu tiên Barbara nghe được những cuộc trò chuyện như thế này. Cô ấy thậm chí còn không thể nói ra từ đó mà không bật ra tiếng cười lo lắng.


Tuy nhiên, mặc kệ họ có nói gì, Lumine vẫn sẽ bảo vệ cho cuộc sống bình yên thoải mái của Barbara hết mức có thể. "Vậy thì cậu nên ở lại đây với tớ."


"Lumi!" Cô khẽ đáp, gần như rít lên. Xung quanh bỗng im lặng khi cô để ý đến một người giúp việc đang dọn dẹp giường gần đó. Cô ngả người về sau, nhỏ giọng, "Sẽ giống thật hơn nếu tớ ngủ ở nơi khác."


"Tớ không quan tâm về việc trò đổi vai này có giống thật hay không."


"N- Nhưng cậu nên để ý chứ!"


"Không," Lumine đáp. Nàng công chúa chỉ nhanh chóng chộp lấy tay cô và siết chặt lấy nó như thể ra hiệu chờ một lúc. Cuộc trò chuyện giữa hai cô gái tạm dừng trong giây lát khi người hầu đã dọn dẹp xong đống chăn gối, một nhiệm vụ mà đáng ra không cần phải hoàn thành.


Ở Mondstadt, khi người hầu vẫn dọn dẹp những gì vốn đã sạch sẽ tươm tất thì thật ra là họ chỉ đang nán lại để nghe ngóng những cuộc nói chuyện phiếm. Lumine biết rằng ở khoảng cách này, thì cô hầu gái kia không thể nghe thấy những lời thì thầm của họ, nhưng sự hấp dẫn của nàng công chúa đến từ vương quốc đối địch rõ ràng là quá thú vị để có thể bỏ qua.


Cả hai cô gái đều nhìn chằm chằm vào bức tường như thể đang nói về những hoa văn đã quá lỗi thời.


Sau đó, người giúp việc rời đi trong một tiếng hừ thất vọng. Barbara tiếp tục nói thầm vào tai cô ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, "Tớ thực sự muốn ở lại đó, thật đấy!"


Cố chấp trước những mối đe dọa đến sự thoải mái của bản thân là một thói quen của cô ấy. Jean thường là người giỏi nhất trong việc thuyết phục em gái mình từ bỏ ý định này, Lumine cũng đã cố gắng và thành công được vài lần. Cô chỉ có thể thở dài, "Tớ có thể kiếm một căn phòng riêng cho cậu nếu cậu lo lắng về độ chân thật. Tớ nghĩ nó thực sự còn giống thật hơn, tớ vẫn có phòng riêng ở Mondstadt đấy thôi."


"Không phải vậy," Barbara phản bác, đột nhiên sôi nổi hẳn lên, "chỉ là khi bọn họ không nói về dư.... D- Dươn.... D- mmm..."


Cô bịt chặt miệng mình như thể lòng bàn tay là một cái nẹp bằng sắt. Rồi một tiếng cười khúc khích đột nhiên vang lên, âm thanh nghẹt lại không khác gì một con dê đang bị siết cổ sắp chết.


"Cậu không cần phải nói ra đâu."


"C- Cảm ơn cậu," Một tiếng thở dài nhẹ nhõm, "Dù sao thì, tớ đã nghe họ nói về những điều mà tớ nghĩ sẽ chẳng bao giờ được nghe tới. Tớ biết rằng tớ không phải là công chúa của Snezhnaya, nhưng tớ nghĩ những rắc rối mà họ gặp phải vẫn có thể áp dụng lên người dân Mondstadt. Họ có những quan điểm rất vững vàng, Lumine ạ! Và cả những lời đề nghị không dám nói thẳng với chị hai hay lão gia Diluc nữa!."


Thậm chí cả Lumine cũng sẽ không bao giờ được nghe đến những điều như vậy. Tuy kín tiếng trước những lời bàn tán của thường dân hơn gia đình hoàng gia, nhưng họ vẫn cảnh giác với cô ở một mức độ nào đó. Còn bây giờ, với một Barbara trong áo giáp của Lumine và mặc trên mình bộ đồng phục của một người hầu Snezhnaya, cô ấy là một trong số họ.


