Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bàn có một tập tài liệu giới thiệu sơ lược về Khoa học trí tuệ Diên Tục, bìa bên ngoài cũng là màu đen, bên trên có in logo, tổng thể cảm giác trông khá điện đại. Ôn Nam Tịch cầm lên lật qua lật lại, trước mắt Diên Tục chủ yếu vẫn tập trung nghiên cứu các sản phẩm thông minh, thành phố thông minh và an ninh mạng. Khi cuộc sống ngày càng phát triển hơn, thì vấn đề thông tin và quyền riêng tư trở nên cực kỳ quan trọng, vì thế an ninh mạng cũng là một lĩnh vực chính cần tiếp tục nghiên cứu phát triển. Trần Phi cầm máy tính bảng đi đến bên cạnh Ôn Nam Tịch, đợi xem cô có vấn đề gì thắc mắc không để có thể kịp thời trả lời.

Buổi chiều cứ thế trôi qua.

Trần Phi ra ngoài một chuyến, lúc trở về có nói với Ôn Nam Tịch: "Buổi tối sếp mời, chị Ôn chuẩn bị đi rồi chúng ta đi".

Ôn Nam Tịch đặt quyển tài liệu xuống, thấy mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trần Phi cũng gấp máy tính, đẩy gọng kính đứng dậy: "Nhà hàng ở dưới lầu, gần lắm ạ".

Ôn Nam Tịch đóng cửa lại, xách túi nhỏ bên cạnh đi theo Trần Phi, Trần Phi gặp một lập trình viên tên Chu Hùng, hai người bắt đầu trò chuyện về dự án. Chu Hùng nhìn thấy Ôn Nam Tịch, Trần Phi liền giới thiệu: "Đây là chị Ôn, là người chế tạo người máy trước kia của đại học Lê Thành".

Chu Hùng có hơi kinh ngạc: "Con gái à?"

Trần Phi gật đầu.

Lúc mới đầu anh ta có hơi ngạc nhiên bởi lẽ một người máy cỡ lớn linh hoạt như thế lại đến từ một người phụ nữ chế tạo ra. Chu Hùng bắt tay với Ôn Nam Tich: "Lập trình Ôn, nghe danh đã lâu".

Ôn Nam Tịch mỉm cười bắt tay với anh ta.

Lúc này, một nhóm người đi ngang qua, chính là Nhan Khả, Nhan khả vừa cười vừa trò chuyện với những người trong đội của mình, cô ta xắn lại tay áo, sôi nổi bước ra ngoài, các cô gái trong nhóm đều giống cô ta, ăn mặc lịch sự, đi giày cao gót, nhìn thoáng qua bọn họ không giống lập trình viên chút nào mà giống bên bộ phận quan hệ công chúng hoặc thư ký hơn.

Cả nhóm người đều mặc áo sơ mi, áo phông... giống như một cảnh vật nổi bật.

Đến thang máy, Nhan Khả dẫn đầu mọi người đi vào trước, mắt liếc thấy Ôn Nam Tịch, hai mắt cô ta nheo lại. Ôn Nam Tịch cùng nhóm Trần Phi mỉm cười rẽ vào một thang máy khác, rất nhanh đã xuống đến tầng 1. Sau mấy ngày sửa chữa, tầng một đã có vẻ hoàn chỉnh hơn, cửa chính cũng được trang hoàng lộng lẫy.

Ra khỏi cửa chính rẽ trái là tới nhà hàng đã mở từ lâu đời, phong cách có phần cổ điển.

Ôn Nam Tịch cùng Trần Phi đi ở giữa, vừa bước vào liền thấy Phó Diên đã ngồi ở một chiếc bàn dài, mặc áo sơ mi trắng, tay cầm cốc đang rót bia lạnh. Anh cúi đầu cụp mắt, rót đầy một cốc liền đặt sang bên, sau đó ngước mắt lên, Ôn Nam Tịch thu hồi ánh mắt, quay đầu trả lời câu hỏi của Trần Phi.

