[GI || ZC] Oneshot - Ngày 20 tháng 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* Khuyến khích mở nhạc ngâm nga theo khi đọc, zui thì zui mà không zui thì cũng zui: Summertime Sadness by Lana del Rey.

Có người bên tôi như chốn thiên thai cực lạc
Dẫu có xuôi tay, tôi biết mình sẽ chết giữa nỗi niềm hân hoan

(Summertime Sadness - Lana del Rey. bản dịch của Ling Red)


Ngày 16 tháng 7,

"Xin lỗi, ghế này có ai ngồi chưa?"

Đôi mắt xanh trong vắt nhìn Zhongli, nét cười hiểu chuyện lộ rõ cùng cái nhướng mày thắc mắc hiếu kỳ. Họ đang ở trong một quán cà phê đông đúc nhộn nhịp, người xếp hàng đứng mua đồ kéo dài ra tới tận ngoài cửa. Trong khi xếp hàng Zhongli đã chú ý tới chỗ ngồi còn trống duy nhất trong quán, một bàn ngoài trời với góc nhìn hướng ra đại dương màu pha lê.

"Không có ai đâu." Cậu ta ra dấu mời anh ngồi xuống. "Anh cứ tự nhiên."

"Cảm ơn cậu." Zhongli đặt cà phê và máy tính bảng trong tay xuống. "Tôi không nghĩ nơi này lại đông tới vậy."

Cậu trai trẻ ậm ừ ra chiều đồng ý, có vẻ những lời xã giao họ trao đổi với nhau tới vậy là đủ rồi. Tuy nhiên, anh không khỏi chú ý tới tờ hướng dẫn du lịch trong tay cậu ta, với một vài tờ khác có vẻ đã được xem qua rồi gấp gọn thành chồng ngay ngắn trên bàn.

Zhongli nhấp từng ngụm cà phê của mình. Sự chú ý của anh dịch chuyển qua lại giữa tin tức trên màn hình máy tính bảng, tới tiếng sóng vỗ vào bờ rì rào dưới chân họ, rồi đến người lạ đang ngồi đối diện với anh. Cậu ta trông còn trẻ. Zhongli nghĩ về những ngày mình còn ở độ tuổi của cậu ta, cũng từng đi đây đó khám phá ngược xuôi với bạn bè. Chợt cậu ta mở tới một quyển hướng dẫn du lịch địa phương ra cạnh tấm bản đồ, và Zhongli không kìm được câu hỏi hiếu kỳ của mình.

"Ừm, tôi hỏi một chút." Cậu nhìn lên anh. "Cậu là khách du lịch à?"

"Tôi lộ liễu tới vậy luôn hả?" Cậu cười, tay lật lật qua những trang sách. "Đột nhiên tôi muốn đi thôi, mà giờ tới nơi rồi thì... tôi lại không biết phải làm gì." Cậu thừa nhận, và Zhongli đánh giá màu hồng phớt hai bên gò má cậu ta đáng yêu kinh khủng.

"Nếu cậu không ngại, cậu có muốn đi cùng tôi không?" Trước cái nhìn khó hiểu của cậu trai, Zhongli vội giải thích. "Tôi nói thật, đây vốn là chuyến đi của tôi và vợ-" Anh dừng lại, tự sửa sai, "Vợ cũ, tôi mới ly hôn tháng trước. Và giờ thì tôi đi du lịch một mình."

Nếu nói anh không bận lòng khi nghĩ về Guizhong là nói dối. Mới một năm trước thôi, họ còn hào hứng lên kế hoạch cùng nhau, lựa chọn từng địa điểm từng hoạt động trong chuyến đi. Hủy toàn bộ chuyến đi cũng rất phí, vì có nhiều khoản anh đã đặt cọc trước không thể lấy lại, nhưng đi du lịch một mình phần của hai người có phần đủ khiến anh phải nản lòng.

Cậu im lặng lắng nghe câu chuyện của Zhongli rồi gật đầu thấu hiểu.

