Phần Không Tên 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Bác nghe cháu nói đi ạ...cho cháu xin thêm một cơ hội nữa được ko ạ- Trường Khánh van xin bà Liên
- Trước đây tôi cứ nghĩ cậu có bản lĩnh,ai ngờ chỉ là bản lĩnh lưu manh...đối với người từng coi trọng cậu mà cậu còn vậy, với tôi,sau khi hết hạn sử dụng thì cậu sẽ như thế nào..thật ko dám nghĩ- bà Liên lạnh lùng nói
- Đó là tại vì..vì..
- Bản chất cậu ko biết dừng đúng lúc, ko thu được lòng người, sao cậu ko từng nghĩ, Thiên Anh nó nhẹ tay với cậu như vậy..aizzz, thật nhức đầu, tôi bây giờ chỉ càng ngày càng thích con bé đó, chỉ tiếc tôi với nó ko có duyên làm người trong nhà, thôi, cậu cũng bỏ đi, trước khi còn kịp.- bà Liên nói xong bỏ đi, để lại Trường Khánh thẫn thờ ngồi đó, hắn phá lên cười, một nụ cười chua chát, công lao hắn gầy dựng bao năm nay, nay lại hóa tro bụi.Diễm Lệ bước vào, mặt lạnh tanh nói
- Trường Khánh, anh bị nghi ngờ có dính líu tới việc đưa kế hoạch ăn cắp bản kế hoạch của công ty FIRES, mong anh theo chúng tôi, cùng hợp tác điều tra.
- Haha..TỐT...BẮT ĐI...TỚI ĐÂY MÀ BẮT...
- Anh có quyền nói nếu như anh muốn nói, nhưng tất cả những gì anh nói kể từ bây giờ, chúng tôi sẽ ghi chép lại làm bằng chứng trước tòa, anh có quyền mời luật sư nếu anh muốn.- Diễm Lệ nói xong còng tay Trường Khánh lại, giải đi, Trường Khánh lẩm bẩm," tao nhất định sẽ thoát ra được, mày đợi đấy, Hạ Thiên Anh".
Còn về phần Thiên Anh, sau khi dàn xếp ổn định mọi việc trong công ty, cô thở dài, vội vàng lấy áo khoác, đi tới bệnh viện.
- A...em tới rồi à, ăn gì chưa?- Lam Vân hỏi, Thiên Anh ngạc nhiên rồi mỉm cười nói
- Em chào cô, lâu quá ko gặp, cô Hiền Diệu ko cùng tới với cô sao ạ?
- Hihi..ko..chả lẽ đi gặp mối tình đầu lại dắt vợ theo à bé..- Lam Vân cười nói
- Hì..cô ko sợ em sẽ méc lại sao ạ?- Thiên Anh ngồi xuống nói
- Aizz..sợ chứ..haha..mà công ty em sao rồi?
- Dạ, tới giờ cũng ổn rồi,cô tới lâu chưa?- Thiên Anh hỏi
- Cô tới từ sáng, chắc sau lúc em rời khỏi, bác sỹ bảo Băng Băng cũng đang dần hồi phục, em yên tâm nha.- Lam Vân cười nói
- Dạ..
- Thiên Anh này...- Lam Vân đột nhiên thấp giọng nói
- Vâng?
- Em yêu Băng Băng nhiều lắm phải không?
- .......biết nói sao nhỉ...bây giờ chỉ cần cô ấy tỉnh lại, thì bắt em thế chỗ cũng ko sao..em lúc nào cũng có suy nghĩ như vậy cô ạ- Thiên Anh cười buồn nói, Lam Vân nhẹ giọng
- Em tin không?
- Dạ?
- Hihi..5 năm trước, khi cô theo đuổi Băng Băng, cô đã nhìn thấy một việc.
- .... .... .....
- Ánh mắt Băng Băng nhìn em, lúc nào cũng khác xa ánh mắt cô ấy nhìn người khác, cô ấy rất tin tưởng vào em, lo lắng cho em, và ánh mắt đó, là ánh mắt cô cũng muốn cô ấy nhìn cô. Rồi tới một ngày, cô nhận ra, à...phải rồi..Băng Băng và em...rất cần nhau, lúc đó cô cũng biết, bên cạnh cô, có người cần cô và từ lúc nào, cô cũng cần người đó- Lam Vân nói thật chậm.
- Hì...cô đang kể chuyện tình yêu của mình sao ạ?- Thiên Anh cười nói, Lam Vân gật đầu rồi nói tiếp
- Hì..ừ..nên em, hãy quý trọng, những điều cô ấy hy sinh để dành cho em,cô ấy chắc hẳn cũng đang rất muốn tỉnh lại, nên mới ko từ bỏ cuộc sống này, vì vậy, em cũng phải giữ mình cho thật tốt, để chào đón sự trở lại của cô ấy, chứ đừng tự trách mình nữa- Lam Vân nói xong đứng lên, vỗ nhẹ vai Thiên Anh rồi ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại Thiên Anh, nước mắt cô chầm chậm chảy xuống, cô vuốt mái tóc Băng Băng, nghẹn giọng nói
- Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua phải ko em...anh sẽ chờ..rồi mình sẽ có một đám cưới tuyệt nhất nhé...em nhất định phải tỉnh lại nhé..anh còn nợ em nhiều lắm mà..thiên thần của anh.
Lam Vân mỉm cười nhìn Thiên Anh, cô cần ở lại chỉ để nói điều này, cô không chắc nó sẽ giúp được gì, nhưng ít nhất, cô cũng ko muốn nhìn thấy một trong hai người bỏ cuộc.
Nhà Băng Băng..
- Con chào mẹ- ông Tiến ngồi xuống, bà Hương ko thèm để ý, tiếp tục xem tin tức.
- Con chào mẹ- ông Tiến chào lần hai, bà Hương vẫn im lặng, bà Linh thấy vậy cũng xót lòng nên nói
- Mẹ à..anh chào mẹ kìa mẹ.
- Ta biết...- Bà Hương trả lời rồi tắt tivi đi, nhìn ông Tiến nói
- Con quỳ xuống.
- Dạ?- ông Tiến và bà Linh nhìn nhau
- TA BẢO CON QUỲ XUỐNG.
- Ơ..vâng- ông Tiến quỳ xuống
- Con biết mình sai chưa?
- Vâng..- ông Tiến cúi đầu nói
- Ta đã từng nói với con..sống sao cho tốt..đừng nghĩ cái gì theo ý mình cũng tốt..chính vì cái tôi của con...mà mấy đứa cháu ta khổ sở như vậy..con hài lòng chưa?- bà Hương tức giận nói
- Con..biết lỗi rồi, thưa mẹ.
- Nếu ta ko can thiệp thì tới khi nào con mới biết lỗi hả?...aizz..cái thằng con này...ta thật tức chết mà..lớn bằng tuổi này rồi...
- Mẹ..mẹ bình tĩnh đi ạ- bà Linh hốt hoảng nói
- Con đứng lên đi..có sai phải sửa..con muốn làm sao thì làm..đừng để mỗi lần hai mẹ con ta gặp nhau lại như vầy.- Bà Hương nói xong đi lên phòng, bà Linh ra đỡ ông Tiến dậy, ông Tiến nhìn bà Linh, hai người ko nói nhưng hiểu nhau, đúng rồi, có sai thì phải sửa, đó là cách duy nhất trong trường hợp này, nhưng liệu có kịp ko.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net