Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lối vào KTV tối tăm. Đàm Vũ Trình đi ra hỏi Nhan Khả: "Vẫn không nghe điện thoại sao?"

Nhan Khả như khắp khóc, cậu ta mặc áo trễ vai màu đen kết hợp với chân váy jean, không ngừng nhấn điện thoại: "Không nghe, cậu ấy cũng không trả lời tin nhắn, rốt cuộc cậu ấy đang làm gì thế".

Đàm Vũ Trình đứng bên cạnh cậu ta, nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói: "Cậu ấy nói hôm nay không tới, chắc là không tới thật, vốn dĩ ngay từ đầu cậu ấy cũng không định tổ chức sinh nhật, là do chúng ta kiên quyết muốn làm cho cậu ấy bất ngờ, chắc cậu ấy tối nay có việc khác".

"Có thể có chuyện gì nữa? Dì Trần nói cậu ấy không về nhà". Nhan Khả có chút hoảng loạn, buổi tối hôm đó mọi người ở cùng nhau, Phó Diên lại một mình xuống xe, cô ta rất hoảng, tinh thần bất an cho đến gần đây mới đỡ hơn. Hôm nay cảm giác khó chịu ấy lại lần nữa quay lại.

Đàm Vũ Trình nghĩ lại cảm thấy chuyện hôm nay không có gì nghiêm trọng, cậu ta đút cả hai tay vào túi quần: "Cậu ấy không muốn tới thì cũng hết cahcs. Bình thường chúng ta ở với nhau, cậu ấy cũng không quá quan tâm đến mấy chuyện đón sinh nhật này".

"Nhưng lúc đầu cậu ấy đã đồng ý rồi, sau này mới nói là không đến, còn chuyển tiền cho tớ để chúng ta tự chơi. Cậu nói xem, tại sao cậu ấy lại đột nhiên thay đổi chủ ý?" Nhan Khả hỏi Đàm Vũ Trình.

Đàm Vũ Trình nhìn thấy lớp trang điểm của Nhan Khả tối nay, hơi dừng lại.

Một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu, nhưng lại không dám nói ra, nói ra chắc chắn khiến Nha Khả nổi điên. Tuy nhiên, cậu ta vẫn giữ chặt điện thoại hỏi: "Cậu có nghĩ rằng Phó Diên thích một ai đó không?"

Đàm Vũ Trình do dự nói: "Cậu thấy cậu ta giống kiểu như vậy à?'

Phó Diên là nhân vật vô cùng nổi tiếng ở trung học số 1, ngoại trừ thành tích và khuôn mặt đẹp trai ra thì cậu bình thường rất ít khi ở chung với con gái, sợ là lúc nói chuyện cũng là mấy vấn đề học hành, hiếm khi nói chuyện riêng tư.

Bộ dáng của cậu ấy rất khó để thích một cô gái nào khác, chí ít là trong những năm mà Đàm Vũ Trình quen biết Phó Diên, vẫn chưa thấy cậu ấy động lòng lần nào.

Nhưng bây giờ cho dù nói như vậy nhưng trong lòng lại có vài phần nghi ngờ.

Nhan Khả buộc mình phải bình tĩnh lại, cậu ta nhớ lại hai năm qua, từ khi gia đình cậu ta chuyển đến Vân Thượng, không có cô gái nào xuất hiện bên cạnh Phó Diên. Không hiểu sao lúc này trong đầu cậu ta hiện lên hình ảnh Ôn Nam Tịch nhưng lập tức bị dập tắt. Ôn Nam Tịch không có cái năng lực ấy, cậu ta tạm thời tin rằng Phó Diên vì có chuyện đột xuất nên không thể đến được.

Cậu ta cất điện thoại xoay người lên lầu đi vào trong phòng hát.

Lúc này, cậu ta hoàn toàn không còn tâm tình chơi bời gì nữa, cố gắng gượng cười, cùng Đàm Vũ Trình giải thích cho mọi người. Toàn bộ gian phòng yên tĩnh mấy giây.

Bọn họ tuy rằng có chút thất vọng nhưng vẫn thay nhau an ủi. Bỏ đi, chủ nhân bữa tiệc không đến thì chúng ta tự mình chơi vậy.

Nhưng Nhan Khả không muốn chơi nữa, cậu ta không muốn nhìn thấy khung cảnh mình dụng tâm sắp xếp này nên lấy lý do bảo mọi người về nhà sớm. Lúc này bọn họ chưa thể hiểu, không thể tự chơi được à. nhưng nhìn vẻ mặt của Nhan Khả, cuối cùng cũng lục tục rời đi. Đàm Vũ Trình thở dài nhìn Nhan Khả: "Thật ra mọi người vui vẻ với nhau cho dù không có chủ nhân bữa tiệc cũng không sao cả".