Zhongli nói thêm. "À nhưng không phải tôi muốn bắt cậu phải đi theo hành trình của tôi-"

"- Tôi nghĩ những gì cậu chọn ở đây vẫn tốt hơn những gì tôi định làm." Anh chỉ tay vào những tờ rơi sặc sỡ có lẽ đã nằm trên quầy thông tin khách du lịch ở sân bay, mỗi tờ thuyết minh một địa điểm khác nhau.

Cậu ta đóng sập quyển sách hướng dẫn lại, cười toe toét và đưa tay ra. "Ajax. Rất hân hạnh được gặp anh, anh...?"

Anh đưa tay ra đáp lại, cũng mỉm cười qua cái bắt tay. "Zhongli."

Độ ấm nơi bàn tay Ajax chính là điều anh cần lúc này.

Vốn họ không định bắt đầu chuyến du lịch ngay ngày đầu tiên, chủ yếu vì Zhongli vẫn còn say máy bay. Tuy nhiên anh có mời cậu tới dùng bữa tối tại khách sạn nơi mình ở, và họ ngạc nhiên vì thật trùng hợp làm sao, họ đã đặt phòng ở cùng một khu nghỉ dưỡng với hai phòng ngay cạnh nhau.

"Haha, ngạc nhiên chưa này?"

Ajax cố nén tiếng cười khi cậu nhìn thấy hai chiếc thẻ phòng giống hệt nhau ghi hai con số liên tiếp. Bữa tối diễn ra theo đúng trình tự, món chính được dọn ra, theo sau là rượu vang hảo hạng và đi kèm màn trình diễn nhạc sống. Zhongli nhận thấy Ajax đúng là một người bạn đồng hành tuyệt vời. Anh cũng biết được cậu ta năm nay mười chín tuổi, và vậy là đủ cho anh đặt dấu chấm hết cho mọi suy nghĩ tình cảm của mình với Ajax. Anh tự cảm thấy xấu hổ vì trước đó đã có ý muốn tiến xa hơn, biết sao được, chỉ trách giờ anh đã vào tuổi sắp thành ông già cô đơn độc thân.

"Tôi còn nghĩ anh sẽ phải đặt phòng đôi uyên ương gì đó cơ."

Zhongli cười có chút mỉa mai, "À, đó là khoản duy nhất không cần đặt cọc."
Ajax thở dài thất vọng. "Tiếc ghê, vì khu nghỉ dưỡng này sẽ tặng miễn phí một chai champagne cho cặp đôi." Cậu mở cửa phòng mình và nháy mắt nghịch ngợm với Zhongli. "Hẹn sáng mai gặp nhé."

Anh cố làm dịu trái tim đang đập loạn trong ngực mình. "Chúc cậu ngủ ngon."



Ngày 17 tháng 7,

Zhongli chợt nhận ra những hoạt động trước đó anh và Guizhong đã lên kế hoạch có thể sẽ rất nhàm chán với Ajax, giữa lúc hai người họ đang xếp hàng theo một nhóm người trung niên đi tham quan vườn nho địa phương.

"Đau đấy, anh định bảo là tôi trẻ quá chưa đủ tuổi để thưởng thức mấy cái tao nhã này đó hả?" Ajax đùa với vẻ mặt giả bộ hậm hực, tay cầm ly rượu vang. Cậu nhấp thử một ngụm nhưng lập tức nhăn mặt vì hơi vang nồng đặc trưng nguyên chất từ hầm rượu, nhưng sau đó vẫn tiếp tục nâng ly thứ hai lên. Đáng yêu thật.


"Không, chỉ là những điểm đến tôi lên kế hoạch trước có hơi..." Zhongli ra hiệu về phía dãy bàn bày thức ăn nhẹ cùng những ly vang đỏ, phụ họa theo khung cảnh là tiếng cười khúc khích từ phía bàn ngay gần trong không gian rộng mở của vườn nho. "- nhạt nhẽo."