Giữa đám đông cô mặc sơ mi sẫm màu trông có vẻ giản dị mộc mạc, tóc buộc đuôi ngựa thấp, mặt mộc, làn da trắng nõn xinh đẹp. Nhóm người vây quanh bàn và mỉm cười gọi anh.

Có người gọi là sếp, có người gọi Phó Diên, sau đó mỗi người đều lần lượt tìm chỗ ngồi của mình. Đàm Vũ Trình cầm cuốn thực đơn lật qua lật lại rồi ngồi cạnh Phó Diên, Nhan Khả đến sau chỉ có thể ngồi bên cạnh Đàm Vũ Trình.

Ôn Nam Tịch ngồi bừa một chỗ, để túi xách sau thắt lưng.

Phó Yên cầm bia tới, vừa hay đối diện cô, anh nghiêng đầu gọi món với Đàm Vũ Trình, có người hỏi anh: "Sếp, để bọn em tự gọi được không".

Anh thản nhiên nói: "Gọi đi".

Vì vậy thực đơn trên bàn được phân phát cho mỗi người, Trần Phi hỏi Ôn Nam Tịch: "Chị muốn uống gì không?

Lúc này, Chu Hùng đứng dậy, mở nắp một chai bia, đi từ bên kia định rót vào cốc Ôn Nam Tịch, nhưng khi rót xuống, Phó Diên đã nhanh hơn một bước, lấy ly của cô rót nước ngọt vào. Ôn Nam Tịch cụp mắt nhìn chất lỏng đang tiến vào trong ly của mình.

Phó Diên cất giọng lãnh đạm, nhìn cô: "Uống cái này không?"

Ôn Nam Tịch gật đầu nói: "Cảm ơn".

Sau khi rót nước ngọt xong thì Phó Diên đặt chai xuống, ngay lập tức bị người khác lấy mất. Chu Hùng rót rượu cho Trần Phi, hỏi Ôn Nam Tịch: "Lập trình Ôn bình thường có uống rượu không?"

Ôn Nam Tịch cầm lấy ly của mình mỉm cười: "Tôi uống ít".

Nhan Khả ngồi bên cạnh nhìn Phó Diên, thấy anh tựa lưng ra sau nói chuyện với Đàm Vũ Trình, rất ít nhìn Ôn Nam Tịch liền thở phào nhẹ nhõm. Sau khi đồ ăn được dọn ra, mọi người bắt đầu thoải mái trò chuyện, Trần Phi nâng ly lên mỉm cười chạm vào ly của Ôn Nam Tịch: "Chúc mừng chị Ôn gia nhập Diên Tục".

Mọi người nghe vậy cũng lần lượt đứng dậy, mỉm cười cụng ly với Ôn Nam Tịch. Cô khựng lại, cũng cầm ly của mình đứng lên, cụng ly với mọi người. Cô rất thoải mái, Chu Hùng bảo cô uống cạn cô liền ngửa đầu uống sạch ly của mình.

Đàm Vũ Trình nhìn Phó Diên, anh đang bóc lạc ăn.

Ôn Nam Tịch uống xong thì ngồi xuống, trong ly trống không, cô vươn tay cầm lấy chai nước ngọt bên cạnh Phó Diên, rót đầy rồi lại đặt xuống, người đàn ông đối diện vẫn đang bóc lạc, uống rượu nói chuyện với Đàm Vũ Trình, thỉnh thoảng Nhan Khả lại ghé sát vào nghe bọn họ nói chuyện.

Rất nhanh, đồ ăn đã được dọn hết lên bàn. Đồ ăn vừa lên, mọi người đã bắt đầu ăn, Ôn Nam Tịch nghe Trần Phi nói chuyện, một miếng gà và rau hẹ được gắp tới trước mặt. Ôn Nam Tịch ngước mắt lên, Phó Diên đã rút tay lại, đang tựa vào tay ghế trò chuyện cùng với Đàm Vũ Trình. Nhan Khả bên cạnh gọi: "Phó Diên, lấy giúp tớ mề gà với".

