Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Nhân sau khi nhận được tin thì cũng nhanh chóng gọi Tâm Hải tới cùng mình xem người như nào. Vạn Diệp bị cả hai người nhốt ở bên ngoài phòng không cho vào,mà y cũng không quay lại phòng của mình mà ở bàn đá ngoài sân chờ đợi đến hừng đông.

Cuối cùng cũng chờ được Lăng Nhân bọn họ ra ngoài,y lo lắng hỏi:"Sư phụ sao rồi?"

Tâm Hải:"Tạm ổn rồi,chỉ là không nên để hắn tức giận. Nếu còn để cảm xúc của hắn lên cao,sợ không chỉ như đêm qua đâu."

Vạn Diệp: "Vâng."

Lăng Nhân: "Hắn vừa mới ngủ chưa tới  một khắc,ngươi để ý hắn chút,kiếm chút món gì đó thanh đạm cho hắn ăn."

"Vâng... Sư phụ,đây là bị làm sao vậy?"

"Hắn ấy à,ở nhà không ngoan ngoãn chạy lung tung,không cẩn thận bị tà tuý đánh lén,vết thương chưa khỏi ấy mà."

Như sợ Vạn Diệp chưa yên tâm,Tâm Hải bên cạnh lại thêm một câu: "Chỉ cần điều dưỡng mấy hôm là khỏi,ngươi không cần lo lắng quá."

Cuối cùng Vạn Diệp cũng coi như thoả hiệp,không truy cứu kĩ chuyện này,tiễn hai người họ trở về. Đối với y mà nói,Tư Khải Lạp trong lòng y luôn có một sức nặng vô hình chèn ép tất cả,hắn luôn xuất hiện đầu tiên trong suy nghĩ của y. Có lẽ,đối với Vạn Diệp,tình cảm của y đối với Tư Khải Lạp còn hơn cả tình cảm sư đồ,thậm chí hơn cả hai chữ "người nhà".

Sau khi tiến hai người Lăng Nhân trở về,Vạn Diệp quay lại,nhẹ nhàng mở cửa tới gần giường nhìn Tư Khải Lạp một cái. Không giống với vẻ mặt xanh xao đêm qua,bây giờ trông hắn đã có chút sức sống hơn,an tĩnh ngủ say. Tư Khải Lạp vốn luôn ngủ không sâu giấc,Vạn Diệp dù cố gắng không gây ra động tĩnh gì quá lớn,hắn vẫn bị chút âm thanh nho nhỏ khi mở cửa của y làm cho thức giấc,hỏi: "A Diệp,sao vậy? Sao sắc mặt ngươi xấu thế?"

"Con không sao. Sư phụ,người ngủ thêm một lát đi."

"..."

Tư Khải Lạp như có gì đó suy tư,cứ nhìn Vạn Diệp chằm chằm. Đồ đệ ngốc rất ít khi tức giận,một khi tức giận hay hờn dỗi sẽ luôn khách sáo quá mức với hắn. Đây khẳng định là giận rồi. Với tinh thần nhận lỗi,Tư Khải Lạp thò tay ra khỏi chăn,kéo kéo ống tay áo Vạn Diệp,hỏi: "A Diệp,ngươi giận ta sao?"

"Không có,sư phụ người nghỉ đi."

Giận! Chắc chắn là giận rồi! Giận rồi mới không thèm để cho hắn nhìn một cái.

"Xin lỗi." Tư Khải Lạp nói ra mấy chữ này,nửa mặt cũng chui vào chăn,tuy sự thật được che giấu,nhưng để đồ đệ ngốc lo lắng thành cái dạng này,đúng là hắn sai. "Lần sau sẽ cẩn thận."

"Còn có lần sau?"

"Không có lần sau!"

Nghe hắn khẳng định một câu chắc như đinh đóng cột,Vạn Diệp mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Giém kĩ chăn lại cho hắn rồi xoay người ra cửa xuống bếp nấu gì đó tẩm bổ cho hắn.

