Phần Không Tên 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- À..ta quên mất, Liên Vy, cháu đi lên nói với con Miu, luật chơi nào cũng có thời hạn, ta cho nó 2 tiếng, sau 2 tiếng, mà nó ko làm được gì thì sẽ kết thúc- bà Hương nói xong lên giường ngủ, Liên Vy chạy nhanh ra tắt điện cho bà rồi chạy lên lầu," biết ngay mà, đâu có gì dễ ăn ở nội".
- Nhóc..- Liên Vy gọi nhỏ
- Dạ?- Thiên Anh hết hồn nhìn lại, tình hình là muốn chìa, có chìa, mà lại ko dám vào,nên cô cứ đứng ngãi đầu mãi
- 2 tiếng..- Liên Vy nói
- Dạ?..là sao ạ?- Thiên Anh thắc mắc
- Bà cho em 2 tiếng thôi, cố mà tận dụng, chị ngủ đây.- Liên Vy nói xong rồi chạy mất, để Thiên Anh ngơ ngác, rồi bàng hoàng tỉnh dậy sau một cơn mộng mị
- 2 tiếng..2....2....2..phù- Thiên Anh thở dài, đưa chìa khóa vào ổ," cái này người ta gọi là đột nhập trái phép phải ko ta, mà thôi, kệ đi, mình chỉ có 2 tiếng thôi, cố lên"
Cạch..cạch
Thật nhẹ nhàng, cánh cửa phòng Băng Băng mở ra, Thiên Anh từ từ, im lặng lách vào trong, rồi cô nhón khẽ chân, tiến đến giường của Băng Băng.Lúc này, Băng Băng thật sự chưa ngủ, cả đêm nghĩ tới Thiên Anh và chuyện hồi tối, nên có người đi vô, cô hơi hoảng sợ vì nghĩ là trộm, nên nằm im, nhưng người đó càng ngày càng tiến lại gần cô, cô hé mắt nho nhỏ, muốn nhìn xem là ai, vì cô sợ bóng tối nên đèn ngủ màu hồng rất sáng, cô ngạc nhiên nhận ra là Thiên Anh, tính ngồi dậy hỏi, nhưng trong lòng cô lại muốn im lặng, xem Thiên Anh tính làm gì.
Thiên Anh nhận ra Băng Băng đang say ngủ,cô đứng đó, nhìn xung quanh, rồi lại nhón chân đi bê cái ghế lại gần, đặt thật nhẹ rồi ngồi xuống nhìn chằm chằm Băng Băng, Băng Băng hé mắt thật nhanh rồi nắm chặt, tim cô thật sự đang đập rất mạnh, Thiên Anh sao lại nhìn cô ngủ như vậy chứ. Thiên Anh lúc này đang đấu tranh nội tâm rất gay gắt nha " chị ấy ngủ say như vầy, mình ko lỡ..mà mình chỉ có 2 tiếng thôi..làm sao đây..làm sao...làm sao?".
Và tình hình cứ như vậy, Thiên Anh ngồi im như tượng đá đã hơn 1 tiếng rưỡi, lúc này, cánh cửa phòng Băng Băng lại đẩy vào, Liên Vy hùng hổ bước vô, nhưng Băng Băng vẫn giả bộ ngủ say.
- Nhóc..chị tính xem em làm ăn thế nào..vậy mà gần hết 2 tiếng..vẫn ngồi im là sao?
- Dạ..em tưởng chị đi ngủ rồi chứ?- Thiên Anh ngạc nhiên hỏi
- Ừ..thì giờ ngủ..em lo làm đi..ko thì sau này đừng có hối hận đó- Liên Vy nói rồi bước ra ngoài, Thiên Anh nhón chân ra cửa, ló đầu ra để chắc chắn Liên Vy ko có ở ngoài nghe trộm, rồi đi lại vô phòng Băng Băng, ngồi xuống lại, hít một hơi, bắt đầu nói nhỏ
- Chị nè...chắc nói xong điều này thì từ nay em phải coi chị là chị gái thôi..ko được xem là thiên thần nữa.
Băng Băng bắt đầu thấy đau nhói lòng," hay con bé muốn nói nó quen với Lưu Hà".
- Chị bảo em cái gì cũng ko được giấu chị,nên em muốn nói là ko phải em ko muốn đợi chị dậy rồi nói, mà là em chỉ có 2 tiếng thôi.
Băng Băng bắt đầu thấy khó hiểu.
