Chương: 111- 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Kha Uyển Tình ngồi lên xe cho Trần Hải lái đi, nhịn không được quay đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân đang đứng trên bậc đá cẩm thạch, bà ta nhíu mày, thật kỳ quái, vì sao một tên thầy giáo con rơi lại được những người ở thủ đô kính trọng đến vậy? Kha Uyển Tình tuyệt nhiên không nghi ngờ độ chính xác của thông tin đời tư do Kha lão gia tử cung cấp, bởi vì theo bà ta, nam Kha bắc Hoắc, hai nhà này song song đứng đầu trong nước, ngoài ra không còn tồn tại một gia tộc nào khác có khả năng so bì với họ, bao gồm cả Mặc gia của Mặc Khiêm Nhân.

Vậy, nếu không phải vì thân thế của Mặc Khiêm Nhân thì có lẽ là vì năng lực xuất chúng của hắn? Hắn đã làm nên đại sự nào đó ở thủ đô? Dĩ nhiên, Kha Uyển Tình chẳng mấy đếm xỉa đến vấn đề này, bà ta mặc kệ năng lực của Mặc Khiêm Nhân xuất chúng thế nào, cho dù có xuất chúng đến mức khiến nhà nước phải coi trọng thì bà ta cũng không cho phép Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đến với nhau, bởi vì cái bà ta muốn không phải chỉ đơn thuần là thực lực, mà còn là gia thế hùng hậu và xuất thân cao quý.

Kha Uyển Tình dời mắt sang Mộc Như Lam, nghiêm túc hỏi, "Con và vị Mặc tiên sinh kia rất thân thiết sao?"

Mộc Như Lam nhìn bà ta một cái, mỉm cười đáp, "Cũng tạm được."

"Hừ, đừng nói là con thích cậu ta đấy nhé?" Kha Uyển Tình còn chưa chờ Mộc Như Lam trả lời thì đã tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Con nên biết, mẹ sẽ không đời nào đồng ý cho con kết giao với hạng đàn ông không rõ lai lịch. Tư liệu về Mặc Khiêm Nhân mẹ cũng đã cho con xem qua rồi, chẳng lẽ con muốn qua lại với một gã con rơi nghèo kiết xác hay sao? Trong hoàn cảnh xã hội hiện nay, bộ con tưởng gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng là dễ dàng lắm hả? Cho dù cậu ta thực sự thành công, chỉ cần có người ra tay chèn ép thì bao nhiêu công sức cũng sẽ đổ sông đổ biển! Mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép, con tốt hơn hết nên chết tâm đi."

Đàn ông có qua lại với Mộc Như Lam trước nay không hề ít, Âu Khải Thần, Trần Thanh, và cả Đoạn Nghiêu, nhưng đây là lần đầu tiên Kha Uyển Tình kích động đến như vậy, ngay cả ý kiến của Mộc Như Lam cũng chẳng thèm nghe lấy một lời mà chỉ biết thẳng thừng phản đối, thậm chí còn ra lệnh một cách hết sức nghiêm khắc. Khả năng duy nhất chính là, Mặc Khiêm Nhân khiến bà ta cảm thấy nguy hiểm, sức quyến rũ của hắn quá lớn, bà ta sợ rằng đứa con gái mà mình những tưởng sẽ không dễ dàng thích ai sẽ bị đối phương mê hoặc.

"Mẹ nói thế làm con càng thêm tò mò về Mặc tiên sinh." Mộc Như Lam vẫn dịu dàng cười nói như trước, không mảy may bị Kha Uyển Tình hù dọa. Mặc tiên sinh à, ngay cả Kha Uyển Tình cũng phải sợ hãi anh đấy, quả nhiên là một người rất cường đại a, cho dù không quần áo sang trọng, không đồng hồ hàng hiệu, không hoa tai kim cương, cho dù sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy gò, cũng vẫn toát ra khí chất của một kẻ cao sang quyền quý.