Ajax nhún vai, "Tôi không phàn nàn gì đâu mà." Cậu với tay lấy một cái bánh mì nữa từ trong giỏ, xé nhỏ rồi cho vào miệng ăn kèm một lát prosciutto. Có lẽ giữa cả bàn tiệc trước mắt Ajax chỉ thích mỗi món này. "Anh mà không rủ tôi đi cùng thì có lẽ tôi loanh quanh đâu đó gần chỗ ở rồi chờ tới tối lúc nào có club mở cửa thôi."

Zhongli gật đầu. "Vậy thì cũng may tối nay tôi mới là người chủ động chọn địa điểm nhỉ?"

Nghe được câu đó, Ajax giả bộ hít sâu, cậu ra vẻ mình vừa shock tâm lý và đưa tay lên che miệng để đùa một câu nhiều ẩn ý. "Không được đâu ngài Zhongli à, gì thì gì ngài cũng nên mời em ăn tối trước đi chứ!"

Anh cười vui vẻ. "Vậy ăn tối với đầu bếp riêng có được không?"



Ngày 18 tháng 7,

Họ dành ngày thứ ba trong kỳ nghỉ để tới thư giãn theo gói massage dành cho cặp đôi ở khu nghỉ dưỡng. Hai kỹ thuật viên massage niềm nở chào đón họ, nhẹ nhàng yêu cầu cả hai cởi đồ rồi nằm lên bàn. Tới lúc này Zhongli mới nhớ ra mình cần phải đổi dịch vụ này lấy hai phòng riêng, nhưng Ajax không mấy bận tâm. Cậu thoát y nhanh gọn thoải mái ngay trước mặt Zhongli, và anh rất cố gắng để không nhìn chăm chăm vào làn da trắng ngần tinh tế, chỉ là đã bị một vết sẹo kinh khủng kéo dài suốt từ giữa thân trên qua tới lưng phá hỏng mất. Anh muốn lên tiếng hỏi về nó, nhưng trước khi anh kịp mở lời thì nhân viên đã quay trở lại phòng.

Họ tắt đèn trong phòng để một vài ngọn nến vừa đủ tạo ánh sáng mờ ảo, đi kèm hương trầm dịu thanh tẩy cả không gian. Tai nghe tiếng nhạc cổ điển trầm thấp từ loa trên tường, Zhongli cuối cùng cũng thả lỏng cho bản thân mình thực sự được thư giãn. Phải lâu lắm rồi anh mới chăm sóc bản thân theo cách này, không gì thư thái hơn việc được một kỹ thuật viên chuyên nghiệp làm mềm các đốt xương cứng nhắc dọc theo vùng cổ vai gáy bằng dầu nóng.

Tuy nhiên xen kẽ giữa tiếng nhạc êm tai vừa nhắc tới là những tiếng rên rỉ gây mất tập trung (vô cùng dâm đãng) của Ajax.

Zhongli không cho phép bất kỳ bộ phận nào nằm dưới ba tấc rốn của mình hưởng ứng theo tiếng rên của Ajax bằng cả sức mạnh hồng hoang.



Ngày 19 tháng 7,

Zhongli và Ajax thức dậy thật sớm để kịp tới thăm chợ nông sản địa phương, mua những thực phẩm tươi ngon nhất cho chuyến dã ngoại trong ngày. Trời quang mây tạnh, họ lái xe dọc theo bờ biển, cửa kính xe hạ xuống cho hơi mặn của biển tràn qua cuống họng, Ajax khẽ ngâm theo giai điệu lạ tai đang phát trên sóng radio. Giữa khoảnh khắc ngắn ngủi này, Ajax tỏa sáng rực rỡ, trẻ trung và vô tư. Zhongli bỗng thấy tiếc vì không mang theo máy ảnh, nếu có thì hẳn là y đã bắt được khung hình trước mắt: Một cậu trai có mái đầu cam cháy xõa tung trong gió, mỉm cười với nắng chiều trên phông nền đại dương trải dài lấp lánh phía sau.

Bãi biển vắng hơn họ nghĩ, cả hai chọn một chỗ không quá xa bờ nước ngồi xuống ăn trưa.

