Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rẽ vào ngõ nhỏ, Nguyên Thư mở to mắt: "Vừa rồi là Phó Diên đúng không? Hai ngày hôm nay vận may của chúng ta cũng tốt quá đi, lại có thể tình cờ gặp cậu ta mấy lần".

Ngõ nhỏ tối tăm không có ánh sáng, Ôn Nam Tịch cởi cặp sách, bỏ thư vào trong cặp, sau đó lại đeo lên. Nguyên Thư ôm mặt nói: "Thật sư là cậu ta đẹp trai quá đi, cậu ta mặc áo động phục trường còn đẹp trai hơn so với người khác mấy lần nữa".

Đồng phục hai trường trung học số 1 và trung học số 2 giống nhau chỉ có phù hiệu là khác nhau, vì thế nhiều khi hai trường cùng tan học cũng khó có thể phân biệt được. Vừa rồi Phó Diên mặc đồng phục học sinh xanh trắng, ngậm kẹo mút, nhìn có chút lười biếng và nghịch ngợm.

Ôn Nam Tịch rũ mắt, cùng Nguyên Thư đi ra khỏi com hẻm. Nguyên Thư vẫn còn đang khát, liền kéo Ôn Nam Tịch đến một quán nhỏ ven đường mua dưa hấu. Dì bán hàng cắt cho hai cô mỗi người một miếng. Ôn Nam Tịch nhận lấy, cắn một miếng, Nguyên Thư cảm thán: "Ngon ngọt quá, nếu tương lai tớ không thi đỗ đại học, tớ sẽ mở 1 cửa tiệm hoa quả".

Ôn Nam Tịch cắn một miếng nói: "Sao cậu có thể không thi đỗ được, cậu nằm trong top 10 mà".

Nguyên Thư cười nhẹ: "Tìm đường lui cho bản thân thôi, ba mẹ tớ không quá để ý đến việc tớ thi cử thế nào đâu".

Ôn Nam Tịch có chút ghen tị. Cô thì không thể.

Lúc này, bên kia con hẻm có hai người đi ra, tình cờ là Phó Diên và bạn học kia, cách chỗ bọn họ đứng rất xa có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của Nhan Khả - người đáng lý ra đã rời khỏi trường học vào giờ này.

Cậu ta đeo cặp đi về phía hai người họ, nhưng khi đến gần Phó Diên suýt chút vấp ngã, Phó Diên nắm lấy cổ tay cậu ta kéo đứng dậy.

Nhan Khả cười với cậu, mi mắt cong cong lộ ra lúm đồng tiền nhỏ bên má. Thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung không thể giấu nổi cảm xúc trong mắt. Nguyên Thư nheo mắt lại, kéo Ôn Nam Tịch nói: "Cậu ta chắc chắn thích Phó Diên".

Nước dưa hấu trượt xuống tay, men theo ngón tay rơi xuống đất. Cô nghĩ đến đoạn đối thoại ở sân thể dục, Nhan Khả không phủ định việc mình thích và quyết tâm thi đỗ vào cùng một trường đại học với Phó Diên. Cô cắn một miếng dưa hấu, nhìn ba người họ đi về phía xe bus, cùng nhau lên xe.

Về đến nhà. Ôn Hữu Đào đang vẽ tranh tại bàn làm việc.

Ôn Du đưa cho cô một ly nước hoa quả, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn ăn bữa khuya không?"

Ôn Nam Tịch lắc đầu: "Con không ăn'.

Cô đi về phòng ngủ, thuận tay nắm lấy tay của Ôn Du. Hai mẹ con cùng vào căn phòng nhỏ. Ôn Nam Tịch bỏ cặp sách xuống nhìn mẹ: "Mẹ, Thứ sáu nhà trường mở cuộc họp phụ huynh. Mẹ đi đi, mặc đẹp một chút".

Ôn Du hơi sững sờ, sau đó mỉm cười nói: "Được".