Loại khí chất ấy khiến Kha Uyển Tình sợ hãi, bà ta sợ Mộc Như Lam sẽ bị mê hoặc rồi sa vào lưới tình. Bản thân không có gì cả ngoại trừ thứ khí chất đầy cám dỗ đó, kẻ như vậy quả thực chính là tên lừa đảo trời sinh, người có nhãn giới cao đến mấy cũng đều sẽ sa đọa.

Nghe Mộc Như Lam nói thế, Kha Uyển Tình nhất thời dựng thẳng lông mày, bà ta phát cáu, "Con dám!" Rõ ràng nó biết tâm trạng mình không tốt mà còn dám chọc giận mình, đứa con gái này càng ngày càng hư đốn càng ngày càng không ra gì!

Mộc Như Lam nhẹ nhàng nở nụ cười, "Đùa thôi."

"Hừ! Tốt nhất là như vậy!" Kha Uyển Tình tức anh ách, xoay người phớt lờ Mộc Như Lam, hôm nay bà ta thật tức muốn chết!

Mộc Như Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào, bầu trời đã bắt đầu mênh mông mưa phùn, bọt nước dày đặc nơi lớp kính, chúng tụ vào một chỗ rồi cùng nhau chảy xuống, phản chiếu ảnh ngược của một gương mặt, trên đó tựa hồ xuất hiện vết nứt.

...

Chu Nhã Nhã ôm đầu gối ngồi thu lu trong góc, xung quanh chỉ có bốn vách tường trắng, một ô cửa sổ, một cánh cửa sắt lạnh như băng, không chút hơi người, im lặng đến đáng sợ, ả đã bị nhốt trong này mấy ngày rồi, nghe nói sẽ còn bị giam cầm một thời gian nữa cho đến khi mở phiên toà.

Ả u ám nhìn mặt đất trừng trừng như thể có thù hằn gì với nó, hận chỉ muốn khoét ra vài cái lỗ.

Cuộc sống ở đây chẳng khác nào cực hình, không ai nói chuyện với ả, không có di động không có máy tính, không biết gì về thế giới bên ngoài... Không ai đối xử với ả bằng vẻ mặt ôn hòa, không ai coi ả là đại tiểu thư, ngay cả thức ăn mỗi ngày cũng cực kỳ khó nuốt, y hệt thức ăn cho lợn!

Tại sao lại như vậy? Biết bao lâu rồi, bố mẹ ả làm gì mà còn chưa cứu ả ra khỏi đây? Làm gì mà còn chưa chịu xử lý con yêu tinh hại người Mộc Như Lam? Sự nhẫn nại của ả sắp hết rồi, ở trong này, ả ngồi thêm một phút là lại hận Mộc Như Lam thêm một chút. Lúc ả chịu khổ sở, đứa con gái kia nhất định đang được hưởng đủ loại an ủi tại học viện Lưu Tư Lan! Mộc Như Sâm nhất định sẽ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa! Khốn kiếp! Vì sao mệnh Mộc Như Lam lớn như vậy, cô ta đáng lẽ phải chết cháy mới đúng!

Đúng rồi, tất cả là tại tên Kim Bưu Hổ ngu xuẩn vô dụng kia, vì sao hắn không giết chết Mộc Như Lam theo lời ả? Nếu làm vậy ngay từ đầu thì ả đã chẳng phải rơi vào cảnh ngộ này! Mộc Như Lam đáng chết! Kim Bưu Hổ cũng đáng chết! Lũ đáng chết!

Chu Nhã Nhã nghiến răng ken két, chờ xem, chờ bố mẹ ả cứu được ả ra xem, ả sẽ không để Mộc Như Lam may mắn như vậy được nữa đâu, ả sẽ tự mình hành động, ả phải nhìn Mộc Như Lam lênh láng máu nằm trên mặt đất thì mới rời đi! Tuyệt đối không để cô ta có cơ hội sống sót!

Phòng Kim Bưu Hổ nằm ngay cạnh phòng Chu Nhã Nhã, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi ra khỏi đây cũng là tìm kẻ đã hại hắn thê thảm thế này để tính sổ.

Chu gia.