- Chuyện em với Lưu Hà..thật ra, ko có gì hết, chỉ là đi sinh nhật Yến Vy và về cùng thôi, còn về việc bạn ấy đưa số điện thoại cho em, em cũng rất bất ngờ, nhưng em ko có ý gì với bạn ấy hết.
Băng Băng nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất vui.
- Hồi tối, chị giận em cũng đúng, chị Liên Vy hay lão bà bà trách em cũng ko sai..ai biểu em làm thế trước mặt mọi người cơ chứ.
- Em đã hứa với lão bà bà, nếu chị ko thích em, hay em ko sửa sai trong vòng 2 tiếng, thì từ nay, em sẽ ko được nuôi ý định gì với chị nữa. Em nghĩ 2 tiếng cũng đủ, nhưng em lại ko muốn đánh thức chị dậy, thiên thần của em à.hihi
Băng Băng trong lòng thầm mắng" ngốc quá".
- Dù gì cũng chỉ còn 15 phút,chắc sau này em cũng ko có cơ hội nói lời này với chị...em...thật sự...rất thích chị...chị có thể làm bạn gái em được ko?...hihi- Thiên Anh đỏ bừng mặt nói
Băng Băng tim đập thình thịch,cô thật sự đang rất hạnh phúc.
- Hì..em nói ra rồi nhé..như vậy cũng ko có gì để hối hận...em sẽ giữ chị thật kỹ..kỹ ơi là kỹ trong trái tim của em nè..nên sau này chị cũng phải tìm người nào hạnh phúc nhá..em mặc dù đã nói với bà sẽ ko từ bỏ chị..đã hứa với chị Vy sẽ dành được chị..nhưng mà em..lại ko có can đảm để nói thẳng điều đó trước mặt chị..thiên thần à..em đi nha..sáng mai tỉnh dậy..mong rằng..em có thể coi chị là chị gái của em,hihi- Thiên Anh nói xong câu cuối, thì nước mắt tuôn rơi, cô nhìn đồng hồ đã là phút thứ 59 của thời hạn 2 tiếng. Liên Vy rình mò ở ngoài cũng im lặng, ko nói gì, con bé đã rất thật lòng rồi, tốt lắm nhóc ạ. Thiên Anh thở dài, đặt ghế lại chỗ cũ, quay người định bỏ đi
- Thế em ko muốn nghe câu trả lời của chị sao?- Băng Băng ngồi dậy, vẻ mặt phụng phịu nói.Thiên Anh trợn tròn mắt quay lại, Liên Vy vui sướng nhảy cẫng lên, người ta nói" còn nước còn tát" là đây mà.
- Chị hỏi là em có muốn nghe câu trả lời của chị ko?- Băng Băng cười tươi trước vẻ mặt của Thiên Anh, Thiên Anh đâu còn nói được gì, liền gật gật đầu.
- Em lại đây- Băng Băng đưa tay ra ý muốn Thiên Anh lại gần cô, Thiên Anh như robot đi lại gần, ngồi xuống ngay trên giường, rất sát với Băng Băng, Thiên Anh cúi mặt xuống, thật xấu hổ quá đi, chị ấy nghe hết rồi,aaaaaa.
- Hì..em ko dám nhìn chị à, Thiên Anh?- Băng Băng dịu dàng hỏi, Thiên Anh ngẩng mặt lên nhanh chóng như lò xo, Băng Băng cười rồi nói
- Chị chỉ nói một lần thôi..có thể em ko biết, nhưng khi ở trên xe hôm đó, hay lúc trong sân vườn khi em nói, em chỉ có chị, thì chị..cũng đã biết..trong lòng chị..cũng từ rất lâu rồi..chỉ có mình nhóc thôi- Thiên Anh mở to mắt hết cỡ, tim đập loạn vì vui sướng, Liên Vy ở ngoài như đang xem bóng đá mà vào mấy trái, bịt mồm lại để ko phá hoại ko khí
- Chị...chị nói thật ko?- Thiên Anh hỏi trong hồi hộp
- Ko..ko phải thật..mà là rất thật- Băng Băng nhìn Thiên Anh rồi cười hạnh phúc, Thiên Anh sung sướng đến ngất ngây, nhào qua, ôm chặt Băng Băng rồi nói to
- Yeah....em yêu chị...em yêu chị nhiều lắm...nhóc yêu Băng Băng rất nhiều- Băng Băng gần như nghẹt thở nhưng vẫn cười rất tươi, mong rằng tình yêu này sẽ mãi như vậy, ko thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net