Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong kỳ nghỉ tết, hai người không liên lạc với nhau, nhà Phó Diên ở Dung Thành, cậu cùng bố mẹ đến Hải Thành thăm họ hàng, cậu cũng đã nhắc đến với cô. Trái ngược lại, Ôn Nam Tịch không đi đâu chỉ ở nhà giải đề. Đêm giao thừa, Phó Diên đã gửi cho cô một file ghi âm, đặc biệt dùng nó để chúc mừng năm mới.

Đúng lúc cô định đáp lại chúc mừng năm mới với cậu thì Ôn Hữu Đào gõ cửa phòng, cô vội vàng nói mấy câu rồi cúp máy.

Phó Diên cởi mũ của cô ra hỏi: "Đi đâu vậy?"

Ôn Nam Tịch giấu hai tay vào ống tay áo, cô duỗi tay ra, chỉ về hướng quán net.

Phó Diên gật đầu, liếc nhìn cửa hàng tiện lợi rồi nói: "Mua gì không".

Ôn Nam Tịch ừ một tiếng rồi đi theo cậu. Cô không cần mua gì cả, chỉ đứng trước cửa hàng tiện lợi đợi cậu. Phó Diên đi rất nhanh đã trở ra, tay cầm theo chai sữa bò ấm đến đưa cho cô.

Ôn Nam Tịch nhướng mày, cô nhận lấy, đầu ngón tay lạnh cóng bắt đầu trở nên ấm hơn. Hai người bước xuống bậc thang, đi về phía quán net. Ôn Nam Tịch lúc này ngước mắt hỏi: "Cậu vừa từ quán net ra à".

Phó Diên cụp mắt nhìn cô: "Không phải, tôi đi chúc tết thầy cô".

"Ừm", Ôn Nam Tịch gật đầu, khăn quàng cổ theo động tác trượt xuống. Phó Diên nhìn thấy thế liền cầm lấy chiếc khăn quấn lại cho cô, trong hẻm người qua người lại, Phó Diên chắn cho cô. Ôn Nam Tịch thấy ánh mắt của những người qua đường cứ hướng về phía này.

Cô đỏ bừng mắt rời ánh mắt, quay về phía Phó Diên. Sau khi quàng lại khăn, hai người đi vào hẻm Nam An, đến quán net. Ôn Nam Tịch nhét ống hút vào chai sữa, uống mấy ngụm, sữa vẫn còn nóng. Phó Diên đi làm thẻ, bàn số 5 và số 6.

Anh chàng quản lý quán net không nghỉ lễ, đứng ở quầy thu ngân cười nửa miệng nhìn hai người.

Phó Diên lấy thẻ, choàng tay qua vai cô, chặn tầm nhìn của anh trai quản lý rồi đi về phía bàn máy. Cậu cúi xuống khởi động máy lên, Ôn Nam Tịch kéo ghế ra ngồi xuống.

Phó Diên cũng ngồi ở vị trí số 5 bên cạnh, dùng đôi tay mảnh khảnh nhấn bàn phím rồi bật máy lên. Ôn Nam Tịch đặt chai sữa xuống, bật màn hình lên, cô đeo tai nghe noi: 'Cậu có định viết code không?"

Giọng nói của Phó Diên uể oải, thản nhiên: "Cậu muốn làm gì? Tôi chơi với cậu 1 lát".

Ánh mắt Ôn Nam Tịch sáng rỡ, tiến đến gần cậu: "Chơi xuyên qua hỏa tuyến đi".

Xuyên qua hỏa tuyến là trò chơi lúc trước Phó Diên thường chơi, Ôn Nam Tịch cũng học cách chơi từ cậu, họ chưa bao giờ thành lập một đội. Phó Diên nhìn vào mắt cô cười nói: "Được".

Ôn Nam Tịch kết bạn với Phó Diên.

Phó Diên đeo tai nghe lên, chuyển chuột mời cô thành lập đội, trong đội chỉ có hai người, tai nghe được chỉnh âm lượng hết cỡ, có thể nghe thấy giọng nói của những người chơi bật mic khác.

Ôn Nam Tịch cảm thấy rất sảng khoái khi chơi trò chơi này, cô có thể trút hết mọi khó chịu của mình lên từng viên đạn ảo. Cô thấy tài khoản của Phó Diên có thành tích rất tốt, dường như cậu có thể làm được bất cứ điều gì và dễ dàng đạt đến đỉnh cao. Phó Diên nhận thấy cô cũng rất mạnh mẽ, thao tác dùng súng vô cùng chính xác

Ôn Nam Tịch giết chết hết những người đang chửi bới trên kênh thế giới.

Kết quả lại chọc phải một tổ đội, vừa bắt đầu đã mắng chửi Ôn Nam Tịch định nhắm súng vào cô, đối phương vừa nói xong, đã bị Phó Diên bắn một phát đạn vào đầu.

Ôn Nam Tịch không nhìn được học theo Nguyên Thư, chậc lưỡi mấy cái, đuôi lông mày có chút hưng phấn. Hiện tại, tổ đội kia coi hai người là kẻ thù, Phó Diên để Ôn Nam Tịch lên chỗ cao, cô thao tác điều khiển nhân vật không ngừng chạy lên, tiếng súng vang khắp nơi. Bốn phía đều dọa đánh Ôn Nam Tịch đã kịp trốn thoát, chốc chốc nghe thấy tiếng súng lại chạy ra.

Phó Diên theo tiếng súng của đối phương, xử lý lần lượt gọn gàng từng tên.

Sau khi lên chỗ cao, Phó Diên đứng ở đó, xông lên chiến đấu thậm chí còn bắn chết lính bắn tỉa ở tầng đối diện, quả là một kẻ tàn nhẫn không thích nói nhiều.