Nhận được tin Chu thị trưởng hãm hại Mộc Như Lam không thành rồi bị bắt vào tù, Hoa Phương lập tức xám ngoét mặt mày, món quà mừng Chu Nhã Nhã về nhà đang cầm trên tay liền rơi bộp xuống đất. Sao lại như thế? Không thể như thế được! Con của ông bạn kia là thạc sĩ tâm lý học cơ mà? Hơn nữa bọn họ cũng đã ngàn giao phó vạn dặn dò, làm sao có thể xuất hiện vấn đề? Tại sao? Rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào?

Vận rủi đến ngay sau đó, chuyện Chu thị trưởng vì con gái mà hãm hại người vô tội bị truyền ra ngoài, công ty của Hoa Phương lập tức liên lụy, đã có thể đoán được tương lai tuyệt vọng phía trước...

Đối với một vụ bê bối như thế, bị mọi người gièm pha chỉ trích là điều không thể tránh khỏi, chắc chắn không thể tránh khỏi.

Chu Tô Luân vừa hay tin thì sắc mặt khó coi đến cực điểm, thế này nghĩa là gì? Nghĩa là nhà bọn họ quả nhiên đã sụp đổ đúng như hắn dự đoán, hắn không còn là con thị trưởng, không còn là công tử nhà giàu! Không còn khả năng sống tiêu dao!... May mà hắn đã bắt đầu chuẩn bị từ khi biết bọn họ muốn cứu Chu Nhã Nhã, trong thẻ của hắn hiện trữ không ít tiền, nhưng vẫn chưa đủ, bây giờ hắn giống hệt một kẻ hà tiện, nửa xu cũng không thể lãng phí. Hắn phải tìm Bạch Tố Tình đòi tiền, phải đòi cho bằng được một triệu kia!

Không giống như nhà Chu thị trưởng đột nhiên bệnh đến như núi đổ, Kim gia trái lại khá hơn nhiều, bởi vì Chu thị trưởng vẫn chưa kéo bọn họ xuống bùn, bọn họ còn đang mải đắm chìm trong giấc mộng con trai sẽ sớm trở về, Mộc Như Lam sẽ sớm bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Với cả, hôm nay là ngày khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa chính thức khai trương, toàn bộ phòng ốc đã được bán đấu giá xong xuôi từ mấy ngày trước, Kim Bác Hùng thu được một khoản tiền lớn nên cao hứng cực kỳ.  

  Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Bên trong khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa, chỉ cách khu biệt thự Thanh Hòa một con đường nhựa và một hàng cây cối.

Lưu Miên đang tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nhỏ ngay tại bãi cỏ bên ngoài căn phòng cô ta mới mua. Bữa tiệc không mang tính chính thức, khách mời đều là bạn bè thân thiết, bọn họ vừa nướng đồ ăn vừa ca hát vui đùa.

Vì Lưu Miên là người đầu tiên dọn vào ở, chủ nhân của những căn phòng khác vẫn chưa nhận phòng, nên người phụ trách quyết định cho cô ta phúc lợi đặc biệt được đưa bạn bè tới chơi, nhưng sau này sẽ không còn cơ hội như thế nữa, bới đây là khu nghỉ dưỡng phục vụ thả lỏng thể xác và tinh thần, khung cảnh phải tuyệt đối yên tĩnh thoải mái.

"Miên Miên, phòng này thật đúng là không tệ! Ôi chao, khi nào cô không ở thì cho tôi mượn ở nhờ đi!" Một người phụ nữ đứng cạnh Lưu Miên thèm thuồng nhìn căn phòng đẹp đẽ trước măt.

Lưu Miên bị một đám phụ nữ vây quanh, cô ta ôm lấy cánh tay một người đàn ông, nhoẻn miệng cười quyến rũ, "Dĩ nhiên là không thành vấn đề. Phòng tốt như vậy, tôi đã đặt trước từ lúc còn chưa xây xong cơ. Vị trí rất đẹp, cửa sổ hướng ra rừng, khi gió thổi vào sẽ mang theo cả hương thơm cây cỏ."