Điều này lại hợp lý đến hoàn hảo với nàng công chúa từng liều mạng chỉ để chữa trị cho một tên cướp có ý định bắt cóc cô để đòi tiền chuộc. Lumine có cảm giác rằng ngay cả Jean cũng không thể thuyết phục cô ấy ngừng thực hiện điều này.


"Được rồi," một tiếng thở dài chịu thua, cô siết chặt tay Barbara, "Tớ hiểu. Nhưng phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy."


Cô ấy nở một nụ cười, "Tớ hứa."


"Và hãy chắc chắn rằng cậu sẽ nói với tớ nếu có ai thô lỗ với cậu."


"Đừng lo. Tất cả bọn họ đều rất tử tế."


"Tốt. Và hãy đến đây nếu cậu cảm thấy không thoải mái."


"Tất nhiên rồi!" Chợt nhớ ra điều gì đó, hai mắt nàng công chúa bỗng sáng lên, "Ồ, nhân tiện, tớ nghe thấy một người phụ nữ nói về một thứ gọi là nhà thổ. Nghe có vẻ rất hay. Cậu có nghĩ rằng tụi mình nên mở một nhà thổ ở Mondstadt để chúng ta có thể tặng súp cho những người vô gia cư không?"


Tặng súp cho người vô gia cư. Phải rồi.


"... N- Nghe thật tuyệt, thưa công chúa."


Hai cô gái tiếp tục cuộc trò chuyện cho đến khi một tiếng gõ cửa làm gián đoạn họ. Một người quản gia lớn tiếng thông báo rằng anh ta ở đây để hộ tống Công chúa Barbara đến dùng bữa sáng với Tsaritsa, Tsar, Hoàng tử, Công chúa – và bla bla. Nếu anh ta còn tiếp tục thông báo toàn bộ từng người trong gia đình hoàng gia như vậy Lumine có lẽ sẽ hét toáng lên mất.


Hai cô gái nắm tay nhau và cùng bước ra khỏi phòng ngủ. Barbara thực sự đã được phép đi cùng cô đến dùng bữa sáng và bữa trưa, dù vậy, những sự vụ quan trọng hơn như bữa tối lại là một vấn đề khác. Rõ ràng là so với Mondstadt thì Snezhnaya có cái nhìn hoàn toàn khác về những người kỵ sĩ riêng. Lumine chỉ có thể tự hỏi liệu có hoàng tử hay công chúa nào có cơ hội làm bạn với một ai đó giống như Barbara và cô hay không.


Họ tiếp tục đi xuống các hành lang rộng lớn. Người hộ tống đã đi trước rất xa để đảm bảo sự riêng tư, Lumine thực sự cảm kích điều này. Đó mới chỉ là ngày thứ hai ở cung điện Zapolyarny, nhưng cô cảm thấy như thể đã có rất nhiều chuyện xảy ra vậy. Barbara cũng thế, hai mắt mở to ngạc nhiên và đầu thì như sắp nổ tung trước những điều mà cô ấy học được từ các hầu gái.


Ngay khi người hộ tống trông có vẻ đã cách đủ xa, nàng công chúa cải trang nghiêng người về phía cô, thì thầm, "Lumi, lúc nãy tớ quên không hỏi. Tối hôm qua cậu có gặp anh ta không?


"Tartaglia?" Cô đáp, như thể còn có thể là ai khác được nữa vậy.


"Ừm," Barbara gật đầu, "Cậu đã gặp anh ta chưa? Anh ta có ghê tởm như lời đồn không?"


Một ký ức mờ ảo về cặp mắt xanh bỗng thoáng hiện lên trong tâm trí cô. Lumine rất biết ơn vì đã say vào đúng lúc đó, cô ấy không thể nhớ rõ liệu anh ta có đẹp trai hay không. Nhưng anh ta có kinh tởm không ấy hả? "Có, và rất đáng ghét nữa."


Công chúa há hốc miệng, "Tớ rất xin lỗi vì đã để cậu phải thay tớ chịu đựng những điều này!"


"Ồ không, tớ thà rằng đó là tớ còn hơn. Cứ nghĩ về việc anh ta đối xử với cậu theo cách đó khiến tớ thực sự muốn phát cáu lên được."