Bà nhẹ nhàng vuốt tóc Ôn Nam Tịch: "Tắm rửa xong thì đi ngủ sớm, mẹ đã mời đến một gia sư mới cho con rồi, cuối tuần con có thể gặp".

"Vâng".

Ôn Du vuốt vuốt tóc con gái rồi rơi đi. Ôn Nam Tịch xõa tóc đi lấy đồ ngủ vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, Ôn Hữu Đào vẫn đang vẽ tranh, cô không chào hỏi ông mà đi thẳng vào trong phòng mình. Sau khi đóng cửa và thả rèm cửa sổ, cô ngồi xuống mép giường lấy bức thư từ trong cặp ra.

Cô không mở nó ra mà nhìn bên ngoài nó một lúc lâu. Cuối cùng, cô kéo ngăn tủ ra, bỏ nó vào, bên trong vẫn còn mấy phong thư khác đã nhạt màu, tất cả đều chưa được mở ra.

Cô không đa năng như Nhan Khả, người có thể mang lại hy vọng cho người khác, còn có thể làm bạn với nhau.

Cô không biết phải trả lời thế nào, vì thế quyết định không xem.

Đóng ngăn kéo lại, cô lấy sách ra bắt đầu ôn tập trước khi đi ngủ.

Buổi chiều ngày thứ sáu.

Bởi vì buổi họp phụ huynh nên khi tan học, cả lớp bắt đầu kê lại bàn ghế, quét dọn lớp học. Bà nội của Nguyên Thư đến từ rất sớm, Ôn Nam Tịch cùng Nguyên Thư đi đón bà ở cổng trường. Hôm nay, bà ăn mặc rất trang trọng, tay nắm lấy cháu gái, tay nắm lấy Ôn Nam Tịch cười nói: "Nam Tịch, lâu rồi không gặp cháu, vẫn xinh đẹp như thế"

"Hôm nay bà nội trông rất có tinh thần đấy ạ". Ôn Nam Tịch cũng cười đáp lại.

Bà nội cười nhẹ: "Quần áo dưới đáy thùng đấy"

Đang nói, một chiếc ô tô đen dừng ở trước cổng trường, Nhan Khả mặc váy đồng phục đung đưa chạy về phía xe, nắm lấy cánh tay một người phụ nữ đeo kính râm. Người phụ nữ này có dáng cao, nước da trắng, mặc bộ đồ tây màu đen. Bà cúi đầu nhìn con gái, vuốt nhẹ mái tóc dài óng mượt của cô.

Bà ấy là mối tình đầu nhớ mãi không quên của Ôn Hữu Đào.

Nguyên Thư hỏi Ôn Nam Tịch: "Dì đâu? Sao giờ còn chưa tới".

Ôn Nam Tịch nhìn đồng hồ: "Chắc là sắp tới rồi".

Nguyên Thư nhìn đôi mẹ con đi phía trước nói: "Dì đẹp như thế, hôm nay mặc gì nhất định cũng sẽ rất xinh".

Ôn Nam Tịch cười không đáp lại. Hai người dìu bà nội đi vào lớp. Suốt đường đi Ngu Viện Viện không tháo kính râm, cúi đầu nói chuyện cùng con gái, Hai người cũng lên cầu thang. Lúc bước vào cửa, Ngu Viện Viện nhìn thấy Ôn Nam Tịch, vẻ mặt cô bình tĩnh, lễ phép gật đầu chào hỏi, Ngu Viên Viện mỉm cười.

Vừa bước vào lớp, bà ấy đã nổi bật rạng ngời. Tất cả các phụ huynh khác đều liếc nhìn bà ấy một cái.

Đợi bà nội ngồi xuống, Ôn Nam Tịch nhìn đồng hồ, đứng dậy đi ra ngoài ngồi đợi, vừa đi đến hành lang đã nhìn thấy Ôn Hữu Đào mặc vest thẳng thớm đi rất nhanh về bên này. Cô nhìn Ôn Hữu Đào đi lên cầu thang, mới đi mấy bước đã đến nơi. Ông nhìn thấy Ôn Nam Tịch: "Ngây ngốc ở đấy làm gì, cũng không biết đường nói với ba một tiếng".