"Miên Miên thực có mắt nhìn, quả không hổ là bác sĩ pháp y. Mà này, lần trước cô nói có một vị soái ca cực phẩm mà? Anh ta đâu rồi?" Người phụ nữ kia tò mò đảo mắt nhìn xung quanh, soái ca rất nhiều, nhưng gọi là cực phẩm thì không có a~

Nhắc tới chuyện này, nụ cười của Lưu Miên lại càng thêm câu hồn, "Anh ấy bị tôi giấu đi rồi. Tôi không muốn để người phụ nữ khác nhìn thấy, sợ bị cướp mất thôi."

"Không thể nào!" Người phụ nữ hồ nghi nhìn Lưu Miên, "Nhất định là cô nói xạo, tôi không tin có tên đàn ông nào có thể khiến Miên Miên của chúng ta mê như điếu đổ, lại còn sợ bị cướp mất nữa chứ."

Lưu Miên trước nay luôn là một đóa hoa giao tiếp cực kì chắc tay, không có một tên đàn ông nào bị cô ta quyến rũ mà không quỳ dưới váy cô ta. Nghe những kẻ đã từng lên giường với Lưu Miên nói, cô ta thật sự là cực phẩm, ngủ qua một lần liền muốn có lần thứ hai. Không ít đàn ông còn vì ái mộ danh tiếng của cô ta mà tìm đến tán tỉnh. Bạn bè cô ta mặc dù khinh thường nhưng lại không thể không ra sức tâng bốc Lưu Miên, ai bảo cô ta may mắn có một người chị là đại tiểu thư Hoắc gia, tuy chỉ là kết nghĩa nhưng Hoắc Á Lận đối xử với cô ta vô cùng tốt, nghe nói là vì hồi nhỏ Lưu Miên vô tình cứu bà ta trong một lần bị bắt cóc, Hoắc Á Lận cảm kích nên mới nhận cô ta làm em.

Gò má Lưu Miên hơi đỏ lên, dường như đã coi Mặc Khiêm Nhân thành người của mình. Bạn bè cô ta thấy vậy thì lại càng tò mò hơn, bụng thầm nghĩ, xin đừng thêm một người đàn ông tốt nào rơi vào tay loại phụ nữ lẳng lơ như Lưu Miên nữa. Trên đời này đàn ông tốt không còn nhiều đâu!

"Miên Miên, cô hẹp hòi quá đi, chị em chúng tôi đều rất tò mò, cứ gọi anh ta tới đây đi. Có cô ở đây, chúng tôi chỉ là mấy bình hoa di động làm nền mà thôi, còn sợ chúng tôi quyến rũ anh ta hay sao?

"Đúng vậy đúng vậy, mau gọi anh ta tới đây để chúng chị em cùng chiêm ngưỡng!"

"Gọi điện thoại bảo anh ta tới đi.."

"..."

Lưu Miên bị bọn họ làm ồn chịu không nổi, đành bất đắc dĩ thỏa hiệp, cô ta buông tay người đàn ông bên cạnh rồi lấy di động ra, "Để tôi thử xem, nhưng mà anh ấy rất bận."

"Làm sao lại thế được! Miên Miên à, mau thi triển câu hồn đại pháp của cô đi, câu anh ta đến đây!"

"Đúng vậy, Miên Miên của chúng ta ở đây mà dám không tới sao? Bảo anh ta cẩn thận kẻo tụi này cướp Miên Miên đi!"

"Gọi đi gọi đi gọi đi..."

Lưu Miên vừa đánh một cuộc gọi vừa vươn ngón tay ra dấu bọn họ im lặng, xung quanh thực sự yên tĩnh lại, nhưng mà vẫn có người nhỏ giọng nói, "Mở loa to lên. Nếu thực sự là cực phẩm thì chất giọng cũng phải cực phẩm mới đúng!"

"Có lý có lý."

Dường như đã quên mất Mặc Khiêm Nhân chẳng có quan hệ gì với mình cả, Lưu Miên mở to loa lên thật. Vì thế khi bên kia nhận điện thoại, một giọng nói lạnh nhạt lại vô cùng dễ nghe lọt vào tai tất cả mọi người.

"A lô?"