"Nhưng tớ cũng không muốn anh ấy đối xử với cậu như vậy." Cô bĩu môi.


Nàng công chúa này vẫn luôn ngọt ngào, luôn quan tâm đến người khác, nhưng trong cuộc sống có một số khía cạnh mà cô ấy không hề có chút kinh nghiệm nào. Một lần nọ, cô ấy hỏi Lumine rằng cô kỵ sĩ thích làm gì để giải khuây trong những ngày nghỉ của mình. Để trả lời, Lumine đã cải trang cho công chúa, lén đưa cô ấy ra khỏi lâu đài và đến quán Quà tặng của Thiên sứ. Barbara đã dành cả buổi tối để xem cô kỵ sĩ của mình vật tay với những người đàn ông mà chẳng nghi ngờ gì về việc cô đến đây nhằm mục đích moi hết tiền của họ. Cuối cùng Lumine đã bị gọi là kẻ lừa đảo và buộc phải chạy trốn, cô kéo theo công chúa đi cùng trên một con ngựa ăn trộm, rồi cuối cùng là bị các Kỵ sĩ tóm được. Khuôn mặt của Huffman khi nhận ra rằng mình đã còng tay công chúa Mondstadt thật là khó quên.


Tóm lại, Lumine có thể dễ dàng xử lý tên hoàng tử đáng ghét đấy, kẻ mà sau đêm qua thì được cô đánh giá là một gã chỉ giỏi nói mồm thôi.


"Tớ sẽ ổn mà, đây chỉ là tạm thời," cô thì thầm, "ngoài ra, dù sao thì anh ta cũng không làm tớ có chút ấn tượng nào cả."


Barbara tưởng tượng ra một người dựa trên lời kể của Lumine. Đó là một gã đàn ông có vóc người cao lớn tựa ngọn núi với vết thương còn đang rỉ máu, có lẽ là cả cặp mắt vô cảm nữa, khi nở nụ cười chế nhạo kẻ khác, hắn để lộ ra cái nướu đen và hàm răng đã mục nát. Cô rùng mình khi nghĩ đến điều đó.


"...Nhưng ý cậu là gì khi nói rằng anh ta không làm cậu cảm thấy ấn tượng?"


Lumine nhún vai khi các cô gái bước xuống hành lang, "Thành thật mà nói, tớ không nhớ lắm, thi thoảng mấy chai hỏa thủy khiến tớ thành ra như vậy đấy."


"Gì cơ?" Barbara ngay lập tức khựng lại. Người hộ tống ở phía trước như bị đóng băng. Một người giúp việc đi ngang qua cũng dừng lại. Các vệ sĩ nhất loạt đơ người. Lumine thở dài. Sự im lặng giáng xuống đầu tất cả mọi người khiến cho tiếng cửa sổ kẽo kẹt bị gió đóng sập lại bỗng nhiên trở thành tiếng động lớn nhất trong vòng nửa dặm gần đó.


Hai má Barbara bắt đầu nóng ran lên, "Ừm, t- thứ l- lỗi cho thần, thần chỉ không hiểu ý của Người, thưa công chúa. Trong chốc lát thần đã nghĩ rằng Người đang ám chỉ đến sự say xỉn-"


"Ta đã say đấy." Lumine lớn tiếng đáp để mọi người đều nghe thấy, "Ta đã còn say hơn cả Barbatos đấy. Việc đó có vấn đề gì không?"


Câu hỏi đó phần nhiều là dành cho đám người hầu và lính canh, những người đã dừng lại và nhìn chăm chằm họ. Khi đôi mắt màu mật ong lướt qua một nhóm người, hai vai cô duỗi thẳng ra khi những tràng ho khan khó xử và tiếng xì xào bàn tán bắt đầu rộ lên. Họ sợ hãi cúi người lủi đi trước khi kịp để cô nói ra bất cứ lời nào.


Cách đó vài bước chân, người hộ tống cúi chào hai cô gái một lần nữa, "Thưa công chúa, tiểu thư Lumine, chúng ta sắp đến rồi. Xin thứ lỗi cho những lời phiền nhiễu vừa nãy."


