Phần Không Tên 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 15
KÉT............
Thiên Anh đang chạy gần tới nhà thì kít xe gấp, cảnh tượng đằng trước nhà làm con mắt mèo của cô mở hết cỡ," cô Lam Vân mà ta, sao lại đứng trước nhà mình, mà còn vào giờ này nữa".
- A..Thiên Anh phải ko em- Lam Vân cười tươi khi nhìn thấy Thiên Anh đang chạy gần tới
- Dạ, em chào cô, có chuyện gì mà...- Thiên Anh chưa kịp nói hết câu, thì có tiếng bước chân đi ra, Thiên Anh quay đầu nhìn, Băng Băng vừa bước ra sau cánh cửa, hai cặp mắt chạm nhau. Thiên Anh gãi đầu, nhoẻn miệng cười buồn, cô cúi đầu nói
- À..chắc cô tìm chị em, thôi em chào cô, chị em ra rồi kìa, em xin phép
- Hihi, ừ, em vô đi- Lam Vân cười hí hửng, sao hôm nay con bé này ngoan thế nhỉ
Thiên Anh dắt xe vô, đi ngang qua Băng Băng, cô cúi đầu xuống, ko nói gì, Băng Băng cũng nhìn Thiên Anh, hôm nay nhóc hơi lạ thì phải, rồi Băng Băng hướng Lam Vân lên tiếng
- Hì..cô đợi lâu ko, tài liệu cô cần đây.
- Ây dà, phiền cô quá, tối như vầy còn làm phiền cô nữa, xin lỗi nhé- Lam Vân vừa nói vừa ngắm Băng Băng, đẹp quá đi mất,ở nhà mà cũng xinh như hoa, bộ đầm màu xanh nhạt đẹp quá rất hợp với dáng cô ấy, đúng là vợ tương lai của mình à nha.
- Hì, ko có gì, công việc là quan trọng mà, nếu cô ko có gì nữa.....- Băng Băng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy Thiên Anh có gì đó ko ổn, nên đang rất nóng lòng muốn vô nhà, thì Lam Vân chen vô.
- À..tôi mời cô đi uống cà phê được ko, coi như trả ơn, lần nào cô cũng có việc bận, hôm nay đi chắc được nhỉ?- Lam Vân nháy mắt, trong mắt tràn đầy sự tự tin, Băng Băng hơi ngại ngùng, thật khó từ chối quá, đành nhắm mắt gật đầu, coi như đi một lần cho xong vậy.Lam Vân thấy thế, sướng hơn tiên, vội vàng ra mở cửa xe,rồi chiếc xe cũng lao vút đi trong màn đêm.
Thiên Anh tiu nghỉu, đi rồi, biết ngay mà, thiên thần bị cáo lừa đi rồi, buồn quá đi mất, sao mình thấy tức vậy nè
- AAAAAAAAA
- Nè..nhóc..la hét như vậy..em bị gì à- Liên Vy đang chạy bộ trong vườn thì thấy cảnh tượng một con mèo ngốc đang lấp ló nhìn ra cửa, thế là cô cũng nhìn ra cửa, rồi tự nhiên hiểu ra mọi chuyện, đang vừa buồn cười, vừa thấy thú vị thì có tiếng la thất thanh của con mèo ngốc, nên đành lên tiếng trêu ghẹo con mèo con ngốc ấy tí xíu
- Á..chị đứng đây khi nào thế chị Vy- Thiên Anh há hốc mồm, lông mao dựng ngược.
- À..chị cũng ko biết nữa..đứng từ cái lúc có ai đó lấp ló nhìn ai đó ngoài kia kìa- Liên Vy nháy mắt
- Vậy..vậy..là chị thấy hết rồi hả?- Thiên Anh đứng thẳng đơ, lắp bắp
- Ồ..nhóc này..em..đừng nói với chị là...em..ghen à nha- Liên Vy tiến lại gần hơn
- Á..ko có..ko có đâu..em đâu có ghen..em chỉ hơi tò mò thôi mà- Thiên Anh cố gắng giải thích.
- Nè..thật là tò mò..hay là..em ghen vì chị Băng Băng " của em" đi chơi với người khác đó- Liên Vy cười gian
- Cái..cái gì..mà chị Băng Băng là của em..ko..ko có..cho..cho dù chị Băng Băng có đi với ai đi nữa..thích ai đi nữa..yêu ai đi nữa..thì em cũng ủng hộ mà..em chỉ tò mò thôi- Thiên Anh đổ mồ hôi
- Em bình tĩnh đi, chị đâu có ăn thịt em, thì chị Băng Băng là chị của hai chúng ta, chữ "của" ý là vậy đó nhóc à, em ko cần khai hết ra zậy đâu chị hiểu rồi- Liên Vy cố gắng nhịn cười nói
- Dạ, chị hiểu là được rồi, em về phòng đây ạ- Thiên Anh bay cái vèo đi mất, tim cô còn đập thình thịch khi bị phát hiện, từ nay cô phải cẩn thận hơn với chị Liên Vy hui, thật đáng sợ. Còn Liên Vy, cô mỉm cười nhìn theo,"em hét lên như vậy là có ghen, lúng túng như vậy là có yêu đó nhóc à".