Đám phụ nữ bắt đầu mong chờ nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông sở hữu giọng nói này.

Nhìn vẻ mặt thèm khát của bọn họ, trái tim Lưu Miên đập nhanh hơn, lòng hư vinh được triệt để thỏa mãn. Nhìn đi, người đàn ông của cô ta thật lợi hại, chỉ riêng chất giọng là đã khiến toàn bộ giống đực còn lại phải chịu thua kém.

Giọng của Lưu Miên vô cùng quyến rũ, cô ta đưa mắt nhìn xung quanh, hoàn toàn lâm vào trạng thái ngọt ngào như mật, "Khiêm Nhân, hôm nay là sinh nhật em, anh đến có được không?"

Ngồi trước khung cửa sổ sát đất trong thư phòng, Mặc Khiêm Nhân nghe thấy giọng nói kia thì liền đưa điện thoại ra xa một chút. Vị tiểu thư pháp y này bị bệnh à? Giọng mũi quá nặng, âm cuối thật dài, nghe cứ như đường hòa tan, ghê tởm chết.

Hơn nữa, Khiêm Nhân? Hắn thật không biết từ khi nào mà bọn họ đã quen thân đến độ có thể gọi thẳng tên của đối phương.

Có điều hôm nay là sinh nhật cô ta, cũng nên khoan dung một chút.

"Thật ngại quá, tôi không rảnh, chúc cô sinh nhật vui vẻ, Lưu tiểu thư."

Lưu Miên lập tức nói, "Ai nha, Khiêm Nhân, em đã bảo cứ gọi em là Miên Miên rồi mà, còn ngại ngùng gì nữa. Anh thực sự không thể tới được sao? Đám chị em của em rất muốn được gặp anh."

"... Lưu tiểu thư uống rượu à?" Mặc Khiêm Nhân im lặng hai giây sau mới thản nhiên lên tiếng.

"Có uống một chút." Lưu Miên hờn dỗi liếc mắt nhìn đám chị em đang cười trộm, tựa hồ lý giải lời nói của Mặc Khiêm Nhân thành một kiểu quan tâm muốn cô ta đừng uống rượu.

"Thảo nào, Lưu tiểu thư nên uống ít rượu đi thì hơn. Đồ uống có cồn rất dễ gây tê liệt thần kinh khiến người ta làm ra chuyện ngu xuẩn. Sau này ngoại trừ vấn đề công việc, xin cô đừng gọi cho tôi nữa, tôi sẽ cảm thấy bị quấy rầy." Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nói một tràng rồi dứt khoát cúp điện thoại. Hắn tính ra cũng là thân sĩ, nhưng nếu đối phương đã chẳng phải thục nữ thì hắn việc gì phải tỏ ra thân sĩ?

Bên phía Lưu Miên, mọi người nhất thời không kịp phản ứng. Vẻ mặt Lưu Miên vốn thẹn thùng bấy giờ cũng bị tiếng cúp điện thoại làm cho đông cứng. Tuy cô ta sực nhớ Mặc Khiêm Nhân quả thực không có quan hệ gì với mình nhưng vẫn cảm thấy vô cùng tức giận vì hắn dám làm mình mất thể diện giữa chốn đông người.

Đám người phục hồi tinh thần, không ai nói gì mà chỉ nhìn Lưu Miên đồng thời nở những nụ cười đầy chế nhạo, khiến cô ta càng thêm phẫn nộ.

Ngay tại thời điểm lúng túng đó, Bạch Tố Tình cùng Âu Khải Thần xuất hiện.

"Miên di, sinh nhật vui vẻ." Âu Khải Thần nhìn lướt qua những người kia, sau đó mới quay sang Lưu Miên tặng quà.

Bạch tố Tình cũng vội vàng đưa ra hai phần quà tặng, mỉm cười thẹn thùng đáng yêu, "Miên di, sinh nhật vui vẻ. Quà màu đỏ là của cháu tặng, quà màu xanh là của Như Lam tỷ tỷ gửi cháu đưa đến cho dì." Lưu Miên nhìn bạch Tố Tình, bực bội không buồn trả lời. Nhưng dù sao khách đến thì cũng phải đón tiếp, nếu không chính là lỗi của cô ta, vì thế Lưu Miên mỉm cười hỏi Âu Khải Thần, "Khải Thần, đây là?