Vạn Diệp thức cả đêm làm cho dưới mắt có nốt thâm đen,Tư Khải Lạp nhìn mà xót. Không nhịn được đưa tay lên xoa xoa gương mặt nghiêm túc thổi cháo cho mình của đồ đệ ngốc.

"Cả đêm không ngủ,ngươi ngồi ở ngoài kia chờ đúng không?"

Động tác đưa thìa cháo lên của Vạn Diệp khựng lại,nhưng ngay sau đó vẫn đút cho Tư Khải Lạp ăn hết thìa này đến thìa khác,không nói gì. Hắn đã nói bản thân không yếu đến mức độ ăn cũng cần người bón,nhưng Vạn Diệp không nghe lọt chữ nào. Hắn nói một chữ y liền đút một thìa vào cứ vậy,chỉ hai khắc sau bát cháo được vét sạch không còn một giọt.

Bị đồ đệ chăm thành cái dạng này,Tư Khải Lạp buồn ngủ muốn chết,đang định đặt lưng xuống ngủ tiếp thì như nhớ ra gì đó,hắn lại đột ngồi vùng dậy. Vạn Diệp thấy hắn đang nằm xuống bỗng ngay lập tức ngồi thẳng dậy,sợ hắn đụng vào đâu đó,lo lắng hỏi: "Sư phụ người có sao không?"

"Không sao,ta chợt nhớ ra có chuyện quan trọng phải làm,bây giờ phải đi ngay."

Vạn Diệp nhanh chóng kéo hắn lại,nói: "Nhưng sức khoẻ của người..."

"Ta đâu có yếu đến mức độ đó,ngươi đừng nghe đám Lăng Nhân nói linh tinh."

Không phải y nghe đám người Lăng Nhân nói linh tinh,mà y suy nghĩ linh tinh được không.

Tư Khải Lạp thấy y vẫn chưa chịu buông tay,ngốc nghếch tạt cho y một gáo nước lạnh: "Ngươi đâu cần quan tâm ta như thế,ta không cần."

Vạn Diệp bị câu này của hắn làm cho cả kinh,mở to mắt nhìn hắn,khoé môi giật giật không nói một lời,buông tay. Tư Khải Lạp được thả nhanh chóng rời đi,để lại Vạn Diệp ngây ngốc trong phòng.

Sư phụ nói không cần y quan tâm,là không cần tới y đúng không? Vậy lời ngày hôm đó là ai nói? Vạn Diệp trong phòng tự chế nhạo bản thân mình ảo tưởng,sư phụ vốn mạnh mẽ hơn người đâu cần người vô dụng như y. Tâm tư trong lòng bị người nào đó giẫm đạp không thương tiếc,y như cảm nhận trái tim mình bị hàng ngàn hàng vạn nhát dao chém qua,đau đớn vô cùng. Nhưng y không khóc,không có gì phải khóc cả,kẻ vô dụng như y vốn là không có ai cần đến.

Mà Tư Khải Lạp sau khi tặng cho người ta vài nhát dao,cũng chẳng có chút tâm tư nào để ý tới,khoác trên người một lớp ngoại bào rồi một mạch chạy với Cấm Thư Thất,tìm cho Vạn Diệp mấy cuốn sách để y bồi dưỡng thêm,lại đến dược phòng tìm mấy loại thảo dược giúp tu bổ linh mạch, cuối cùng chạy đến lò rèn,bắt tay vào việc đúc lại thanh kiếm rỉ lần trước. Hắn cứ thế bận rộn mấy ngày trời,tâm tư đặt hết vào việc giúp đồ đệ ngốc nhà mình mạnh lên,cũng chẳng bận tâm đến thái độ có chút xa cách hờ hừng của y.

Đến tận hôm đúc xong kiếm hắn mới nhận ra.

"Kiếm này có linh,là kiếm tốt,A Diệp ngươi xem...A Diệp?"

"..."

"A Diệp? A Diệp!"

"Vâng...?"