Anh đưa tay đẩy đĩa qua. Ánh mắt Nhan Khả sáng ngời nhìn về phía Ôn Nam Tịch.

Ôn Nam Tịch bình tĩnh quay mặt đi, nhìn rau hẹ trước mắt, có hơi do dự không biết có nên ăn không, sau đó quyết định không ăn, chỉ gặm chân gà.

Rau hẹ được đẩy sang cho Trần Phi. Trần Phi lấy đũa không khách sáo gắp ăn.

Phó Diên quét mắt nhìn Trần Phi.

Chu Hùng uống xong thì cầm ly đi vòng qua Ôn Nam Tịch, kéo ghế ngồi bên cạnh cô lấy điện thoại di động ra bấm vào một video cuộc thi rồi đưa cho Ôn Nam Tịch: "Lập trình Ôn, nói cho tôi biết với, lúc đó người máy của cô chơi đùa với những người máy khác, cô có thấy vui vẻ chút nào không?"

Trong video, người máy cao lớn của Ôn Nam Tịch vô cùng vững vàng, năm người máy khác vây quanh chỉ để lật đổ nó, tìm cơ hội làm đứt mạch điện, tấn công vào cơ quan đầu não, cố gắng phá hủy nó từ bên trong nhằm phá hủy toàn bộ hệ thống. Nhưng người máy của cô lại rất nhanh nhẹn, nó đã hất bay một người máy thấp hơn mình nửa cái đầu.

Người máy kia bị va đập mạnh rơi khỏi sàn đấu. Các người máy kia cũng tính đâm vào chân nó, nó giơ chân giẫm trúng một con, bị người máy đó dùng sức bóp nát một ngón tay nhưng vẫn cố gắng đứng dậy và cúi xuống, tóm lấy hai người máy còn lại, trực tiếp ném về phía trước, sau đó nhấc chân của chúng lên, giẫm lên con cuối cùng. Sau khi đánh bại bọn chúng, nó bước tới giúp các người máy khác đứng dậy, dùng thân hình to lớn ra hiệu chữ V cho những người bên trên khán đài.

Động tác "hi" ấy sau này được làm thành meme.

Cũng cùng năm đó, Phó Diên vừa hoàn thành một cuộc thi quốc tế được tổ chức ở Bắc Kinh và giành vị trí thứ nhất.

"Meme này là tôi tạo ra đấy" Chu Hùng cười híp mắt tắt video nhìn Ôn Nam Tịch: "Cô có thể cho tôi xem chương trình mà cô viết không?"

Ánh mắt Ôn Nam Tịch rời từ tay anh ta đi, hiện giờ người máy của cô đang được trưng bày tại đại học Lê Thành, cô không mang nó theo liền nói: "Có thể, trở về tôi gửi anh xem".

Chu Hùng vô cùng vui vẻ, lập tức cầm ly của mình: "Lập trình Ôn, cạn".

Ôn Nam Tịch bật cười, cầm ly của mình, dùng nước ngọt thay rượu uống cạn với anh ta.

Hậu quả của việc uống quá nhiều nước là thường xuyên đi vệ sinh, lúc này nhà hàng đã chật kín, mỗi bàn đều có rất nhiều người, Ôn Nam Tịch phải đi vòng qua bàn để vào nhà vệ sinh đã thấy khung cảnh bên ngoài nhà hàng rất đẹp, nhà hàng được trang trí đặc biệt với vô số bóng đèn, còn có cả xích đu.

Ôn Nam Tịch lau tay đi ra ngoài nhìn xem.

Vừa bước ra ngoài, cô đã thấy Phó Diên xắn ống tay áo đứng một bên nghe điện thoại, mái tóc rũ xuống trán che đi một phần lông mày, anh từ đầu hành lang nhìn sang.