Việc đám người hầu thường hay buôn chuyện phiếm cũng chẳng phải điều gì mới lạ. Lumine không bao giờ đổ lỗi cho các hầu gái chỉ vì họ đã tìm ra thú vui giải khuây cho mình, cô cũng sẽ làm vậy nếu như ở vị trí của họ. Barbara lại vòng tay họ vào nhau khi hai cô gái vội vã bước xuống hành lang.


"Tớ hiểu rồi!" Nàng công chúa thật sự thì thầm, tỏ vẻ phấn khích, "Cậu đã nói dối để họ lan truyền những tin đồn khủng khiếp về cậu, hoặc ờ... ờm, về tớ."


"À, đó không phải nói dối đâu."


"...Hửm?"


"Tớ thực sự không thể nhớ bất cứ điều gì về Tartaglia. Chỉ có thứ gì đó về về đôi mắt xanh và một cái xô..."


"T- Tớ hiểu rồi."


Họ đến gần cánh cửa đồ sộ, một bên cánh cửa hé mở, thoáng thấy bên trong là một bàn ăn nhộn nhịp. Qua khe hở, Lumine nhận ra một trong số các cô công chúa đang lao tới với đôi mắt mở to. Cô ấy trông chỉ khoảng 14 tuổi, nhưng đã mang trong mình sự đĩnh đạc và hầu như không thể che giấu sự căng thẳng, khác hẳn với Jean.


Barbara thở dài và rời đi, "Tớ đoán rằng mình nên ở cùng với các kỵ sĩ khác thôi."


"Cậu có chắc sẽ ổn không?" Lumine hỏi.


"Ồ tất nhiên rồi, tớ sẽ làm được thôi!" Cô ấy nắm chặt tay một cách nhiệt tình trước khi cau mày. Ánh mắt của cô ấy trở nên nghiêm trọng khi nhìn chằm chằm vào Lumine, "Tóc của cậu rối hết rồi kìa, để tớ sửa lại cho ngay ngắn nào."


Nó bị rối là có lý do chính đáng. Cô sẽ xuất hiện với vẻ ngoài như 'vừa thoát ra khỏi rừng sau khi bị bắt cóc bởi các tiên linh'. Mái tóc dài rối tung và bộ y phục đơn giản chỉ là một vài thứ trong số đó. (Tuy nhiên, cô lại không có thời gian đi nhặt lá và cành cây để hoàn thiện bộ dạng kỳ quặc như mong muốn.)


"Tạm biệt, tiểu thư Lumine!" Cô lách mình qua cánh cửa vừa đúng lúc để tránh việc "bới lông tìm vết" của nàng công chúa thực sự. Trước diện mạo lôi thôi của Lumine, Barbara không thể ngăn mình chỉnh trang lại vẻ ngoài cho cô, nhưng thực ra càng lộn xộn như vậy lại càng hay. Hy vọng rằng, Tsaritsa sẽ nhận thấy cô không đoan trang quý phái như bà ấy nghĩ và hủy bỏ toàn bộ hôn sự này.


Nếu Lumine đi đúng nước cờ mà cô đã lên kế hoạch thì lễ đính hôn có lẽ sẽ bị hủy bỏ ngay sau khi ăn sáng.


Cô tiến thẳng đến bàn ăn. Nếu tính cả cô thì căn phòng bây giờ cũng chẳng đến nỗi chật chội, dẫu vậy tiếng hét của cô công chúa nhỏ nhất phù hợp với một đội quân hơn là một nhóm bảy hoặc tám người phục vụ. Khi cô đến gần một chiếc ghế và cố gắng tỏ ra không lúng túng nhất có thể, bỗng một bàn tay lạnh lẽo tóm lấy cổ tay nhỏ nhắn.


"Khoan đã. Con bé sẽ phát hoảng lên nếu em ngồi xuống vào lúc này đấy."


Lumine gạt tay ra, "Và đó là ai cơ?"


"Tonia," qua giọng nói của người phía sau, cô biết đó là một người đàn ông, anh ta ngừng lại mất vài giây trước khi tiếp tục, "Con bé chỉ đang phấn khích thôi."


