Phần Không Tên 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Haha..thứ nhất, mày ko nên có mặt trong căn nhà của Băng Băng, thứ con hoang...- Trường Khánh nhìn Thiên Anh rồi nói
- Ồ..làm đi chứ...điều đó là điều sai mà..-Trường Khánh thúc giục khi thấy Thiên Anh vẫn đứng im.
- Anh à..nguy hiểm lắm..đừng mà- Ân Ân khóc nức nở nói, Trường Khánh quát
- CÂM MIỆNG...LÀM ĐI..CON CHÓ.
Thiên Anh cắn chặt răng, đưa tay lên, rạch một đường ở tay, máu chảy ra, Ân Ân như muốn thét lên, cô bịt miệng mình lại, Trường Khánh khoái trá nói
- TAO THẤY VẬY VẪN CHƯA VUI..BÂY GIỜ TAO CHỈ Ở ĐÂU..MÀY CẮT Ở ĐÓ..OK?
- THẰNG..SÚC SINH- Thiên Anh ko nhịn được mắng một câu, Trường Khánh cười to nói
- OK..KO ĐỒNG Ý THÌ..NÓI VĨNH BIỆT VỚI NÀNG ẤY ĐI NHÉ..
- TIẾP TỤC ĐI- Thiên Anh bây giờ thật sự rất muốn giết người.
- Haha..tốt..thứ hai, được ăn sung mặc sướng, thì nên biết giữ thân phận, sao lại đi yêu chị gái mình..dành giật với người khác..cắt vào chân đi- Trường Khánh nháy mắt nói, Thiên Anh nghiến răng nói
- Mày là thứ biến thái ko hơn ko kém..
- Ồ..VẬY MÀY CÓ LÀM KO?- Trường Khánh cứa nhẹ sợi dây, Thiên Anh cầm con dao, rạch một đường ở chân, hắn bỏ dao ra, cười nói
- ĐÓ..CỨ IM LẶNG MÀ CHẾT ĐI..TAO CŨNG ĐÂU CÓ MUỐN MỘT BÔNG HOA ĐẸP PHẢI RƠI XUỐNG CHỨ.
BANG.....BANG....BANG...
- Ái chà...đồng bọn mày tới rồi à..vậy chúng ta làm nhanh thôi..ko cần lí do nữa..bắt đầu nhé..HẠ THIÊN ANH- Trường Khánh nhíu mày nói.
Ân Ân hoảng sợ và lo lắng cực độ khi nhìn máu Thiên Anh nhỏ xuống nền xi măng, Thanh Phượng và Diễm Lệ ra sức đập cửa, nhưng ko được, Diễm Lệ đã gọi hỗ trợ, chỉ mong rằng họ đến kịp.
- BỤNG...ĐÂM VÔ
- TAO CHƯA THẤY MÀY KÉO CÔ ẤY VÔ..LÀM ĐI ĐÃ- Thiên Anh muốn kéo dài thời gian, Trường Khánh cười nói
- MÀY KO ĐƯỢC Ý KIẾN..LÀM ĐI.
- CẢNH SÁTTTTTTTTTTTTTTTTT......- Thiên Anh chợt la lên
- HẢ??????- Trường Khánh lo sợ quay đầu lại
RẦM....Á...KENG......
Thiên Anh đã nhanh chóng đáng lừa Trường Khánh, khi hắn vừa quay đầu, cô xông tới, áp sát hắn vào thành ban công, làm rớt ra chiếc chìa khóa, Trường Khánh cầm con dao múa may lung tung, Thiên Anh không ngừng né và khống chế, cô dùng chân đẩy chiếc chìa khóa về phía sau, quát to
- ÂN ÂN...EM MAU MỞ CỬA ĐI.
-..Ơ..uhm...
Ân Ân run rẩy chạy lại, tóm được chìa khóa, chạy lại cánh cửa. Trường Khánh đã thoát ra khỏi gọng kìm của Thiên Anh, hắn lao đến muốn cắt đứt sợi dây, Thiên Anh đưa tay ra đỡ, hắn cười đắc ý đâm tới, Thiên Anh ko còn cách nào, hứng trọn một dao, rồi hắn rút ra gọt sớt, lại đâm tiếp tới
BANG..........KENG.........
Thiên Anh gần như chết lặng, cô thở dốc thững thờ nhìn Trường Khánh trước mặt mình, chính xác là Diễm Lệ đã bắn một phát dứt điểm, dao trên tay hắn rớt xuống, hắn cũng ngục ngã trước mặt Thiên Anh, Thiên Anh vội vã kéo Băng Băng lại, ôm chặt cô, cầm con dao cắt đứt sợi dây, nhe giọng nói
- Ko sao..an toàn rồi...
Ân Ân cũng ngục xuống,cô chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vừa rồi, Diễm Lệ thở phào nhìn Thanh Phượng, Thanh Phượng nói
- GIẾT NGƯỜI ĐÓ MÁ...
- Tù treo..với hắn muốn giết người mà..ko sợ- Diễm Lệ cười nói, Thanh Phượng vỗ vai
- Đáng lắm.
Một lúc sau, Thiên Anh sau khi lấy lời khai rồi làm thủ tục mọi thứ, được băng bó cẩn thận, ngồi nhìn Băng Băng, bà Linh cũng đã tỉnh lại, trách mình quá chủ quan, ko mang theo vệ sỹ đi.Thiên Anh ko nói gì, nhìn mãi Băng Băng.
- Em định ngủ tới bao giờ nữa hả...vợ của anh..
-..... ......tít...tít...tít..
- Đã hơn một tuần rồi...chuyện hôm nay xảy ra, em có sợ ko..hi...anh xin lỗi..anh ko làm tốt nữa rồi..để em bị người khác mang đi..nhưng..Băng Băng này..hôm nay, anh lại cảm thấy,em ko làm thiên thần sẽ tốt hơn nhiều, vì khi em ở giữa không trung, thì anh lại ko muốn em biến mất chút xíu nào..nên hãy nhanh tỉnh lại em nhé..anh yêu em.
-...tít...tít..tít...
Bà Linh và bọn Thanh Phượng rơi nước mắt, mà ai nhìn thấy cảnh này mà ko rơi nước mắt được chứ, một người cứ ngồi nói chuyện với một người chưa tỉnh dậy, nhưng nụ cười lúc nào cũng nở trên môi. Thiên Anh nói một lúc, sau đó nhìn Băng Băng rồi nói
- Anh mới nghe bác sỹ nói,lúc hắn mang em đi, có thể đầu em đã bị đập vào đâu đó..nên bây giờ..em..chưa thể tỉnh lại ngay được, phải ko?
- ..tít...tít...tít...
- Anh nói với em chưa nhỉ?...anh sẽ chờ em..vì hạn sử dụng quyền làm đám cưới tuyệt nhất với anh..sẽ mãi mãi ko hết hạn nếu người đó là em...Băng Băng à..anh nhớ em lắm...- Thiên Anh ngục đầu xuống, hai vai cô run lên, bà Linh mím chặt môi, Thanh Phượng và Diễm Lệ mắt đỏ hoe quay ra chỗ khác, vì nguyên văn lời bác sỹ đã nói với họ, đó là" cô Băng Băng..có thể rất khó tỉnh lại, vì đã bị chấn thương vùng não, mong gia đình, đừng bỏ cuộc".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net