Bốn mắt chạm nhau.

Ôn Nam Tịch khựng lại, trong tay vẫn đang cầm khăn láy.

Phó Diên bỏ điện thoại xuống, tắt màn hình đút vào túi, quay người nhàn nhạt nói: "Máy tính có dùng được không?"

Ôn Nam Tịch phản ứng lại. Anh đang hỏi đến chiếc máy tính mới được lắp đặt trong văn phòng. Cô gật đầu: "Chạy rất nhanh".

Phó Diên ừ trả lời, anh nhìn về phía xích đu, hai tay đút túi quần: "Cảm ơn em đến công ty tôi".

Ôn Nam Tịch mím môi, đứng đầu bên kia hành lang.

Tính ra, những năm học trung học, cho dù không thân thiết thì cũng không phải xa lạ gì. Giọng nói cô dịu dàng: "Không cần cảm ơn, tôi thật sự cảm thấy Diên Tục rất tốt, phù hợp với tôi".

Phó Diên quay mặt nhìn cô: "Vậy thì tốt".

Nói xong, anh đi thẳng về phía trước, đến bên cửa, Ôn Nam Tịch vô thức tiến lên. Anh cầm điện thoại rũ mi nhìn, đi đến sau lưng cô.

Trong bầu không khí, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, tựa như khoảnh khắc họ ôm nhau trong căn cứ bí mật. Anh bước qua cửa.

Ôn Nam Tịch đứng nguyên tại chỗ nhìn ra chiếc xích đu phía xa.

Không có gió, chiếc xích đu lặng lẽ đứng yên một chỗ, mời gọi mọi người ngồi trên đó tiến vào giấc mộng đẹp. Ôn Nam Tịch lấy điện thoại từ trong túi ra, chụp ảnh gửi cho Nguyên Thư.

Nguyên Thư: Ồ, công ty mới của cậu ở quảng trường thời đại à?

Ôn Nam Tịch: Sao cậu biết?

Nguyên Thư: Thịt nướng ở nhà hàng này rất ngon, lúc trước tớ đã nghĩ lần sau có cơ hội sẽ dẫn các cậu đi ăn.

Ôn Nam Tịch: Trùng hợp thế, tớ ăn trước rồi.

Nguyên Thư: Không sao, ha ha, mùi vị thế nào?

Ôn Nam Tịch: Rất ngon, chỉ là tớ không uống bia, có thể các cậu sẽ thích.

Nguyên Thư: Bia à, tớ thích nhất là bia đấy.

Sau khi ra khỏi quán, có rất nhiều người đang uống rượu, có vài đồng nghiệp nhau cùng nhau chơi xích đu, chiếc xích đu đung đưa qua lại liên tục, mọi người còn tranh giành nhau, anh đẩy tôi, tôi đẩy anh giành qua lại, chiếc xích đu không còn vẻ tịch mịch ban đầu nữa. Có vài cô gái mắng họ không biết quý trọng đồ đạc còn kéo họ xuống, kết quả là hai nhóm người lại tranh giành nhau, hệt như đứa trẻ.

Phó Diên và Đàm Vũ Trình đi cùng nhau, lười để ý mà đi ra ngoài trước.

Nhan Khả và mấy cô gái đi bên cạnh bọn họ, mọi người đều uống rượu, ai cũng ngà ngà say, Ôn Nam Tịch lúc cuối cũng đã thử uống hai ngụm bia cho Nguyên Thư, bây giờ cũng không thể lái xe.

Cũng may là có rất nhiều xe taxi đậu bên đường, mấy chàng trai đã chạy vội lên một trong những chiếc xe đó.

Sau khi rời đi, lại có máy người khác lên xe tiếp.

Nhóm Nhan Khả chỉ còn lại mình cô ta, đứng bên cạnh Đàm Vũ Trình, vừa nhìn đã biết muốn đi cùng hai người họ.