Tonia hẳn là tên của nàng công chúa nhỏ tuổi nhất. Cô liếc trộm cô gái tóc đỏ, nhìn em ấy nói chuyện với chính đôi tay mình khi trao đổi với một người hầu về việc cắm những bông hồng sao cho hợp lí trong lẵng hoa. Người đàn ông vẫn đứng kế bên vai cô. Anh tỏa ra hơi thở ấm áp chẳng hề hợp với một nơi lạnh lẽo như Snezhnaya chút nào.


Ánh mắt của Tonia lảng sang hướng khác khi nói, như thể em cảm nhận được cặp mắt đang đọng lại trên người mình. Em giơ tay lên, chặn lại một tràng những lời xin lỗi của đám người hầu. Phía sau cô, người đàn ông lạ mặt hít vào một hơi thật mạnh. Nàng công chúa tóc đỏ không nhìn về phía Lumine, mà là phía sau cô, hướng thẳng đến nơi người đàn ông kia đang đứng. Ánh mắt cô gái nhỏ bỗng sắc lại như dao.


"Sasha!" Công chúa hét lên, "Anh đúng là đồ đê tiện- Này!" Lumine quay phắt lại và thấy anh ta đang chạy quanh góc bàn như một con thỏ đang cố gắng thoát khỏi con sói hung dữ. Tonia xông về phía anh ta, "Về chỗ của anh và ở yên đó đi!"


Hầu như không có ai khác ngồi vào bàn. Một người phụ nữ với vẻ ngoài buồn chán đang yên vị trên chiếc ghế ở cuối bàn ăn. Chủ yếu là những người hầu di chuyển xung quanh phòng, nhưng trung tâm của sự chú ý rõ ràng là Tonia. Em dừng lại cách đó vài bước chân và hứ lên một tiếng đầy vẻ bực tức.


Có gì để nói về chuyện vừa diễn ra hay không? Cách mà nó kết thúc cũng nhanh như khi mới bắt đầu vậy và cũng chẳng giúp cô hiểu hơn chút nào về bối cảnh này cả. Cái lạnh hẳn đã khiến cho bộ não của những người này điên hết rồi.


Không mấy khi Lumine lại rơi vào những tình huống khó xử như này. Cô không chắc mình phải làm gì ngoài việc khoanh tay lại một cách lịch sự và nhìn chằm chằm. Sự im lặng bao trùm lên căn phòng như tấm chăn nặng nề, khó chịu-


Và không thể nào chịu đựng được. Lumine là người lên tiếng trước, "Ừm, xin chào. Tôi chưa có cơ hội để giới thiệu bản thân một cách đầy đủ, tôi-"


Tonia cắt ngang bằng cách hắng giọng, "Thưa công chúa, chị gái tương lai thân yêu của em, em biết chính xác chị là ai, nhưng em e rằng chúng ta chưa thể được giới thiệu đúng cách."


"...Tại sao?"


Cô bé nhăn mũi lại rồi thẳng thừng đáp, "Bởi vì, ờm... Bởi vì em có một kế hoạch! Sasha đã phá hỏng nó hoàn toàn bằng cách nói chuyện với chị trước. Anh ấy biết không nên đến gần chị vì điều đó đáng lẽ phải diễn ra theo một trình tự nhất định, thấy không? Chị đã đến phòng ăn trong khi mọi thứ đã được bài trí chỉn chu và đẹp đẽ."


Em nâng cả hai tay lên như để thể hiện vẻ đẹp của căn phòng. Lumine có cảm giác rằng những người hầu bận rộn với đồ trang trí và hoa không hề nằm trong tầm mắt của Tonia.


Cô công chúa nhỏ tiếp tục, "Và sau đó, chị sẽ ở một mình, tự hỏi tụi em đang ở đâu... Và người anh đẹp trai, bảnh bao của em bỗng xuất hiện! Ajax sẽ kéo ghế cho chị, rồi trái tim chị sẽ lỡ mất một nhịp. Hai người sẽ tán tỉnh và cười với ly rượu sâm banh. Anh ấy sẽ hôn lên tay chị và sau đó tất cả tụi em sẽ bước vào phòng ăn, cười ngượng ngùng vì đã làm gián đoạn khoảnh khắc lãng mạn của chị, nhưng đó sẽ là một sự gián đoạn dễ thương. Và tất cả chúng ta sẽ ăn cùng nhau, chị và Ajax sẽ cùng đi dạo trong vườn và sau đó có lẽ... hôn... Một cái kết viên mãn."


