Phần Không Tên 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hộc..hộc..em chào cô..mọi người ăn cơm đi nè- Yến Vy vừa thở vừa nói.
- Trời ơi..Vy ơi..tui yêu bà nhất...hun cái nè- Thanh Phượng vừa thấy Yến Vy, chạy ra chào đón nhiệt liệt.
BANG...Thanh Phượng ngã cái rầm sau một cước của Yến Vy.
- Hun đất đi nha..hehe..cô Băng Băng với Thiên Anh ăn cơm đi, em tìm tiếp cho ạ- Yến Vy cười nói.
- Ừ..các em ngừng tay ăn đã- Băng Băng cười đáp, Thiên Anh leo xuống," Aizzz..chưa tìm thấy mà tí còn xếp lại nữa..hên mai là chủ nhật..ko thì...".
20 phút sau....
- Thiên Anh..cái thùng đó..đó..ngay tay bà đó..- Yến Vy chỉ chỉ một thùng sách trên cao
- Ừ.- Thiên Anh gật đầu, cô cũng thấm mệt.
- Cẩn thận nha nhóc- Băng Băng quen miệng, Thanh Phượng với Yến Vy ngạc nhiên " nhóc" lun ta.
- Dạ- Thiên Anh gồng tay, đưa thùng giấy xuống.
- Cô ơi..sao tìm mãi ko thấy vậy cô..bí kíp quan trọng lắm hả cô- Thanh Phượng vừa xếp sách vô thùng vừa hỏi.
- Ừ..quyển sách này lâu rồi..quý lắm..hôm nay cô vô tình biết được nó ở đây.hihi- Băng Băng cười, mệt như vậy nhưng sách đẹp vẫn ko suy giảm, một nụ cười làm con mèo trên cao có thêm sức mạnh, làm nhanh hơn.
Rào...rào...rào
- Mưa rồi...-Yến Vy thở dài
Két..két...két..Rầm..Thanh Phượng ra đóng chặt cửa lại, sợ mưa hắt ướt hết sách.
- Ồ..muỗi quá đi mất thôi- Thanh Phượng nói rồi cầm quyển sách quạt quạt.
- Nhóc..em mệt ko..xuống đây nghỉ tí đi- Băng Băng kéo kéo áo của Thiên Anh.Thiên Anh gật đầu leo xuống, cô tháo cà vạt ra, ngồi bệt xuống thở dốc.Rồi Băng Băng lấy quyển sách quạt cho Thiên Anh, Yến Vy và Thanh Phượng mở to mắt" Anh ơi..Anh à..kiếp trước bà tu mấy kiếp vậy hả".
RẦM..XOẸT..ẦM...ẦM...Á..Á....AAAAAAAAAAAAA
Đột nhiên một tiếng sét vang lên, điện trong nhà kho chập chờn rồi vụt tắt, tiếng la thất thanh là của Thanh Phượng, Yến Vy và Băng Băng. Trong khoảng khắc đó, Băng Băng đang hoảng sợ thì cô cảm giác được có ai ôm lấy cô thật chặt, cô còn cảm giác được hơi thở của người đang ôm mình, hơn nữa, bàn tay người này còn rất quen thuộc khi nắm chặt tay cô, cảm giác này, Thiên Anh.Băng Băng ngạc nhiên, nhưng từ đâu đó trong cô, thật sự cảm giác rất an toàn, muốn được mãi thế này.
Á...Á.......A.......................AAAAAAAAAAAA.
- IM LẶNG- Thiên Anh hét lên rồi nói
- MẤY BÀ CẦM ĐIỆN THOẠI BẬT ĐÈN LÊN CHO CÓ ÁNH SÁNG ĐI
- Ơ..ơ..ừ...ừ..bật lên Vy ơi- Thanh Phượng và Yến Vy lấy điện thoại trong túi bật lên.
Trong lúc hai người đang lấy điện thoại ra, Băng Băng cảm nhận được Thiên Anh dần buông cô ra, bàn tay còn khẽ siết chặt cô một cái trước khi bỏ hẳn ra,Băng Băng hơi tiếc nuối, rồi đèn cũng sáng lên.
- Cô ơi..cô có sao ko cô?- Thanh Phượng và Yến Vy hỏi tới tấp.
- Ko..cô ko sao hết...các em đừng lo* con mèo nó ôm thế kia thì làm sao bị gì*..mình ra khỏi đây đi..để sách đấy mai quay lại rồi tính sau- Băng Băng dần lấy lại bình tĩnh giải quyết mọi việc.
- Dạ- Thanh Phượng, Yến Vy, Thiên Anh đều gật đầu đồng ý.
Cọc..cọc..rọc..rọc.....
Thanh Phượng nín thở khi xoay khóa cửa ko ra.
- Nè..mở cửa nhanh đi rồi về má- Thiên Anh xách giỏ của cô và Băng Băng lên rồi nói.
- Thiên..Anh..ơi...bà xem đi..ko ..ra ..- Thanh Phượng cà lâm
-CÁI GÌ??-Thiên Anh và Yến Vy đồng thanh, Băng Băng cũng lo lắng ra mặt.
- Thôi, để cô gọi người ra giúp thôi- Băng Băng định lấy điện thoại ra gọi.
- Cô..ơi...ko..ko..ko có cột sóng lun- Thanh Phượng run rẩy,Băng Băng im lặng ko nói gì, cô cũng bất giác run lên, lần đầu tiên cô gặp cảnh tượng như vậy.Yến Vy thì ko ngừng giơ điện thoại lên cao kiếm sóng.
- Aizzzz...tránh ra đi..tôi đạp cửa xông ra- Thiên Anh bắt đầu cáu.
- Ko được..em sẽ bị thương mất..cửa đan kính mà-Băng Băng nắm tay Thiên Anh kéo lại,"nguy hiểm lắm nhóc".Thiên Anh nhìn qua Băng Băng, " thiên thần à, em sẽ bảo vệ chị mà".
- Thôi..zậy mình ở đây đi, xem từ giờ tới sáng có sóng ko nha- Thiên Anh đề nghị, Thanh Phượng ko còn cách nào, gật đầu đồng ý, Yến Vy cũng vậy.Băng Băng cười động viên nhìn Thiên Anh.Thiên Anh dù gì cũng còn ngại chuyện ôm lúc nãy nên cứ đứng gãi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net