Âu Khải Thần liếc mắt nhìn Bạch Tố Tình, "Cô ấy tên là Bạch Tố Tình, trước kia ở nhờ Mộc gia nhưng hiện giờ thì không. Như Lam có việc không tới được, nhờ cô ấy đem quà đến cho dì."

Bạch Tố Tình gặp được Âu Khải Thần bên ngoài khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa, cô ta giải thích một hồi, nói là vì không thể đến nhà hắn tìm hắn, lại không thể đến gần học viện Lưu Tư Lan nên đành phải chờ ở ngoài cửa khu nghỉ dưỡng. Cô ta cũng đã mua cả quà tặng cho Lưu Miên rồi, Âu Khải Thần thân là đàn ông, cho dù lãnh khốc đến mấy thì cũng không cách nào đuổi người ta đi trong tình huống này, vì vậy mới dẫn theo cô ta vào trong.

Lưu Miên thấy thái độ Âu Khải Thần lạnh nhạt, hơn nữa lại không giới thiệu con cái nhà ai, phỏng chừng cũng chẳng phải là nhân vật lớn. Cô ta chỉ nhận lấy quà tặng, nói vài ba câu khách sáo rồi cùng mọi người ăn đồ nướng, uống rượu, chơi trò chơi.

Bạch Tố Tình muốn tới gần Lưu Miên để nói với cô ta vài câu, thế nhưng Lưu Miên đang rất bực mình, vả lại cũng thừa biết suy tính của Bạch Tố Tình. Cô ta đã quá quen với hạng người thích dựa hơi quyền quý cầu đổi đời rồi, chính cô ta cũng là một kẻ như vậy. Nếu như bây giờ tâm tình cô ta không tệ thì có lẽ sẽ lắng nghe một chút xem đối phương có tiềm năng trở thành đồng minh đem lại lợi ích cho mình hay không. Nhưng vấn đề là, tâm trạng của Lưu Miên lúc này cực kì tồi tệ, đừng tưởng cô ta không thấy đám phụ nữ ở đây đang cười nhạo cô ta!

Đối phương đã không để ý thì Bạch Tố Tình có cố gắng thế nào cũng vô dụng, chỉ biết trơ mắt nhìn bữa tiệc kết thúc.

Run run đứng chờ trong gió rét một hồi lâu, Bạch Tố Tình mới sực nhớ, hình như lúc cô ta vội vàng tiếp cận Lưu Miên thì Âu Khải Thần đã rời đi trước rồi! Nói cách khác, hiện tại cô chỉ có thể tự mình ra về?

Bạch Tố Tình nhìn con đường nhựa thật dài phía trước, cách một quãng mới có một chiếc đèn đường sáng mù mờ, xung quanh bọn muỗi không ngừng vo ve, gió lạnh thổi vù vù, tiếng lá cây xào xạc. Lúc đầu còn chưa để ý nên không có cảm giác gì, bây giờ Bạch Tố Tình mới cảm thấy vô cùng lạnh lẽo đáng sợ.

Cô ta phải trở về khách sạn sao? Chỗ này là ngoại ô, phải đi bộ một đoạn đường rất dài mới ra đến quốc lộ. Hơn nữa vào giờ này, trên quốc lộ chưa chắc sẽ có xe!

Bạch Tố Tình nhất thời không biết làm thế nào cho phải, không có di động cũng không có thiết bị liên lạc gì cả, chẳng lẽ cô ta lại trở vào bên trong xin Lưu Miên cho ở nhờ một đêm? Nhưng nếu nói như vậy, đối phương chắc chắn sẽ khinh thường cô ta, đã không đi xe riêng rồi, bây giờ đến cả điện thoại di động cũng không có...

Đúng rồi!

Đôi mắt Bạch Tố Tình sáng lên, cô ta móc ra từ trong túi áo một chiếc chìa khóa màu đen, chìa khóa hắc ốc của Mộc Như Lam!