"Vậy sau ngày mai anh tính làm gì?" Ajax hỏi, cậu quăng một mẩu bánh mì về phía con mòng biển đang hạ xuống gần chỗ họ. Nó điệu nghệ chụp lấy mẩu bánh giữa không trung rồi kêu một tiếng đắc ý trước khi bay vụt lên. Một con mòng biển khác thấy mồi ngon mò mẫm học theo lại gần, hy vọng cũng được cho một miếng.

"Chắc là về tiếp tục đi làm rồi." Zhongli trả lời, mặc dù anh không mấy vui vẻ khi quay lại văn phòng đối mặt với ánh nhìn ái ngại thương cảm của đồng nghiệp. Qua ngày mai hẳn là tin tức về vụ ly hôn của anh đã truyền ra khắp công ty. "Cậu thì sao?"

Ajax cười mà mắt không cười. "Tôi không biết nữa."



Ngày 20 tháng 7,

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ tới, hai người họ sắp xếp một chuyến tản bộ dọc theo con đường sát bãi biển hôm qua. Mặc dù trước đó Zhongli nghĩ mình sẽ hụt hơi từ bỏ khi chưa đi tới nửa quãng đường, thật ngạc nhiên khi hôm nay anh có thể bắt kịp với Ajax. Hôm nay cậu lặng tiếng hơn, Zhongli nhận thấy điều đó, bản thân anh hôm nay cũng không muốn nhiều lời. Đây là ngày cuối cùng họ ở bên nhau, ngày mai tới rồi họ sẽ trở lại trong guồng cuộc sống thường nhật. Zhongli biết mình sẽ nhớ Ajax, anh tự hỏi liệu cậu có tình cảm tương tự hay không, vì nỗi mong nhớ trong anh đang ngày một nhiều.

Trời dần đổ về tối, con đường kết thúc ở một vách đá cheo leo, sóng vỗ vào bờ đá rì rầm dưới chân. Giữa sắc hồng tía và xanh lam của mặt trời lặn, bọt sóng lấp lánh bừng sáng rồi dần tan biến. Zhongli lùi lại một chút giữ khoảng cách an toàn với bờ đá cao.

"Anh biết không, hôm nay là sinh nhật tôi đấy." Ajax thì thầm.

Zhongli có chút sửng sốt, anh không ngờ tới điều này thật. "Chúc mừng sinh nhật. Vậy có phải giờ cậu đã bước qua tuổi hai mươi rồi không?"

Cậu khẽ gật đầu, cố gắng vùi đầu vào chiếc khăn quàng đỏ trên cổ trước cái lạnh se se trong không khí. Zhongli bỗng cảm thấy mình thật vô tâm vì chẳng chuẩn bị quà tặng nào cho cậu, mặc dù về mặt logic thì vốn anh cũng chẳng biết ngày sinh của Ajax cho tới hai phút trước đó.

"Ta mua một chiếc bánh nhé."

Ajax cười. "Ăn bánh thêm tuổi là già đi đó, tôi đâu có thích già nhanh vậy."

Mặt trời chỉ còn là một chấm sáng ở đường chân trời, hồng tía và xanh lam nhường chỗ cho sắc cam đỏ đặc trưng. Có lẽ hai người họ nên bắt đầu đi bộ về thôi. Mong khi họ về tới thị trấn vẫn còn cửa hàng bánh ngọt đang mở cửa.

Zhongli trưng ra nụ cười trìu mến. "Chờ tới lúc cậu bằng tuổi tôi xem. Tới mai thôi là cái thân già này sẽ tiếp tục kêu nhức mỏi toàn thân, rồi tôi sẽ làm phiền cô tiếp viên trong suốt chuyến bay trở về nhà để đòi thêm một cái gối."

Cậu khúc khích cười. "Anh vui tính thật đó. Tôi... thật sự rất hạnh phúc vì gặp được anh."

"Giờ mà nói tạm biệt có quá sớm không?" Zhongli cười thành tiếng. Ajax thích ăn ngọt, có lẽ họ nên đặt một chiếc bánh chocolate. "Chờ ngày mai ra tới cổng sân bay rồi hẵng nói mấy lời lưu luyến đó với tôi nhé."

