Phần Không Tên 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên Anh gần như muốn nổ con mắt khi nhìn thấy số phòng 204 chứ không phải 240, một phút mặc niệm và bàng hoàng, cô chạy nhanh đến phòng 204, rồi nhìn phòng 240 mới chạy qua,"ôi trời..cách nhau 36 đơn vị chứ đâu có ít..aizzzzz".
- Chào các em..xin lỗi tôi đến muộn.
Bọn học sinh nữ mồm chữ O mắt chữ A nhìn Thiên Anh, Thiên Anh cười nói
- Mặt tôi dính gì hả?
- Dạ, ko..cô đẹp quá...
- Đúng đó cô..đẹp hơn con trai lun...
- Hì..cám ơn các em..các em trật tự nhé..từ bây giờ..cô sẽ là người dạy các em môn này..bla..bla...bla
RENG..................
Thiên Anh bước ra khỏi lớp học là lúc điện thoại cũng rung lên, cô đã bận rộn ko ngớt, giờ thêm vụ này, thời gian càng kín hơn.Băng Băng cũng từ lớp bước ra, nhìn thấy Thiên Anh đang đi tới,Thiên Anh cũng nhoẻn miệng cười rồi nói
- Em xin lỗi, chuyện lúc nãy..
- Hì..ko sao..chuyện bình thường thôi..
- BĂNG BĂNG...
- A..vâng, chị xin lỗi nhé, chị có việc phải đi trước.
- Dạ- Thiên Anh cười đáp, rồi cô quay lại nhìn, cô nhíu mày, Băng Băng đang tươi cười đi bên một thầy cao to, khuôn mặt tuấn tú, nhìn phục trang, Thiên Anh biết, đây là thầy thể dục của trường, nhưng cô không biết tên gì, đang suy nghĩ, điện thoại lại rung lên, Thiên Anh nhanh chóng rời khỏi, tâm trạng cực kỳ ko tốt, Băng Băng lúc đó cũng quay lại, nhưng ko thấy Thiên Anh nữa, trong lòng có chút hụt hẫng.
- Cô Băng Băng..
- Dạ?..- Băng Băng cười trả lời
- Việc cô nói tôi có thể xem xét lại..tôi sẽ báo cho cô thời gian sớm nhất.
- Vâng..cám ơn anh, Trí Long.
Băng Băng cười rồi rời đi, Trí Long nhìn theo, hai mắt mơ màng, từ nhỏ tới lớn, toàn người khác theo đuổi anh, lần đầu tiên anh muốn theo đuổi một cô gái khác đến như vậy. Vạn Trí Long, 28 tuổi, thầy thể dục của trường EHTI, rất đẹp trai, phong độ,cao ráo, rất nam tính, tóc cắt ngắn, mũi cao, đôi mắt đen tuyền, xuất thân trong một gia đình khá giả.
- Alô..em sắp xếp đi, tôi tới liền..- Thiên Anh nhìn đồng hồ, cô bị trễ mất 5 phút rồi, kiểu này đối tác sẽ ko chịu ký hợp đồng mất, nhưng cái điều quan trọng là trong đầu cô giờ chỉ còn hình ảnh của Băng Băng và người kia, cô thở dài rồi tiếp tục lái xe đi, tự trách mình lại lôi việc riêng vào việc chung của công ty mất rồi.
Tối hôm đó, nhà Băng Băng...
- Aizz.....thiệt là mệt quá đi.- Thiên Anh mệt mỏi bước lên bậc cầu thang, nếu đây là nhà riêng của cô, cô đã nằm dài ra ghế sô pha kia rồi,.
- Em giờ mới về sao?.
Thiên Anh nghe giọng nói quen thuộc, cô ngẩng đầu lên, cười nói
- À..công ty nhiều việc quá..hihi.
- Hình như..em uống..- Băng Băng hỏi
- Hì..dạ, em uống một chút, làm ăn mà chị..thôi, em về phòng nhé- Thiên Anh mệt mỏi trả lời, bây giờ cô càng nhìn Băng Băng, cô sợ sẽ không kiềm chế nổi khi mình đang trong tình trạng này thôi.
