Phần Không Tên 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên Anh dừng hẳn chiếc xe trước cửa nhà sau khi cả hai đã vác về cả đống đồ ăn ở siêu thị.Cả hai vui vẻ vào nhà, Ân Ân nhìn ngôi nhà một lần nữa, cũng đã từng đến ngôi nhà này, nhưng hôm nay cô lại mang một thân phận khác, cô ước rằng,lần sau, cô sẽ đến nhưng không phải như một người khách nữa, mà là người chủ của căn nhà xinh đẹp này.
- Hì..em làm gì mua nhiều đồ ăn thế- Thiên Anh vừa hỏi vừa giúp Ân Ân cho đồ vào tủ lạnh, Ân Ân nhìn tủ lạnh rồi nói
- Tủ lạnh toàn thức uống có cồn thôi..ko thấy đồ ăn đâu cả...
- Hì..chịu thôi..Anh cũng phải tập uống để tiếp khách chứ- Thiên Anh nhún vai, so với 5 năm trước, từ một cô bé ko biết đến mấy thứ rượu bia là gì, cô đã phải tập uống, như một nghi thức xã giao cần thiết nhất cho công việc, nhưng rồi, nó cũng đã ngấm dần vào cuộc sống của cô, cần thiết hay không, không quan trọng, nhưng nhờ nó, ít nhất..khi buồn..cũng có một người bạn bên cạnh.
- Uhm...nhưng Anh đừng uống quá nhiều, mấy thứ này, ko tốt đâu.- Ân Ân nói rồi đóng tủ lạnh lại, Thiên Anh nhìn rồi nói
- Em tính bỏ đói cả hai hay sao mà ko lấy gì ra nấu zậy?
- Ấy chết...em quên mất..hihi- Ân Ân nói xong, hấp tấp mở tủ lạnh ra, cô soạn ra một ít đồ, rồi cùng Thiên Anh lại gần gian bếp, Thiên Anh bắt đầu cắt cà chua để Ân Ân làm món sốt, trong khi Ân Ân lại đang bận rộn với việc ướp thịt để làm món sườn om. Hai người nói qua nói lại một lúc, Ân Ân nhẹ giọng nói
- Anh...
- Ừ?- Thiên Anh trả lời
- Em..à....Anh..em...trước em...Anh đã từng quen ai chưa?
- À..ờ....-Thiên Anh dừng hẳn con dao lại, rồi nói
- Ừ..có rồi.
- Hì..vậy em ko phải tình đầu của Anh hả?...biết ngay mà?- Ân Ân phụng phịu, giọng có chút buồn, Thiên Anh phì cười nói
- Sao em lại hỏi vậy?
- Hì...vì em muốn chúng ta ko có gì dấu nhau nữa..em cũng nói luôn...Anh chính xác là mối tình đầu của em đấy.- Ân Ân quay lại nói
- Ồ..vậy Anh cũng có giá lắm chứ nhỉ?- Thiên Anh cũng quay lại cười trả lời, Ân Ân im lặng một chút, rồi lại lên tiếng
- Sao?...Anh với người trước chia tay vậy?
- ... ... ...- Thiên Anh lặng người, nguyên do, cô cũng ko biết đó được coi là nguyên do hay không, khi mà cô, hoàn toàn chán ghét chuyện đó.
- Hì..thôi..Anh ko muốn nói cũng ko sao mà...em xin lỗi....
- Ko...vì..lúc đó...Anh ko thể...mang cho cô ấy..cuộc sống cô ấy cần....- Thiên Anh nghẹn giọng nói, Ân Ân đau nhói lòng, cô cảm giác, tình yêu đó, hình như vẫn chưa biết mất, hơn nữa, càng ngày càng sâu đậm, nhưng rất nhanh, cô ko muốn nghĩ tới nữa, cô nhẹ tới ôm thật chặt sau lưng Thiên Anh.
- Em ko cần gì hết...em chỉ cần Anh thôi....
Thiên Anh sững người, nước mắt rơi lã chã, trái tim của cô, không bao giờ thay đổi, nhưng...đối với Ân Ân , cô cảm thấy quá có lỗi, phải làm sao đây mới tốt,khi mà hình bóng Băng Băng cứ trong tim cô ko xóa được, còn Ân Ân lại ở bên cô mỗi ngày,cô khóc, vì thấy mình thật ngu ngốc.Còn Ân Ân, nhìn những giọt nước mắt rơi trên cánh tay cô, cô chỉ biết một điều, cô nhất định sẽ ở bên cạnh Thiên Anh, vì cô không muốn, thấy Thiên Anh phải khóc nữa.
Sáng hôm sau.....
Thiên Anh sau khi rời khỏi công ty, thì thấy tâm trạng có chút nặng nề, cô ko hiểu sao, bây giờ, cô ko muốn gặp Ân Ân, 3 ngày nữa đến đám cưới Thanh Phượng, Thiên Anh liền gọi cho Liên Vy, ý là cùng cô đi mua quà cưới, Liên Vy chỉ nói một câu ngắn ngủi
- Đến nhà chị rồi tính.
Sau đó là sự im lặng tuyệt đối, Thiên Anh hít một hơi, vậy thì khỏi cần phải lựa, dẫn Yến Vy vào công ty, bảo cô ấy thích thì lựa chọn một bộ trang sức, coi như quà cưới. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn lái xe tới nhà Băng Băng.
- À..tới rồi à...chị tưởng giám đốc bận nhiều chuyện lắm chứ- Liên Vy nói
- Aizz..chị ba của em à..ai lại đụng tới vảy ngứa của chị em vậy?- Thiên Anh lanh miệng nói
- Dẹp...tự nhiên tự lành đi du học..bực mình- Liên Vy bực tức nên nói chuyện ko đầu ko đuôi, Thiên Anh ngán ngẩm nói
- Ai cơ?..Lưu Hà?
- Biết hỏi hoài.
- Mấy năm vậy chị?
- 3 năm...- Liên Vy giờ nói như muốn khóc, Thiên Anh cười buồn rồi nói
- Chị đi theo luôn đi.
- Đi được chị cũng đi nữa..cả đống công việc của chị..rồi đủ thứ bên này chưa lo xong nữa...
- Ồ..vậy thôi.."iu" xa..thì chịu khó đi ha- Thiên Anh bĩu môi nói, Liên Vy bực tức túm đầu "oánh" một trận.
Băng Băng từ trên nhà đi xuống, thấy cảnh tượng hơi bị huy hoàng, cô phì cười, nhưng cũng ra can, Thiên Anh và Liên Vy cuối cùng cũng tách nhau ra được.
- Em mới đến à?- Băng Băng cố gắng bắt chuyện
- Dạ...em tới có chút việc...
- À..có chị Băng Băng ở đây rồi...hay ba chúng ta cùng đi mua lun đi- Liên Vy chỉ được cái mau mồm mau miệng.
- Mua gì cơ?- Băng Băng hỏi, trong khi Thiên Anh đang nhìn Liên Vy hăm dọa.
- Thì đám cưới bé Phượng đó, chị em mình đi luôn đi, cũng lâu rồi mà- Liên Vy nói xong, Băng Băng và Thiên Anh nhìn nhau, rồi cả hai cũng gật đầu đồng ý.Sau đó, cả bọn lên xe của Thiên Anh, bắt đầu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net