Thú vị đấy.


"Vậy theo những gì chị hiểu thì đáng ra bây giờ căn phòng này phải không có ai hết, phải chứ?"


"Đúng thế!" Tonia như sắp nổ tung, "Nhưng mọi người đều đến muộn còn chị lại đến sớm! V- Và họ đã mang nhầm hoa, khăn trải bàn này không phải là màu kem, không ai có thể sắp xếp bàn đúng cách, ly rượu sâm banh cũng không sạch. Và còn hàng tá những vấn đề khác nữa. Thực sự. Em- em chỉ..."


Cảnh tượng này khiến cô nhớ đến Jean, nếu như Jean là một cô bé mới 14 tuổi và dễ rơi nước mắt hơn. Để ý đến từng chi tiết, sự kiểm soát cùng chủ nghĩa hoàn hảo, và tất cả những điều đó đều dành cho người khác. Nhiều lúc Lumine không muốn Tartaglia hoặc gia đình anh ta nghĩ tốt về mình, cô không thể không thông cảm với cô bé này. Em ấy chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ người anh trai đáng ghét, ghê tởm của mình.


"Này, em thực sự quan tâm đến anh trai em, phải không?" Lumine nắm lấy cả hai tay cô gái nhỏ và ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng kéo Tonia vào chỗ ngồi bên cạnh, "Anh ấy thật may mắn khi có em."


Em nở một nụ cười yếu ớt. "Aj thật vô vọng. Nếu em để mặc anh ấy, mọi người sẽ phải ăn bằng đĩa cũ của năm ngoái. Chị có thể tưởng tượng nổi điều đó không? Sử dụng lại chiếc đĩa đã dùng được một năm rồi ấy?"


Những vị thần ban cho cô sự kiên nhẫn.


"Nhưng phong cách trang trí này thật lộng lẫy, Công chúa ạ!" Lumine ngắt một bông cúc cánh quạt từ bó hoa gần nhất, "Ý em là những thứ này sao? Chị hoàn toàn thích chúng."


"Ồ không, thực ra em muốn hoa bồ công anh cơ. Em nghĩ chúng hợp với người Mondstadt hơn."


Cô nở một nụ cười ngượng ngạo, "Nếu là bồ công anh thì sẽ có những hạt nhỏ màu trắng bay vào thức ăn. Thay vào đó thì cúc cánh quạt tốt hơn nhiều, ngay cả khi nó không nằm trong kế hoạch từ trước."


Chậm rãi, như ánh mặt trời dần hé sau đám mây, nàng Công chúa bỗng rạng rỡ hẳn lên. Em nở một nụ cười và khẽ xoa tay Lumine, "Cảm ơn chị. E- Em nên cho mọi người biết rằng họ có thể đi vào được rồi, dù sao thì Sasha cũng đã lỡ làm vậy mất rồi."


Nụ cười của cô bé tắt ngúm khi nhắc đến tên anh, sau đó rời đi với một tiếng thở dài, lướt qua những người hầu và đi tới một cánh cửa khác. Lumine đặt bông cúc cánh quạt trở lại chiếc bình và ngồi xuống chỗ của mình.


Cho đến bây giờ, với Lumine thì hai chị em trong gia đình này đều là những người lập dị. Cô chỉ có thể hy vọng rằng các anh em của họ sẽ là những kiểu người dễ bị thao túng hơn.


Trên bàn ăn, dọc theo đường chéo từ chỗ ngồi của cô, như đã nói từ trước là Sasha đang nằm dài ra trên ghế của mình. Anh ta có vẻ là người mà cô có thể lợi dụng nếu như tất cả những cách khác đều thất bại. Ngay sau khi Tonia vừa rời đi, anh ta đã khóa chặt Lumine vào tầm mắt với một nụ cười nham nhở không chút đứng đắn, hệt như một con sói. Cô đáp lại cái nhìn chằm chằm của anh bằng cặp mắt nheo lại.


Không phải cả hai người anh lớn đều đã kết hôn rồi sao? Anh ta chắc chắn đã có vợ, nhưng anh ta vẫn tiếp tục mỉm cười với cô như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net