Thiên Anh sau khi tắm xong cứ đi qua đi lại ở hành lang, sao giờ này mà chưa về nữa, 10h30p rùi, biết là trên này giờ này là bình thường, nhưng nếu tính ở dưới quê, giờ này thì cả làng đã im ắng lắm rồi, nói cách khác là ko còn ai ngoài đường làng nữa, tất cả đều đã say ngủ, vì vậy cho nên ko lí nào chị Băng Băng giờ này chưa về cả * suy nghĩ cùn vừa thôi má*.
- Sao chưa về nữa hay là xảy ra chuyện gì ta..hay là...aiaiaii..ko có đâu..hay là..haizzzzz..ko phải đâu..giờ sao- Thiên Anh vừa nói vừa nghĩ, vừa khua tay khua chân, lâu lâu còn đập đầu vào cửa rầm rầm, đang ko biết tính sao thì chợt nghe tiếng bước chân, cô tính chạy nhanh vào phòng, nhưng lại muốn nhìn thấy Băng Băng, đang ngập ngừng thì tiếng bước chân gần hơn, người đang đi lên cũng ngẩng đầu lên nhìn
- Thiên..Anh..em chưa đi ngủ sao?- Băng Băng ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Anh đang đứng đó nhìn mình.
- À..ko phải..ko phải em đợi chị đâu à nha..em chỉ khát nước nên muốn đi uống thôi- Thiên Anh gãi đầu cười trừ
- Chị chưa nói gì mà..ngốc quá- Băng Băng tự nhiên càm thấy vui vui vì thái độ lúng túng thành thật của Thiên Anh
- Dạ..vậy nha..em về phòng đây- Thiên Anh đang tính quay đi
- Nè..em chưa uống nước mà..em mới nói với chị là đang đi xuống nhà uống nước mà?- Băng Băng thầm cười, thái độ của Thiên Anh làm cô rất vui, thì ra nhóc cũng lo lắng cho mình.
- À..em quên mất..giờ em sẽ đi uống nước..rồi..di ngủ..hì hì- Thiên Anh cười ngượng, đang tính quay lại đi xuống cầu thang thì
Két....BANG...
- Á..Thiên.......
- Á..nhóc....
Liên Vy mở cửa phòng ngay lúc Thiên Anh quay lại, thế là ko hẹn mà gặp, hay ko bằng hên, vừa kịp ko bằng đúng lúc, cánh cửa bay thẳng vô mặt Thiên Anh, nên Băng Băng và Liên Vy đồng thanh la lên,chỉ tội một con mèo con ngốc, nằm thẳng đơ dưới sàn, tay chân co giật, máu mũi tè le, đúng là một ngày ko may mà.
Một lúc sau....
- Vy à, lần sau em mở cửa phải nhẹ thôi, nghe chưa- Băng Băng xót hết cả lòng, đang ngồi xức thuốc cho Thiên Anh, còn đâu là cái mũi thẳng tắp nữa, đau chết mèo rồi.
- Nè, em vô tình thôi, đâu ai ngờ giờ này con bé còn lang thang mà ngay cửa phòng em làm gì..ngoan nha...đừng giận chị..vô tình ko phải cố ý đâu mà- Liên Vy vừa nói vừa sắp xếp lại mấy lọ thuốc, rồi còn nhìn Thiên Anh cười cười tà ý.
- E..ko sao đâu..nhưng mà..chị Vy là lực sỹ, lực mở cửa thật bá đạo, em đầu hàng- Thiên Anh vừa ngồi im nhắm mắt lim dim tận hưởng bàn tay nhẹ nhàng đang bôi thuốc cho mình, vừa càu nhàu trêu chọc người gây ra tai nạn hết sức thương tâm này.
- Em còn đau lắm ko?, mai chị dẫn em đi bệnh viện kiểm tra nhé- Băng Băng vẫn còn lo lắng, cô ko hiểu sao mình lại lo lắng và đau lòng như vậy nữa.
- Dạ, em ko sao đâu mà, hì hì
- Đúng rồi, bây giờ có máy bay va vào đầu, em cũng ko sao đâu mà, đúng ko, thôi, chị đi ngủ đây, em chào chị hai nhé- Liên Vy nói rồi cười tà bỏ đi, để lại Băng Băng và Thiên Anh trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net