Phần Không Tên 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ân Ân vừa thấy Thiên Anh đã vui vẻ chạy tới, Thiên Anh cười ngượng,nói muốn cùng cô đi ăn chút gì đó, Ân Ân tất nhiên là đồng ý, trên xe, nhìn thấy khuôn mặt có phần ngượng ngạo của Thiên Anh, Ân Ân bắt chuyện
- Anh...anh sao vậy?
- À...ko sao...Ân Ân này...anh có chuyện muốn nói.-Thiên Anh đột nhiên ngừng xe lại, Ân Ân cũng ko khỏi lo lắng
- Anh..xin lỗi...anh chỉ xem em là bạn thôi.
- ...nhưng..mình sẽ...tìm hiểu nhau hơn mà..- Ân Ân nghẹn giọng nói
- Anh..đã tìm lại được tình yêu của mình rồi...anh xin lỗi..anh ko thể cứ cố chấp..cứ cố gắng bên em...mà trái tim lại ko dành hẳn cho em...em là cô gái tốt..sau này..sẽ còn nhiều người yêu em hơn cả chính bản thân họ...anh xin lỗi.- Thiên Anh thấp giọng nói, Ân Ân giờ đang rất nén lại cảm xúc, cô nói
- Anh yêu người đó..hơn chính bản thân anh sao?
- ...ừ...anh sẽ mãi bên người đó..
- Là ai?...cho em biết được ko?..thật ganh tỵ quá- Ân Ân cố gắng nở nụ cười
- Băng Băng...-Thiên Anh nhìn Ân Ân rồi nói
- Nhưng..hai người..là...
- Anh là con được nhận nuôi thôi..anh và Băng Băng..ko cùng huyết thống.
- ...em...muốn..về nhà- Ân Ân hạ giọng nói,"quả cầu tuyết đó..thì ra là vậy..người duy nhất đó..rồi cảm giác hai người nhìn nhau..".
- ..ừ...- Thiên Anh cũng chỉ còn biết nghe theo, vừa lái xe về tới nhà, Ân Ân bước xuống xe, cô chỉ nói một câu cám ơn ngắn gọn rồi đi vào nhà.Thiên Anh nhìn theo,thở dài, ko biết còn chuyện gì sẽ đến, nhưng bây giờ, sóng gió bắt đầu ập tới rồi.
Nhà Thiên Anh...
- Anh à...cho tớ vào đi..- Tình hình là Thiên Anh đã về tới nhà, và Thanh Phượng đang muốn vào nhà cô cùng Yến Vy, nhưng Thiên Anh chỉ cho mình Yến Vy vào, còn Thanh Phượng bị đá ra ngoài ko thương tiếc.
- TUI HẬN BÀ...HẠ THIÊN ANHHHHHHHH- Thanh Phượng la hét khi bị nhốt ở ngoài, Yến Vy và Thiên Anh nhìn nhau cười sặc sụa,Thiên Anh và Yến Vy ngồi xuống, cô lấy ra một chiếc hộp mạ vàng rất sang trọng, rồi nói
- Mừng đám cưới...lớp trưởng.
- Hihi..cám ơn Anh nha...mà tui nghe nói bà với chị Băng Băng..- Yến Vy nói rồi đưa hai ngón tay ra chạm chạm vào nhau, Thiên Anh phì cười gật đầu, Yến Vy vỗ vỗ vai cô
- Phải vậy chứ..chứ bà mà hay thay lòng đổi dạ, thì đâu còn là Thiên Anh tui quen nữa...mà bà muốn nói gì riêng với tui sao?-Yến Vy rất tinh ý nha
- Haha...tại hạ xin bái phục nha...ngày mai.....- Thiên Anh nói gì đó vào tai Yến Vy, Yến Vy mở to mắt nói
- Cái này...khó nha...Anh nha.
- Ừ...chứ nói với cái người đang đứng ngoài kia...thì ko cách nào bả tiêu hóa hết đâu..mai nhiều người quan trọng lắm...nên cứ vậy mà làm...dĩ nhiên..phải hoàn thành lễ cưới tốt đẹp đã..hihi- Thiên Anh nháy mắt, Yến Vy cười gật đầu, sau đó Thiên Anh tiễn cô về,Thanh Phượng chửi lầm rầm gì đó, nhưng khi bị Yến Vy mắng yêu, đã chịu im lặng, Thiên Anh lắc đầu nhìn theo " chưa gì đã sợ vợ".
Mặt khác, tại nhà Ân Ân...
- Con sao vậy..sao bảo hôm nay sẽ đi chơi với Thiên Anh..sao về sớm vậy?.- bà Liên lo lắng hỏi Ân Ân ,cô vẫn chùm chăn kín mít, ko nói gì.
- Hay hai đứa giận nhau...để mẹ gọi..
- Mẹ à..ko phải đâu..- Ân Ân mở chăn ra, mắt ướt đẫm, bà Liên càng hỏi dồn hơn
- Hay ở bệnh viện xảy ra chuyện gì phải ko?..hay con đau ở đâu?
- Ko có...hic...ko có gì hết- Ân Ân thút thít nói, bà Liên thở dài nói
- Thiên Anh nó làm gì con phải ko?
- ...hic...tụi con...chia tay rồi...
- CÁI GÌ???..chắc hai đứa giận nhau rồi nên mới vậy phải ko?
- Ko...con đau lắm mẹ ơi..con ko muốn sống nữa..hic...mẹ ơi- Ân Ân ôm bà Liên khóc to hơn, bà Liên đau lòng, nói nhỏ
- Ngoan...mẹ sẽ giúp con mà....con ngoan nha.
Bà Liên đóng nhẹ cửa phòng khi Ân Ân đã ngủ say, từ nhỏ tới lớn, bà chưa lần nào ko cho Ân Ân những điều cô cần và lần này, cũng ko ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net