Anh không hề nghe thấy thậm chí nhìn thấy khoảnh khắc Ajax bước sát về phía vách đá.

"... Ajax?"

Anh quay lại. Ajax không còn ở đó nữa. Cảm giác bình yên thỏa mãn khi nãy tan chảy đắng chát thành nỗi lo sợ. Tai Zhongli ù đi chỉ nghe được tiếng tim mình đập dồn dập vì khung cảnh kinh hoàng trước mắt cho tới khi một tiếng chuông đanh nhọn đánh vào màng nhĩ. Anh buông mọi thứ trên tay để lại gần vách đá, hai đầu gối từ bỏ và anh khuỵu xuống trên nền đá cứng. Hai bàn tay anh cào xuống đất run rẩy. Có lẽ anh đã gào thét điều gì đó. Và tất cả những gì anh có thể làm là nhìn ra rìa vách đá để gió biển tát vào mặt.

Bên dưới chỉ còn lại bóng của chiếc khăn quàng đỏ trên nền đá lởm chởm.



Ngày 16 tháng 7,

Zhongli choàng tỉnh trên giường trong phòng khách sạn của mình, tim đập loạn xạ và cổ họng khô ráp. Sau lưng anh đẫm mồ hôi lạnh, anh gạt phần tóc mái lòa xòa trước mắt để úp mặt xuống rên rỉ qua những kẽ tay. Điện thoại trên tủ đầu giường chợt reo lên hồi chuông báo quen thuộc. Báo thức kèm theo ghi chú rằng quán cà phê anh muốn ghé thăm sẽ mở cửa vào khung giờ này. Anh nhìn giờ trên điện thoại, nhìn ngày tháng. Sau đó anh đọc lại một lần nữa.

Rồi một lần nữa.

Zhongli chỉ nghĩ tới một lời giải thích duy nhất để hợp lý hóa những gì đã xảy ra:

Năm ngày vừa rồi mình nằm mơ có phải không?

Chẳng lẽ mình thảm tới mức tự nằm mơ thấy một người bạn đồng hành đi du lịch cùng rồi sao?

Zhongli hít sâu rồi rời giường. Không thể nào là mơ được. Mơ sẽ không chân thực và sống động như vậy. Anh nhớ rõ Ajax. Trong miền ký ức của anh, cậu đang cười, đang nói, ánh mắt đang tỏa sáng lấp lánh.

Một cơn mưa lạnh buổi sáng rửa trôi những suy nghĩ rối như tơ vò, anh nghĩ tới việc gặp Baizhu để điều trị tâm lý, vụ ly hôn ảnh hưởng tiêu cực tới anh nhiều hơn tưởng tượng. Zhongli thở dài. Anh sẽ làm chuyện đó sau khi cố gắng tận hưởng kỳ nghỉ trước mắt.

Zhongli tỉnh táo hơn một chút khi mặc đồ gọn gàng và rời khỏi phòng khách sạn, chuyến đi bộ ngắn tới quán cà phê làm anh bớt rối trí hơn. Cảm giác lạc lõng cồn cào bấu vào ruột gan dần tiêu biến, trời sau mưa thật quang đãng, anh sẽ uống cà phê rồi chờ tới tối để dùng bữa một mình-

"... Ajax?"

Đôi mắt xanh quen thuộc chuyển hướng từ cuốn sách du lịch lên phía anh. Cậu ta hơi bối rối, nhưng vẫn cười lịch sự khi nhìn ngó xung quanh. Như thể là quanh đó có nhiều hơn một Ajax.

"Xin lỗi, tôi có quen anh không?"



Zhongli tự giới thiệu bản thân. Anh nói rằng trông Ajax rất giống một người quen của mình. Ghế này có ai ngồi chưa? Cậu cũng là khách du lịch à?

Những miếng domino cứ thế nối đuôi nhau đổ xuống như được xếp trên đường thẳng. Zhongli cảm thấy deja vu khủng khiếp. Anh phải tự ngăn bản thân không được đưa tay ra chạm vào Ajax vài lần chỉ để trấn an bản thân rằng cậu vẫn đang ở sau lưng anh. Họ tránh mọi chỗ cao có thể, nếu anh cảm thấy cậu đang tiến tới sát một gờ đá nào đó anh sẽ khéo léo dẫn cậu lùi lại. Ajax chỉ thấy cảnh anh thận trọng từng ly từng tý một như vậy thật dễ thương.



