phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc đó, ở tại một căn nhà cao cấp trên thành phố.

Ông Tiến vui vẻ ngồi bóp vai vợ mình nói:"Bà này,con bé sẽ lên đây học nốt trung học vào cuối tháng tới".

Bà Linh ân cần bảo: "Tôi biết. nhà mình còn một phòng trống mà, cứ cho con bé vô đó ở..mình cũng chịu ơn người ta nhiều. Ah! ồn đã nói với mấy đứa nhỏ chưa"

"Tí tôi với bà xuống nói. Mà bà này. Tôi, tôi."Ông Tiến ấp úng.

 "Biết rồi..sống với ông bao lâu mà..không hiểu tính ông sao..ông cứ làm vậy đi" Bà Linh quay qua nói.

"Bà đồng ý sao..tôi thấy nếu cho con bé đi học..trường danh tiếng như mấy đứa nhỏ nhà mình..sợ nó sẽ bị người ta khinh dễ..nên tôi đổi họ cho nó..sát nhập nó vô nhà mình" Ông Tiến nói, Bà Linh cười gật đầu.

Lúc này, cánh cửa mở ra, đi vào hai nữ nhân. Một nữ nhân chừng hai mươi, hai tay cằm một cặp hồ sơ vào trước. Theo sau nữ sinh không biết đang nói gì với nữ nhân phía trước, khiến nữ nhân phía trước cuối đầu cười vui vẻ.

Nữ nhân ưu nhã đóng cửa xoay người. Gương mặt hoàn mỹ trong suốt như bạch ngọc, mắt phượng mày ngài, mái tóc đen dài hơi đong đưa, phang phất như tiên nữ quanh năm không nhiễm bụi trần. Nhìn thấy hai người đang ngồi trên sofa, khéo môi nàng nhịn không được gương cao, mỉm cười nhẹ nhàng, đi lại ngồi cạnh ba mẹ mình.

"Ba à...có chuyện gì sao?" Hạ Băng Băng, hai mươi hai, giáo viên trường nữ sinh EHTI.

"Đúng rồi, chuyện gì vậy ạ, nhanh con đang bận ít việc!" Hạ Liên Vy, mười tám , năm cuối , dáng người nhẹ nhàng , ngủ quang xinh xắn , lông mi đen công vút, đôi mắt câu hồn, không thèm kiêng nể lộ ra quyến rũ khinh người, chen vào lên tiếng.

"Ah..hồi xưa ba có người bạn, lúc ba mẹ lâm nguy, đặc biệt khi mẹ đang nguy kịch khi sinh Băng Băng, người đó giúp ba mẹ nhiều. Ba mẹ chịu ơn người ta. Rồi người đó chẳng may qua đời, ba mẹ cũng định xin con của người đó về nuôi. Nhưng gia đình bên đó không chịu, ba cũng áy náy lắm. Giờ con bé lên trung học, ba nghĩ nên nhận về đây cho có tương lai. Bà ngoại con bé cũng già rồi, nên cuối tháng con bé lên đây sống cùng mọi người!" Ông Tiến đứng dậy giải thích.

"Vâỵ thì hay quá!!" Băng Băng và Liên Vy đồng thanh, hai người nhìn nhau cười khúc khích, vậy mình có em sao ta, vui quá đi mất, thú vị lắm đây.

"Thấy hai con vui vẻ..mẹ cũng đỡ lo..ba con quyết định cho con bé nhập vô nhà mình luôn..các con đối xử tốt với em nha!" Bà Linh cười.

"Vâng, chúng con biết rồi!" Cả hai đồng thanh, trong lòng cũng hồi hộp, không biết đứa em này của mình như thế nào.

Một tháng sau...

"Con nhớ chưa, xuống xe là kiếm xe ôm, đưa địa chỉ cho người ta chở đến nhà bác Tiến, nhớ chào bác đàng hoàng, nghe lời bác..." Bà Tám dặn dò đủ điều trong khi Thiên Anh thì xách hành lí, chuẩn bị lên đường.

"Con đi nghe ngoại!!" Thiên Anh quay đầu lại buồn bã, Bà Tám xoa đầu, con bé này, cũng có lúc như vậy à.

"Ừ..con đi" Bà Tám chấm nước mắt, dặn bác Hai xe ôm chở Thiên Anh ra bến xe cẩn thận. Đang tính trèo lên xe, thì có tiếng gọi tới tấp.

"Ê..đại ca..đại ca lên thành phố nhớ giữ gìn sức khỏe nha!!" Cả một đám loi nhoi Thiên Anh cầm đầu chạy lại, Thiên Anh cũng buồn, nói nếu đứa nào bắt nạt, nói một tiếng Thiên Anh sẽ về xử đẹp, chưa nói hết thì bị bà Tám cốc đầu, trừng mắt.

"Thiên Anh" Diễm Thy gọi nhỏ.

"Phụt..Ai nha..đến tiễn mình à..cám ơn cậu nha!!" Thiên Anh cười trêu ghẹo, chọt chọt Diểm Thuy.

"Ah... cậu lên đó giữ gìn sức khỏe...rảnh nhớ về thăm mọi người nha" Diễm Thy thở dài buồn bã nói.

"Ừm!..biết mà..cậu cũng lên tỉnh học phải không..hoa khôi mà nhỉ..sau này có người yêu cũng phải cho tớ biết nhá" Thiên Anh nói.

"Bộp!!"

"Không đến phiên cậu nhắc!" Diễm Thy gượng cười, người tớ yêu à, chẳng lẽ cậu không biết.

Rồi Thiên Anh cũng đi lên thành phố cho kịp giờ xe, chào tạm biệt mọi người, trong mắt cô vẫn giữ lại hình ảnh ngoại vẫy tay trước cổng, con sẽ ráng học, tạm biệt ngoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net