"Còn hai người nữa, phía dưới bên phải". Giọng nói của Phó Diên từ tai nghe truyền đến, Ôn Nam Tịch đã nhìn thấy có hai người đang âm thầm trườn tới, thậm chí còn nghe thấy giọng nói của Phó Diên, đối phương nhanh chóng bò xuống. Ôn Nam Tịch thao tác điều khiển nhân vật dùng súng, nhắm vào hai người đang nhấp nhô, bắn từng phát một.

Nhìn thấy bọn họ ngã gục, Ôn Nam Tịch mở to mắt, phấn khích tột độ, nghiêng đầu cười với cậu.

Phó Diên nhìn nụ cười của cô, trong mắt cũng lây nhiễm ý cười: "Chơi nữa không?"

Ôn Nam Tịch gật đầu: "Có, có".

Lúc này cô giống như một con bạc đỏ mắt muốn chơi vui vẻ thêm vài ván nữa, quên hết đi mọi buồn phiền.

Thế là hai người lại bắt đầu ván game mới, có cậu dẫn đầu, thêm việc cô cũng thông minh nên điểm nhân vật không ngừng tăng lên, Ôn Nam Tịch hạ được đối thủ thì vô cùng vui vẻ, cảm giác như mọi phiền não trong năm cũ đều bị xóa sạch, Trở về hiện thực, tâm tình thoải mái hơn nhiều, nhìn đồng hồ cũng gần 5 rưỡi. Cô nói: "Phó Diên, tớ phải về nhà ăn cơm rồi".

Phó Diên nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Đi thôi".

Sau đó Ôn Nam Tịch rút thẻ đưa Phó Diên, cậu nhận lấy đem đến trả ở quầy thu ngân, anh trai quản lý vừa nói chuyện vừa làm thủ tục cho cậu. Ôn Nam Tịch đứng đó đợi một lát, nhìn thấy bọn họ còn đang nói chuyện liền ra ngoài quán net trước. Vừa bước ra ngoài đã thấy một nam sinh đi tới, thiếu niên nhìn thấy Ôn Nam Tịch, ánh mắt sáng lên, thần sắc dè dặt đứng trước mặt cô.

Ôn Nam Tịch cảm thấy nam sinh này có chút quen mắt nhưng theo bản năng lùi lại, dựa vào tường: "Có chuyện gì sao".

"Chào cậu, Ôn Nam Tịch, tớ là Trần Hào, lúc trước có đưa thư tình cho cậu".

Ôn Nam Tịch hơi sửng sốt, chẳng trách lại thấy quen mắt như vậy, là học sinh trường trung học số 2. Cô có chút xấu hổ không biết thư tình của cậu ấy là bức nào. Cô nhìn Trần Hào nói: "Xin lỗi, tôi bận học quá nên không xem được".

Cô nói thẳng.

Trần Hào khựng lại, có chút xấu hổ, bởi vì cái tên Ôn Nam Tịch luôn xuất hiện ở hai vị trí đầu trên bảng thành tích, cô nhất định lấy việc học làm đầu. Trần Hào gật đầu: 'Không sao, việc học quan học, lúc nào rảnh cậu xem cũng được".

Nói xong cậu bước nhanh vào cửa thì gặp phải một thiếu niên đút hai tay vào túi quần, dáng người cao lớn che khuất không ít ánh sáng. Cậu ta khựng lại nhìn đối phương, Phó Diên cụp mắt nhìn cậu ta mấy giây, không nhường đường. Trần Hào đơ ra chỉ có thể chen qua một chỗ nhỏ bên cạnh cậu.

Ôn Nam Tịch quay đầu xem Phó Diên có tới không thì vừa hay bắt gặp cảnh tượng này. Đợi Trần Hào đi vào trong, Phó Diên mới rời mắt, hai tay đút túi đi về phía cô.

Ôn Nam Tịch cảm thấy hai mắt cậu thêm vài phần lãnh đạm lạnh lẽo. Cô cho tay vào túi áo khoác, đi cùng cậu về phía con hẻm. Thanh âm Phó Diên lãnh đạm: "Tốt nghiệp rồi cũng không cần đọc thư tình gì đâu".

Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch, ngước lên nhìn cậu. Phó Diên cụp mắt nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau.

Ôn Nam Tịch quay mặt đi qua loa lấy lệ nói: "Tớ nói lấy lệ thế thôi".

Phó Diên hừm một tiếng.

Đến dưới nhà cô, Phó Diên nhìn cô lên lầu, Ôn Nam Tịch vẫy tay với cậu, đuôi lông mày cong cong xinh đẹp vô cùng. Phó Diên nhìn cô lên đến nơi mới lấy điện thoại ra gọi xe về.

Trời dần tối.

Sau khi Phó Diên lên xe, Đàm Vũ Trình gửi cho cậu một bức ảnh. Phó Diên lưu ảnh, trả lời lại.

Yan: Cảm ơn.

Đàm Vũ Trình vô cùng khẳng định quan hệ giữa cô gái này và Phó Diên.

Sau khi trở về Dung Thành, Ôn Hữu Đào bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, gần như phải ở lại công ty tăng ca đến 11, 12 giờ mới về nhà. Trong nhà chỉ có hai mẹ con, vô cùng thoải mái, Ôn Nam Tịch làm bài tập, học lớp phụ đạo với cô giáo Tề, Ôn Du nấu cơm, sau đó chăm sóc con gái, ngày nghỉ còn lại rất ít.

Rất nhanh, học kỳ thứ hai của năm ba đã bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net