Ngày 20 tháng 7,

Ajax vẫn kiệm lời như trước vào ngày cuối họ ở bên nhau, và lần này họ không chọn việc đi bộ theo bờ biển. Zhongli đưa cậu tới khu phố đêm với hàng dãy các tấm đèn neon sáng chói tên các câu lạc bộ địa phương. Đột ngột thay đổi nhịp độ chuyến đi như vậy làm Ajax hơi rối, nhưng cậu cũng không để tâm nhiều. Sàn nhảy chật kín những thanh thiếu niên độ tuổi ngang với Ajax, thân thể trẻ đẹp đầy sức sống hòa nhịp theo tiếng âm nhạc nóng bỏng từ bàn đĩa xoay.

Zhongli cho rằng vậy là đủ an toàn, Ajax sẽ không cảm thấy buồn chán giữa đám đông. Chẳng có vách đá cao nào cho cậu nhảy xuống, và một câu lạc bộ hẳn cũng là nơi tuyệt vời để tổ chức tiệc sinh nhật tuổi hai mươi.

"Anh không muốn nhảy à?" Ajax phải hét vào tai anh qua tiếng nhạc đinh tai.

"Cậu vui là được, tôi đi lấy đồ uống." Zhongli hét lại và cười trấn an bản thân.

Trong suốt ba mươi phút sau đó, anh theo sát từng cử động của Ajax, tự nhủ rằng Ajax sẽ ổn thôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

"Cậu ta là của anh hả?"

Tiếng nhạc trong quầy bar có phần bớt chói tai hơn phía sàn nhảy, nhưng anh vẫn phải dịch sự chú ý của mình qua giọng nói vừa bắt chuyện kế bên. Đó là một quý cô trông thật nổi bật, mái tóc bạch kim buông trên bờ vai, chiếc váy sáng màu hoa cà ôm sát lấy thân hình tuyệt hảo.

"Không." Anh thừa nhận. Cảm giác tội lỗi vì muốn độc chiếm Ajax len lỏi đâu đó trong tim. "Tôi chỉ đang trông cậu ta thôi."

"Anh cũng nên tự vui đi, cậu ta lớn vậy, tự biết thân mình mà." Cô gái nói.

Có lẽ cô ấy nói đúng, Ajax lớn rồi. Nhưng cảm giác kinh hoàng trước đó nổi quặn trở lại khi anh nghĩ tới khung cảnh vách đá trống rỗng không bóng người sau lưng. Cảnh anh gào tới rách cuống họng một cái tên mà chẳng nghe được lời hồi đáp. Ly whisky trong tay không đủ làm anh tỉnh táo thoát khỏi cảm giác bồn chồn nôn nóng nơi đầu tim. Anh quay lại nhìn đám đông, hai lông mày nhíu chặt vì không thấy Ajax giữa những khuôn mặt trên sàn nhảy.

Không, không phải lại như vậy nữa chứ–

Quý cô bên cạnh thấy rõ vẻ rối trí của anh, cô đứng dậy. "Vào phòng tắm tìm xem, nếu không có ở đó thì cậu ta về trước rồi."

Anh vội vàng đứng dậy làm theo lời cô ta, lao về phía sau khu vệ sinh nam. Một khung cảnh thật thảm hại, sàn nhà đầy nước và giấy vệ sinh vương vãi khắp nơi. Một tốp trai trẻ choai choai lập tức thu hút ánh nhìn của anh, năm bảy thiếu niên đứng vây quanh Ajax đang gào vào mặt nhau đầy hoảng loạn. Những hàng bột trắng vương vãi trên kệ bồn rửa bẩn thỉu.

"-- Tao bảo nó làm một đường thôi biết thế đéo nào được nó lại hít cả cụm!"