Ôn Nam Tịch vô thức túm chặt đồng phục của mình: "Mẹ đâu? Con bảo mẹ đến".

"Mẹ con thì biết gì, cả ngày ở nhà không ra khỏi cửa, lời tốt xấu gì cũng nghe không hiểu thì đến đây có tác dụng gì".

"Vào đi". Ôn Hữu Đào nói xong liền vào trong lớp học, Ôn Nam Tịch âm thầm cắn răng đi theo bước chân của Ôn Hữu Đào, vừa bước vào đã thấy ánh mắt ông nhìn Ngu Viện Viện, các đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên nhu thuận hơn, Ngu Viện Viện nở nụ cười, dáng vẻ trông rất hào phóng.

Nhan Khả thậm chí còn mỉm cười vẫy tay chào hỏi: "Cháu chào chú".

"Chào cháu Nhan Khả, lâu rồi không gặp, nghe nói lần này cháu lại đứng nhất hả?" Ôn Hữu Đào cười nói dừng lại chỗ bên cạnh Nhan Khả.

Nhan Khả cong mày cười, cố ý làm ra vẻ nịnh nọt, gật đầu nói: "Vâng ạ, chẳng qua lần này là Nam Tịch thi cũng tốt lắm, chỉ cách cháu có chút thôi".

Cậu ta mỉm cười nhìn Ôn Nam Tịch.

Ôn Hữu Đào cũng quay đầu nhìn Ôn Nam Tịch, sau đó lại nhìn Nhan Khả: "Nó ấy à, còn kém cháu xa"

Đầu ngón tay của Ôn Nam Tịch sắp vò nát đồng phục, cô không đáp tiếng nào, chỉ đi đến chỗ ngồi của mình, đẩy tay Ôn Hữu Đào ra bên ngoài. Nguyên Thư ở phía sau nhìn cô, chạm nhẹ vào lưng cô một cái. Ôn Nam Tịch không quay đầu lại, cô ngồi xuống. Phía bên kia, Ôn Hữu Đào và Nhan Khả vẫn đang trò chuyện, Ngu Viện Viện ít nói chỉ mỉm cười nhìn hai người họ.

Ôn Nam Tịch lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ôn Du.

Nam Tịch: Mẹ, saio hôm nay mẹ không đến?

Ôn Du: Lúc mẹ định ra ngoài thì bị ba con bắt gặp, ông ấy hỏi mẹ đi đâu, mẹ không biết giả vờ..."

Đôi mắt Nam Tịch đỏ hoe. Mẹ thật ngốc quá!

Một lúc sau, Ôn Hữu Đào mới quay lại ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt của Ôn Nam Tịch vô cùng lạnh nhạt. Lần họp phụ huynh này, chủ nhiệm lớp trên bục khen Ôn Nam Tịch tiến bộ rất nhanh, chưa kể thứ hạng vô cùng ổn định, tất cả các môn đều có tiến bộ vượt bậc. Ôn Hữu Đào nghe xong cũng chỉ nhìn Ôn Nam Tịch một cái.

Đến lượt giáo viên khen Nhan Khả, ông ta lại quay lại giơ ngón cái với cậu ta.

Nhan Khả cười vô cùng rạng rỡ. Ngu Viện Viện cũng đưa tay vuốt tóc của con gái, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.

Đầu ngón tay Ôn Nam Tịch nắm chặt trang sách. May mắn thay lần họp phụ huynh như tra tấn này cuối cùng cũng kết thúc, lúc đi đến cổng trường, Ôn Hữu Đào không ngừng răn dạy cô, nói rằng cho dù có đổi gia sư thì cô cũng phải chăm chỉ học hành, nếu không sẽ chỉ lãng phí tiền bạc. Sau đó lại hỏi cô: "Quan hệ của con với Nhan Khả không tốt đúng không?"

Ôn Nam Tịch nắm lấy quai cặp mình: "Không tốt lắm".

