phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việt nam..ngày..tháng..năm 
- Ngoại à..ko phải vậy đâu..con ko đánh nó- Thiên Anh, 14 tuổi, khuôn mặt baby búng ra sữa, tóc cắt ngắn, đôi mắt to tròn, siêu quậy một vùng, tính cách ngang tàn, nhưng rất công tâm. Đặc biệt, chỉ có tình cảm với ai lớn tuổi hơn mình, dù là nam hay nữ. 
- Con ko đánh nó..sao nhà nó qua đây mách ngoại- Bà Tám, ngoại Thiên Anh, năm nay đã ngoài 60, đang cầm roi quất quất, dọa đánh loạn xạ. 
- Con nói thật..con thề với ngoại..Ai za- Thiên Anh chưa kịp nói hết câu 
- Thề á..con thề bao nhiêu lần rồi hả..quỳ xuống đó..mới đánh có mấy gậy mà chạy lung tung là sao?- bà Tám nói lớn. 
- Ngoại à..tha cho con..lần này thôi-Thiên Anh chạy lên chạy xuống. 
- Đại vương cái xóm này mà..mình đồng da sắt..gan cóc tía mà..đánh mấy cây chưa sao đâu con- bà Tám tiếp tục chửi 
- Từ từ..ngoại bình tĩnh..nghe con giải thích một chút- Thiên Anh nghĩ cách 

- Rồi..tao ngồi xuống nè..nói coi-bà Tám cũng mệt, ngồi xuống uống miếng nước 
- Dạ..tình hình là con đang đi trên đường rất rất là vui vẻ-Thiên Anh cười nói, lại gần đấm lưng, xoa bóp, bà Tám liếc mắt. 
- Con đang đi..ko chọc ghẹo một ai hết..con muốn về nhà thật sớm..ăn cơm với ngoại thân yêu của con-Thiên Anh ngọt giọng 
- Rồi sao..cái điệp khúc này nghe mấy trăm lần rồi..cô bỏ qua cho tôi đi vào phần chính được ko- bà Tám lườm lườm nói 
- Dạ.. rồi con thấy bọn nó đang câu cá đó ngoại..con cũng ra xem chúng nó câu được gì ko đó ngoại..rồi tụi nó bảo con đi ra chỗ khác đó ngoại..tiện mấy cục đá con cầm nặng tay nên cứ thế con quăng nhẹ xuống đó ngoại...cái tụi nó đánh con đó ngoại..con chỉ bị đánh rồi phòng thủ lại thôi đó ngoại- Thiên Anh làm một tràng 
- Hay quá ha..phòng thủ ha- bà Tám quay xuống cười cười 
- Dạ...là tự vệ..tự vệ-Thiên Anh cười 
- A..là tự vệ ko phải phòng thủ à con- bà Tám cười 
- Dạ..tự vệ..tự vệ-Thiên Anh cười 
- TỒ CHA NHA MÀY..MÀY LÀM VẬY NÓ KO ĐÁNH MÀY..TAO LÀ CON MÀY- bà Tám cầm gậy rượt đánh, Thiên Anh chạy vèo vèo năn nỉ, cuộc sống của hai bà cháu cứ thế diễn ra, Thiên Anh tính tình hiếu động, bà Tám biết, nên cứ ngày một ngày hai là có người đến mách này mách nọ, bà đánh thì Thiên Anh lại chạy, nhưng bà biết đứa bé này rất tốt. Còn Thiên Anh, thông minh sẵn có, cô học rất giỏi, nhờ vậy mà được học bổng, nhưng đánh nhau, quậy phá ảnh hưởng rất nhiều đến việc này, nếu ko nhờ thầy cô trong trường thương tình, thì học bổng chắc cô cũng ko có.Hằng ngày, Thiên Anh sáng sớm thì phụ bà Tám bán cá ngoài chợ, cuộc sống hai bà cháu cứ thế trôi qua, cho đến một ngày, bà Tám nhận được một bức thư, suy đi nghĩ lại, cuối cùng bà cũng quyết định nói cho Thiên Anh biết khi cô đi học về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net