"Nó mà ch.ết ở đây thì là do mày hết–"

"Câm mẹ mồm đi!"

"Ajax!!" Zhongli đẩy đám trẻ qua một bên, tiếng gào thét của chúng chìm dần đi khi anh quỳ xuống bên cạnh Ajax. Anh vỗ nhẹ lên má cậu, không có phản ứng. Anh tuyệt vọng lần tìm một tiếng mạch đập mong manh nhưng chẳng có động tĩnh gì. "Ajax, xin cậu đấy." Nỗi kinh hoàng đ.âm trở lại vào lồng ngực anh, nhanh chóng chuẩn xác như một lưỡi dao. Không phải anh chỉ rời mắt khỏi cậu có vài phút thôi mà sao giờ đã–

Năm đầu ngón tay Zhongli run rẩy thò vào túi quần lấy điện thoại, anh phải gọi xe cấp cứu. Anh phải–



Ngày 16 tháng 7,

Lại một lần nữa. Vở bi kịch quay trở lại từ những dòng đầu tiên. Zhongli thức dậy một mình trên giường và phải đấu tranh tư tưởng mình có nên rời khỏi phòng hay không. Anh cứ ở trong phòng là được chứ gì? Nếu anh không gặp Ajax thì chẳng có gì xảy ra cả. Anh sẽ mua vé máy bay về sớm. Không cần nghỉ nữa. Cứ như vậy đi.



Ngày 16 tháng 7,

Không thể như vậy được.

"Làm ơn, đừng tự sát." Zhongli cầu xin. Vào thời điểm này, anh chẳng là gì hơn một người lạ mặt với Ajax.

Cậu ta đứng phắt dậy khỏi ghế, tay quơ vội những tờ hướng dẫn du lịch nhét vào túi. Ánh mắt ngập tràn bất an lo lắng. "Tôi không quen anh."



Ngày xx tháng 7,

Ajax bị cuốn vào một vụ cướp giật, và cậu để mặc cho kẻ đó đ.âm dao chuẩn xác vào ngực mình.



Ng@y xx th@n9 7,

Zhongli rút ra một kết luận rằng Ajax sẽ không có ý định tự sát cho tới ngày sinh nhật mình. Lần này, cậu lao ra giữa làn xe đang chạy trên đường.


ᏁɢꍏᎽ ⓧx tⓗλꈤ 7,

Zhongli chắc chắn mình đã ngăn chặn mọi nguy cơ vào lần này, anh gần như dính chặt lấy Ajax tới mức khoảng cách giữa họ trở nên kỳ quái. Cũng chẳng sao. Đêm xuống và Ajax trở lại phòng của mình, an toàn nguyên vẹn. Zhongli cảm thấy nhẹ nhõm khó tả khi thấy cảnh cánh cửa đóng lại mà không có chuyện gì xảy ra. Anh trở về phòng mình, chuẩn bị đi tắm, ngày mai sẽ sớm tới thôi, vòng lặp ma quỷ giữa hai người họ sẽ đi tới hồi kết.

Phải rồi, mình cần nhắn tin xin lỗi Ajax vì đã cư xử kỳ lạ suốt ngày hôm nay. Ai nhìn vào cũng thấy lạ cả thôi. Anh bấm nút gửi và nghe thấy tiếng báo tin nhắn từ túi áo mình. À, anh đã giúp cậu cầm điện thoại cả ngày. Anh chỉ tắm mất vài phút thôi nhỉ, giờ đi qua trả điện thoại cũng không có gì đâu đúng không?

Nhưng khi Zhongli gõ càng lúc càng mạnh hơn lên cửa phòng Ajax, anh tuyệt vọng nhận ra vẫn còn những kẽ hở trong suy tính của mình.

Và cuối cùng khi nhân viên khách sạn phải đầu hàng trước sự kiên quyết phải mở cửa phòng cạnh bên của anh, cảnh tượng trong phòng chỉ còn một mình Ajax đang ngủ say- lọ thuốc ngủ đã cạn đáy cạnh gối.



Ngày 16 tháng 7,

Zhongli không hiểu mình đã sai ở đâu.

Anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net