"Ba nghĩ vấn đề là ở con đấy, Nhan Khả cười với con, con lại lạnh như băng, bạn ấy đắc tội gì với con hả. Con biểu hiện rõ như thế, giống hệt một đứa không có giáo dục con biết không hả?". Ôn Hữu Đào vẻ mặt lạnh lùng.

Ôn Nam Tịch lại cắn chặt răng không đáp lại. Hai cha con không nói nhiều, đi ra ngoài cổng trường một đoạn, Ôn Hữu Đào nhận một cuộc điện thoại, công trình của ông xảy ra chút vấn đề nên phải đi ngay, để cô tự mình về nhà.

Ôn Nam Tịch thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy không khí lúc này mới thật trong lành, cô phát hiện trong con ngõ nhỏ Nam An này ẩn giấu rất nhiều cửa hàng, chuyên phục vụ cho trường học. Lúc này có một quán net tên "Cũng được" ở trước mắt Ôn Nam Tịch.

Quán net đèn đuốc sáng trưng, vô cùng nhộn nhịp.

Ôn Nam Tịch đứng vài giây, nội tâm đấu tranh một hồi mới quyết định bước vào trong. Cô đi đến trước quầy để xem giá, nhưng khóe mắt lại chú ý đến bóng dáng nam sinh đang ngồi ghế ngay lối ra vào, cậu mặc bộ đồng phục trường trung học số 1, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang di chuyển chuột, tai nghe màu đen trơn bóng đặt trên cổ.

Khuôn mặt cậu ẩn hiện, đường quai hàm rõ ràng.

Tim Ôn Nam Tịch đập loạn mấy cái, cô nhìn một hồi lâu thấy giao diện màn hình màn tính của cậu có hiện mấy đề mục, thỉnh thoảng cậu lại thoát ra ngoài chơi trò bắn súng.

"Em gái, em muốn thuê máy à". Anh quản lý quán nét hỏi cô.

Ôn Nam Tịch hoàn hồn, nhìn về phía quầy, sau đó lại nhìn về phía kệ đồ đằng sau: "Em có thể gọi một tô mỳ không, nhân tiện em thuê máy ở..."

Cô chỉ vào vị trí bên cạnh Phó Diên: "Máy số 6".

"Được thôi". Anh quản lý nhìn về chỗ Phó Diên, cười một cách ý vị thâm trường, sau đó đưa thẻ cho cô, lại đưa cho cô một ly mỳ gói. Ôn Nam Tịch nhận lấy ly mì nóng hổi đi về phía vị trí máy số 6. Người con trai ngồi ở vị trí số 5 lúc này vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, ngón tay vẫn chống cằm.

Ôn Nam Tịch ngồi xuống, hương vị thơm nồng của ly mì xộc lên mũi, mơ hồ bay về phía bên cạnh. Phó Diên quay đầu nhìn sang, Ôn Nam Tịch đang mở máy tính, nhìn màn hình sáng lên, cô cầm dĩa bắt đầu ăn mì, mái tóc hơi xoăn dán chặt vào mặt, làn da cô trắng như ngọc, có thể thấy rõ cả lông tơ. Phó Diên nhìn cô mấy giây, sau đó thu hồi tầm mắt, ngón tay thon dài tiếp tục bấm bàn phím, giải quyết đống bài tập nhàm chán trên màn hình.

Lông mi của Ôn Nam Tịch dường như cong lên vì nóng, cô liếc nhìn màn hình của cậu.

Máy tính ở nhà chỉ có Ôn Hữu Đào dùng, cô vốn không biết rằng còn có thể giải đề trên máy tính, có rất nhiều loại câu hỏi, cô nhìn chằm chằm một lúc lâu. Mì ăn liền ở trên dĩa, thỉnh thoảng bị cô ăn một miếng.

Phó DIên nhẹ nhàng di chuyển chuột, ánh mắt của cô gái bên cạnh vẫn đặt trên màn hình của cậu, đương nhiên là cậu biết nhưng lại không nói gì, chỉ tập trung làm việc mình cần làm. Đúng lúc cô đang xem đến thất thần thì cậu ấn ngón tay một cái, màn hình liền chuyển sang giao diện trò bắn súng.