Ôn Nam Tịch đi ra phía sau. Nhà cô nằm ở trung tâm, cách đây rất gần, cũng không cùng đường với mọi người.

Cô tạm biệt Trần Phi rồi đi về phía taxi.

Phó Diên duỗi tay, mở cửa xe cho cô, bước chân Ôn Nam Tịch khựng lại, một giây sau, cúi đầu bước vào trong xe.

Bịch, tiếng đóng cửa xe vang lên. anh chống tay lên đỉnh xe, không biết nói gì với Trần Phi, vài giây sau, Trần Phi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Ôn Nam Tịch sửng sốt.

"Trần Phi?"
Trần Phi uống đến đỏ mặt tía tai nhưng vẫn còn khá tỉnh táo, cậu ta cười đẩy gọng kính: "Chị Ôn, muộn thế rồi chị đi một mình không an toàn, em đưa chị về trước sau đó nhờ bác tài chở em về sau".

Ôn Nam Tịch im lặng mấy giây: "Nhưng mà chỗ cậu cách đây xa lắm".

"Không sao đâu, để chị đi một mình sao mà được, Bác tài, làm phiền bác lái đi ạ". Trần Phi quay người nói với tài xế, vị tài xế gật đầu khởi động lái xe đi.

Ôn Nam Tịch thắt dây an toàn, tựa lưng ra phía sau, mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Phó Diên đứng bên đường, một tay đúi túi quần một tay bấm điện thoại, bên kia có một chiếc xe lái tới, dừng trước mặt bọn họ. Khi xe chạy đi, Ôn Nam Tịch quay mặt đi tựa lưng ra sau, người đàn ông đứng bên cạnh ngước mắt liếc nhìn biển số xe taxi trước mắt.

Về đến nhà chỉ mất 15 phút.

Ôn Nam Tịch nói với Trần Phi lúc nào về đến nhà thì gửi tin nhắn cho mình, Trần Phi gật đầu đồng ý. Ôn Nam Tịch bước vào thang máy lên lầu, men rượu trào lên khiến cô ợ một cái.

Chỉ uống hai ly tuy nhiên mùi vị bia không tệ, cũng không quá đắng. Ôn Nam Tịch ngồi trên sofa một lúc, sau đó đứng dậy lấy mấy quả cam ăn để làm giảm vị bia trong miệng. Lúc này, Chu Nhược Vi vẫn đang phát sóng trực tiếp, Ôn Nam Tịch mở máy tính bảng ra, nhìn thấy cô bạn phát sóng trực tiếp mỗi ngày, khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Ôn Nam Tịch thấy vậy liền tặng bạn một chiếc đèn lồng hình ngôi sao. Chu Nhược Vi nhận được nháy mắt liền có tinh thần hơn, cười nói cảm ơn bảo bối. Ôn Nam Tịch cắt thêm mấy miếng táo, ăn xong tâm tình cô cũng dễ chịu hơn.

Sau đó cô thay bộ đồ ngủ đi tắm, sau khi tắm xong cô lấy khăn lau khắp người, Ôn Nam Tịch nhấc điện thoại lên, thấy Trần Phi gửi tin nhắn đến báo đã về đến nhà, còn thuận tiện thêm cô vào nhóm chat Diên Tục.

Mọi người trong nhóm đều báo đã về đến nhà.

Ôn Nam Tịch lau tóc, ngẫu nhiên bấm vào danh sách. Hình đại diện màu đen trên cùng.

Yan.

Rồi đến Đàm Vũ Trình, sau đó là Trần Phi và Chu Hùng, khoảng bốn năm người xong mới đến ảnh đại diện của Nhan Khả, là ảnh tự sướng, đang làm động tác chữ V trước gương, cô ta mặc váy hai dây, trên đỉnh đầu có ánh đèn.

Ôn Nam Tịch xem xong thì thoát ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net