Bạch Tố Tình nắm chặt chiếc chìa khóa, không chút nghĩ ngợi tiến về phía căn biệt thự cách đó không xa. Hừ, căn biệt thự tồi tàn kia, cô ta miễn cưỡng chịu đựng mà ngủ lại một đêm vậy!  

  Lưu Miên quăng quà lên trên chiếc giường lớn mềm mại, sắc mặt cô ta tối sầm, tiệc sinh nhật đang diễn ra tốt đẹp, không dưng lại bị tên Mặc Khiêm Nhân kia làm mất vui!

Cô ta nặng nề phỉ nhổ hai lượt, sau đó mới nhìn về phía đống quà, trong đấy có một hộp quà bọc giấy kẻ sọc màu xanh lá. Mộc Như Lam từng nói sẽ tặng một thứ mà cô ta cực kì mong muốn, nhưng kỳ thật chính Lưu Miên cũng quên bẵng là cô ta đã nói mình muốn cái gì, cô ta thuộc tuýp người dễ dãi có mới nới cũ. Dù gì đi nữa, nếu đã là quà do Mộc Như Lam tặng thì hẳn sẽ không phải thứ tầm thường.

Xé giấy bọc quà, Lưu Miên háo hức mở hộp, thế nhưng đập vào mắt cô ta lại là một chiếc đồng hồ đeo tay, tâm trạng lập tức tệ đi, "Đây là cái gì?" Lưu Miên chán chê cầm lên lật qua lật lại, không phải Cartier cũng chẳng phải Tiffany, căn bản chỉ là một món đồ tạp nham vô giá trị!

Lưu Miên nhíu mày, bực tức ném đồng hồ vào thùng rác, thiện cảm với Mộc Như Lam cũng theo đó mà biến mất sạch sành sanh. Cho dù không phải là thứ cô ta thực sự muốn có thì ít ra cũng phải là hàng cao cấp chứ? Cái loại quà này may ra chỉ có cô ta lúc bé mới ưa thích, còn bây giờ, nó hệt như đang nhắc nhở cô ta, nếu không có Hoắc Á Lận thì hiện tại cô ta chính là hạng người bần cùng rách rưới, tuổi gì mà đòi làm pháp y với con em nhà giàu!

Lưu Miên nhìn sang đống quà, chợt thấy một hộp quà màu đỏ tương đối nổi bật, thầm nghĩ Bạch Tố Tình như thế thì chắc cũng chẳng tặng được thứ gì hay ho. Cô ta vốn định trực tiếp ném đi nhưng lại không nhịn được tò mò, vì vậy liền xé mở, cùng lắm thì lại tiếp tục ném vào thùng rác.

Có điều Lưu Miên không ngờ thứ Bạch Tố Tình tặng sẽ là một món đồ chơi, hơn nữa trông qua cũng biết là một món đồ chơi cao cấp. Lưu Miên ngạc nhiên nhìn con rắn nhỏ màu xanh lá cây vừa lấy ra khỏi hộp quà, thân rắn được hình thành từ nhiều khối lập phương nhỏ kế tiếp nhau, hình như có vài đốt rỗng ruột, nếu mở ra có lẽ sẽ nhận thêm bất ngờ. Con rắn nhỏ mỉm cười, hai bên má là hai vòng xoắn ốc đo đỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Đồ chơi có loại đắt loại rẻ, mà thứ cô ta cầm trên tay chắc chắn không phải hàng rẻ tiền.

Thật ra thứ trong hộp quà màu đỏ mới là món quà Mộc Như Lam tặng Lưu Miên, còn trong hộp quà màu xanh lá chỉ là thứ mà Bạch Tố Tình tùy tiện mua, cô ta đã đánh tráo hai món quà hòng khiến Lưu Miên sinh ra thiện cảm rồi giúp cô ta nói chuyện với Hoắc Á Lận, một người đàn bà cao cao tại thượng luôn khinh thường kẻ dưới.

Rõ ràng Bạch Tố Tình đã đi đúng bước, Lưu Miên thật sự rất thích món quà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net