Nhan Khả bướng bỉnh yêu cầu họ rời đi. Đàm Vũ Trình không thể khuyên được nên đổi ý nói muốn mời bọn họ ăn tối, thế là cả nhóm theo Đàm Vũ Trình xuống lầu.

Trong phòng đột nhiên trống vắng, chỉ còn lại Nhan Khả một mình, cậu ta đứng đó, tùy rằng đã rất cố gắng thuyết phục bản thân rằng cậu là có việc khác chứ không phải thích ai đó, nhưng trong lòng vẫn đầy phiền não, cuối cùng giận dữ bước tới, xé bỏ toàn bộ dải ruy băng, ném hết vào thùng rác.

Từ trên núi đi xuống, đèn đường không sáng lắm nhưng đường núi vốn ít người. Phía trước sau đều vô cùng yên tĩnh, bóng cây nhẹ nhàng lay động thêm tiếng gió rít khiến Ôn Nam Tịch hơi sợ. Cô vô thức đến gần Phó Diên, Phó Diên một tay giữ balo, một tay đút túi quần, cụp mắt nhìn cô, sau đó rút tay từ túi quần ra đặt bên hông.

Ôn Nam Tịch dừng lại, sợ hãi, cách một lớp đồng phục vòng tay qua ôm lấy cánh tay cậu.

Hai tai Phó Diên nóng lên, vẻ mặt bình tĩnh dẫn cô xuống núi. Cô gái đi bên cạnh cậu, cẩn thận nhìn đường, trong không khí thoang thoảng hương thơm, vẩn vương chóp mũi. Hai người đi xuống núi, rẽ vào con đường rợp bóng cây ở sân thể dục. Lúc này Ôn Nam Tịch mới buông tay cậu ra, đầu ngón tay siết chặt áo khoác, đi trước cậu một đoạn. Con gấu bông nhỏ treo trên cặp sách cô lắc lư theo bước chân.

Phó Diên vẫn đút tay vào túi quần, ánh mắt rơi vào bóng hình người trước mắt. Khi bước đi, thỉnh thoảng cô sẽ nhẫm lên những viên gạch trên đường, vô thức chọn những viên gạch có cùng màu, đảm bảo rằng chúng nối với nhau thành đường thẳng.

Cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, ánh đèn đường chiếu vào phần đuôi tóc như ánh hào quang khiến mái tóc cô rối tung. Đi qua hẻm Nam An là đến đường chính, hai người đi đến trước cửa nhà Ôn Nam Tịch, nơi này là đầu gió, gió rất to. Ôn Nam Tịch giơ tay chắn lấy cơn gió đêm, tay vẫn giấu trong tay áo khoác, vẫy vẫy tay chào cậu trong không trung, giống như một con thỏ trắng.

Tay áo đung đưa, ánh mắt trong sáng.

Cô nói: "Ngủ ngon".

Phó Diên đứng trước mặt cô gật đầu: "Ngủ ngon".

"Sinh nhật vui vẻ Phó Diên". Cô bổ sung thêm một câu: "Tuổi mới bình an".

"Cảm ơn" Phó Diên nhìn cô : "Cậu mau lên đi".

"Ừ". Ôn Nam Tịch quay người đi lên lầu, lúc này vẫn còn xe bus nên cô không lo lắng lắm. Sau khi cô đi, Phó Diên quay người đi đến trạm xe bus, một lát sau thì xe tới nơi, cậu lên xe trở về.

Ôn Nam Tịch lúc này cũng vào trong nhà, trong nhà ấm áp hơn rất nhiều, Ôn Du đã tắm xong đang mặc bộ đồ ngủ đợi cô, nhìn thấy cô liền vội vàng bước tới nắm lấy tay cô thì phát hiện trời cũng không lạnh lắm. Bà cầm túi của Ôn Nam Tịch: "Hôm nay tổ chức sinh nhật cho bạn có vui không?"

Ôn Nam Tịch hơi khựng lại: "Khá vui ạ. Mẹ, bánh kem ngon lắm".

Ôn Du được khen cười nói: "Mau đi tắm đi, mẹ đi hâm sữa cho con, lát mang lên phòng cho con nhé".

Ôn Nam Tịch đáp vâng một tiếng, cầm theo balo đi vào phòng, uống một ngụm sữa nóng sau đó lấy quần áo ngủ đi tắm. Vừa rồi từ trên đỉnh núi xuống rất lạnh, nhưng sau khi vòng tay khoác lấy cánh tay cậu liền thấy ấm áp hơn nhiều.

Lúc cô tắm xong thì Ôn Du đã đi ngủ rồi. Trong nhà trở nên yên tĩnh, Ôn Nam Tịch ngồi xuống mép giường lấy điện thoại ra.

Mở wechat ra xem vòng bạn bè. Tối nay, phía Nhan Khả vô cùng yên lặng, không đăng một dòng trạng thái nào. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net