- Em ăn gì chưa?- Băng Băng cũng ko hiểu sao cô lại thấy lo lắng như vậy, Thiên Anh vẫn ko quay lại, vẫy vẫy tay, rồi vào phòng đóng cửa lại, sau đó thiếp đi lúc nào không hay. Băng Băng im lặng, "mình và em ấy..là người yêu của nhau thật sao..ánh mắt đó..quen quá".
Hôm nay là ngày lẻ, Thiên Anh bận rộn giải quyết việc ở công ty, ko hề đến trường, nhưng mà hình ảnh Băng Băng cứ quẩn quanh trong đầu, làm cô thấy bất an quá, đóng tài liệu lại, cô muốn đến trường xem thế nào.
Tại trường EHTI..
- Cô Băng Băng
- Vâng?
- Mình đi ăn cơm trưa chung được ko?- Trí Long hỏi, Băng Băng cười nói
- Cũng được, tôi cũng đang tính đi ăn..hihi.
- Ồ..vậy thì tốt quá, vậy mình đi nha.
Học sinh trong trường bắt đầu tò mò, bàn tán, thầy Trí Long và cô Băng Băng đang quen nhau, khi thấy hai người đi chung với nhau như vậy, nhiều học sinh hiếu kỳ còn tò mò đi theo, cơ bản căn tin trường cũng như năm xưa, chỉ là hiện đại hơn nhiều.
- Cô Băng Băng dùng gì?- Trí Long lịch sự hỏi
- À..cho một phần cơm gà đi- Băng Băng mỉm cười nói
- Vậy lấy hai phần cơm gà luôn đi ạ- Trí Long đặt món, Băng Băng cũng ko biết phải nói gì, cô nhìn xung quanh, chợt thấy một học sinh đang cầm hộp sữa, hai mắt cô mở to lên,cái hộp sữa đó, sao lại quen thế,có cái gì đó, cô muốn nhớ ra quá.
- Cô Băng Băng
-... ..... .....
- Cô Băng Băng
-.... ..... ....
- CÔ BĂNG BĂNG
- Ơ..à..thầy nói gì cơ ạ?- Băng Băng giật mình trả lời
- Cô có sao ko?- Trí Long cười hỏi khi gọi mãi ko thấy Băng Băng cứ nhìn về đâu xa xăm.
- Hì..ko..ko có gì đâu.- Băng Băng trả lời, lúc này thức ăn cũng được đưa ra, Băng Băng đột nhiên nói
- Cho tôi một hộp sữa nhé..loại giống kia đó..
Người phục vụ gật đầu rồi đi vô, Trí Long nhìn theo tay Băng Băng, chỉ là một hộp sữa bình thường thôi mà, có gì đâu nhỉ.
- Cô thích loại sữa đó à?- Trí Long tò mò hỏi
- Hì..vâng,tự nhiên tôi muốn uống thôi- Băng Băng cười trả lời, Trí Long mỉm cười, sau đó hai người nói chuyện qua lại một hồi, thì người phục vụ cũng đem sữa ra, Băng Băng cầm lấy, uống một ít, cô cau mày," ko phải, cảm giác này..".
Thiên Anh lúc này đã tới trường, cô có cảm giác như năm xưa, lúc mình đang yêu thầm Băng Băng vậy, cô đã dự định sẽ mời Băng Băng đi ăn, nhưng nhìn khắp nơi cũng ko thấy, rồi cô nở nụ cười, trách mình quá thiếu suy nghĩ, giờ này ăn trưa mà, ko đi xuống căn tin thì ở đâu nữa. Hiện giờ, Thiên Anh đang mặc áo sơ mi trắng, cổ mở nút, ko thắt cà vạt, tay áo sắn lên cẩn thận, quần body, giày thể thao, nhìn rất cá tính, nên khi cô tới đâu, mọi học sinh dồn ánh mắt tới đó.Thiên Anh đi tới căn tin, cô mỉm cười, cô Lam Vân đúng là rất tâm lý nha, sau đó, cô đi tới khu vực dành cho giáo viên, càng tới gần, bước chân cô càng chậm hơn,nụ cười cũng tắt dần. Trước mặt cô, là Băng Băng đang cùng ăn, cười nói vui vẻ với người khác, mà ko ai khác là người hôm trước,nhìn họ rất vui vẻ, Thiên Anh thở dài, cảm thấy nghẹn ở cổ, giờ quay đầu đi cũng ko xong, nên cô đành bước tiếp, lại gần chỗ Băng Băng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net