Ôn Nam Tịch ngây ra, trong miệng vẫn còn đang ngậm mỳ. Sợi mì hơi lắc lư, cô ngây ra mấy giây, sau đó thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn nốt bát mì.

Phó Diên liếc nhìn cảnh tượng này qua khóe mắt, miệng khẽ nhếch lên, lại rất nhanh thu hồi ánh mắt chăm chú nhìn màn hình, Ôn Nam Tịch bị sặc mì ho mấy cái mới bắt đầu di chuyển chuột trong tay. Trên màn hình hiện rất nhiều biểu tượng, cô nhấn vào trang web, tìm kiếm bài hát của Châu Kiệt Luân.

Một bài hát tên "Ngày nắng" hiện lên trang chủ, cô mò mẫm đeo tai nghe lên rồi ấn nút phát. Trong tai nghe bắt đầu phát ra âm thanh, thỉnh thoảng cô sẽ liếc nhìn sang màn hình bên cạnh, phát hiện cậu không làm đề nữa mà chỉ chơi game.

Cô vứt cốc mì đi. Ôn Du gửi tin nhắn tới.

Ôn Du: Họp phụ huynh xong chưa con?

Ôn Nam Tịch có chút chột dạ, cô nghĩ một lúc mới trả lời: Xong rồi ạ, ba về công ty, con với Nguyên Thư đi ăn tối ở ngoài, quên mẹ nói với mẹ".

Ôn Du: Con ở cùng với Nguyên Thư à? Vậy thì được, không sao, ăn xong hãy về.

Ôn Nam Tịch nhắn lại vâng một câu.

Sau đó, cô lấy từ trong cặp ra tập bài kiểm tra định vừa làm vừa nghe nhạc. Cô làm rất nghiêm túc, lúc ngẩng đầu mới phát hiện vị trí số 5 đã trống không từ bao giờ.

Trên màn hình máy tính hiện mật khẩu, giao diện cũng khác, chủ yếu là màu đen. Ôn Nam Tịch dừng một chút, nhìn màn hình máy tính của mình, đó là một giao diện internet quy chuẩn. Nhìn thấy anh quản lý quán đi tới dọn dẹp, cô liền ngước mắt lên hỏi: "Máy này sao lại khác với các máy khác vậy ạ?"

Anh trai quản lý cất giẻ lau đi, cười nói với cô: "Em đoán xem".

Ôn Nam Tịch do dự nói: "Không lẽ cái này là dành riêng cho cậu ấy à?"

"Gần thế". Sau khi anh trai nói xong liền quay người đi mất. Ôn Nam Tịch sửng sốt, mà thời gian của cô cũng sắp hết rồi. Cô đứng dậy thu dọn bài tập, tắt máy và đi trả thẻ.

Trên đường về nhà, điện thoại của Ôn Nam Tịch có thể lên mạng được. Cô bấm vào vô tình lướt qua vòng bạn bè, liền nhìn thấy dòng trạng thái của Nhan Khả.

Cậu ta mặc váy đồng phục trường, cũng không về nhà, tay giơ cặp sách lên chụp ảnh. Phía sau còn có hai nam sinh, máy ảnh quay được trong số đó một cánh tay có đeo đồng hồ màu đen, Nhan Khả nhìn vào ống kính nói "a" một tiếng, ánh sáng mờ mịt nhưng lại rất có khí chất.

Chiếc đồng hồ màu đen đó, hình như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Chu Na Na ở khu bình luận: Khả Khả, kia là Phó Diên à?

Nhan Khả trả lời: Đúng thế.

Chu Na Na: Woa woa, dạo gần đây các cậu thường xuyên ở bên nhau sao?

Nhan Khả: Gần như thế, tớ nói với mẹ tự đi xe về, tình cờ gặp các cậu ấy.

Chu Na Na: Tuyệt quá.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net