Vạn Diệp mất một lúc mới hồi thần,đối với y mà nói,bây giờ lời Tư Khải Lạp vốn chẳng mấy lọt tai. Không phải y không muốn nghe mà là tâm không nghe nổi. Người này rõ ràng nói không cần y mà ngày nào cũng đem sách bồi dưỡng cùng linh dược thượng phẩm đến cho y,kiếm rỉ lần trước cũng được hắn nhờ người ta đúc lại. Tư Khải Lạp nhiều việc vì y như thế tại sao lại không cần tới y. Là hắn có tấm lòng Bồ Tát cho đi không cần nhận lại,hay hắn chỉ đơn giản kiếm việc gì đó để giết thời gian.

Nhìn thanh kiếm đỏ viền đen trên bàn,Vạn Diệp cần lên xem thử. Thân kiếm nhẹ lại chắc chắn linh hoạt,linh lực truyền vào kiếm vô cùng thuận lợi. Dù lần trước nó đã méo mó không ra hình dáng nhưng vẫn được đúc lại ra dáng vẻ vô cùng không tầm thường,đã vậy linh thức trong kiếm vẫn được giữ nguyên vẹn thậm chí còn được tu bổ thêm không khỏi khiến Vạn Diệp khen ngợi tài năng của người thợ rèn này. Mà người thờ tài năng ấy lại đang ngồi ngay trước mặt y,người thưởng thức gương mặt si mê khi nhìn thanh kiếm của y. Hắn không nói cho y biết về việc bản thân là người đúc lại kiếm bởi đây là một mảnh kí ức không mấy tốt đẹp của hắn. Cả một khoảng trời kí ức của hắn chỉ toàn máu và nước mắt,hắn không muốn nhớ lại cũng chẳng muốn kể với bất kì ai. Bởi mỗi lần như thế,tim hắn như bị ai đó bóp nát.

"Ngươi đặt tên cho nó đi." Ngồi cả nửa ngày hắn lại mở miệng nói trước.

"Đặt tên?"

"Kiếm có linh đương nhiên phải có tên."

"Giống Trảm Thiên của người?"

Nghe đến hai chữ "Trảm Thiên" làm cho Tư Khải Lạp ngay ngốc ra một chút rồi bắt đầu cười.

"Ha ha ha,Trảm Thiên? Mấy tên rảnh rỗi trong thiên hạ này đúng là không có việc gì làm lại đi đặt tên kiếm cho ta,ha ha ha."

Vạn Diệp nghe hắn cười đến ngốc hỏi: "Vậy kiếm của người vốn là tên khác sao?"

"Không phải." Tư Khải Lạp cười chán rồi giờ mới chịu nghiêm túc nói chuyện. "Nó vốn chưa kịp có tên đã bị ta lôi ra dùng,chắc vì uy lực của nó lớn nên mới bị người trong thiên hạ gọi là Trảm Thiên. Kiếm của ta cũng có linh,nó tự ý lấy cái tên này cũng chẳng báo ta một tiếng,ta cũng không biết cái tên này bắt đầu từ đâu nữa. Nhưng chí ít ta cũng không phải nghĩ tên cho nó bớt đau đầu."

Vạn Diệp nghe hắn kể rồi lại nhìn xuống thanh kiếm đỏ,mím môi nghĩ ngợi một lúc rồi nói ra cái tên "Tín Phong". Tư Khải Lạp nghe vậy tấm tắc khen hay nhưng lại phải nghiên túc bổ sung thêm.

"A Diệp kiếm này có linh,ta bảo nó nhận ngươi làm chủ nhưng nó nhất định không nghe,ngươi phải cố gắng thuần phục nó,để nó cam tâm tình nguyện làm kiếm của ngươi."

Thấy hắn nghiêm túc,Vạn Diệp cũng nghiêm túc đáp trả: "Vâng."

Tư Khải Lạp yên tâm xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước có người chạy tới báo.

"Tư...À không,thiếu chủ không hay rồi,Chưởng môn đại nhân người ấy..."

Chưa đợi người kia nói hết câu mặt Tư Khải Lạp liền biến sắc, rất nhanh theo chân môn sinh tới điện của Chưởng môn,Vạn Diệp cũng nhanh chóng theo sau.

TBC.

Mấy cô,chuẩn bị khăn giấy sẵn sàng chưa,chúng ta bắt đầu ngược thoiiii.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC