Chương: 51 - 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 51: Thiên sứ biến thái đang kề cận (đệ nhất)

Chu Nhã Nhã nhìn Mộc Như Sâm.

Đang lúc đau lòng mà nhìn thấy lồng ngực chàng trai mình thích thì cô gái nào cũng muốn được sà vào đó để kiếm tìm sự bình yên. Cô ta cắn môi, nước mắt lăn dài trên má, trông qua đáng thương vô cùng.

Mộc Như Sâm bị sắc đẹp lay động trong vài giây, nhưng chỉ nhiêu đó thôi là đã đủ để cửa thang máy tự động đóng lại, chặn đi tầm mắt của cậu. Không thể đi gặp chị gái yêu quý, Mộc Như Sâm hơi khó chịu nhìn Chu Nhã Nhã, "Cậu... Không sao chứ?"

Mộc Như Sâm nghe nói Mộc Như Lam vội vàng rời khỏi Lưu Tư Lan, cậu sợ chuyện xấu xảy ra nên mới đuổi theo, cũng chẳng hiểu chuyện giữa Chu Nhã Nhã và Bạch Tố Tình là như thế nào. Có điều, thiếu niên bị một cô gái nước mắt đầy mặt nhìn chằm chằm thì cũng không thể nào làm ngơ.

Nào biết câu nói ấy đã vô tình vặn mở cái van nước mềm yếu của Chu Nhã Nhã, cô ta bất ngờ nhào vào lòng Mộc Như Sâm, òa khóc nức nở.

Mộc Như Sâm cứng cả người, hai tay giơ lên tư thế đầu hàng. Chu Nhã Nhã ôm chặt lấy thắt lưng cậu, vùi mặt vào lồng ngực khỏe mạnh, nước mắt thấm ướt đẫm cả vạt áo.

Tuy chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy nhưng Mộc Như Sâm cũng biết Chu Nhã Nhã cần được an ủi, vấn đề là cậu không biết nên an ủi như thế nào mới phải, thế nên đành đứng yên cho Chu Nhã Nhã tùy ý ôm mình khóc. Chợt thấy thang máy sắp xuống tới tầng trệt, cậu liền ấn nút cho nó chạy lên, sau đó lại ấn cho nó đi xuống, cứ thế tuần hoàn. Thôi kệ, dù gì cô ta cũng là người cậu đang theo đuổi, nhẫn nhịn một chút vậy.

Qua vài vòng tuần hoàn, tiếng khóc của Chu Nhã Nhã dần dần nhỏ đi. Cô ta chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng nhìn lên gương mặt điển trai đang mất kiên nhẫn, bàn tay thỉnh thoảng lại ấn nút cho thang máy lên xuống, cả người cậu cứng đơ – xem ra Mộc Như Sâm không thích bị ôm bởi một kẻ xa lạ, nếu không muốn nói là rất ghét.

Có điều, cậu không hề đẩy cô ta ra...

Thiếu niên này, đột nhiên lại dịu dàng như thế...

Có thứ gì đó lặng lẽ nhấp nhô tự đáy lòng Chu Nhã Nhã, cô ta bất giác siết chặt vòng tay.

...

Mộc Như Lam nhìn cửa thang máy từ từ che lấp hai bóng người, cô yên lặng đứng ngắm cánh cửa bạc đã đóng im lìm một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi xoay người đi đến một cái thang máy khác.

Thang máy chuyển lên tầng VIP, hiện tại ở đây chỉ lác đác vài bóng người. Mộc Như Lam đi thẳng đến phòng bệnh của Lục Tử Mạnh, nhẹ nhàng gõ cửa, từ bên trong truyền ra hai chữ "mời vào".

Trong phòng có hai người, một là Lục Tử Mạnh, một là Lục mụ mụ, hai người cứ tưởng y tá gõ cửa, không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp như thiên sứ.

Lục Tử Mạnh vội vàng ném vỏ chuối trên bàn vào thùng rác, phủi tay mấy cái rồi cười khoe hàm răng trắng, "A, người đẹp, tìm anh đấy à?"

Lục mụ mụ không biết Mộc Như Lam là ai, chỉ đứng tại chỗ tò mò đánh giá, thấy con mình mở giọng nịnh nọt lấy lòng thì lại càng tò mò hơn.

Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Lục Tử Mạnh, "Vâng," Cô bước vào phòng, cúi đầu chào Lục mụ mụ, nụ cười nhu hòa nở rộ trên môi, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, "Chào dì."

Lục mụ mụ gật đầu đáp lại, trong lòng âm thầm cảm thán, ừ, khí chất và giáo dục tính ra cũng đạt đến chín rưỡi trên mười.

Mộc Như Lam đưa cho Lục Tử Mạnh một hộp thuốc mỡ, "Phiền anh giúp em chuyển thứ này cho Mặc tiên sinh, có được không?" Mặc Khiêm Nhân có số điện thoại của cô, nhưng cô lại chưa hỏi được cách liên lạc với hắn.

Lục mụ mụ thấy hộp thuốc mỡ thì không khỏi kinh ngạc, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam cũng phức tạp hơn một chút.

Ngày hôm qua Mặc Khiêm Nhân về nhà với bàn tay đầy máu, dọa bà sợ chết khiếp. Thế nhưng trước giờ thằng bé chuyện gì cũng muốn tự mình giải quyết nên bà gặng hỏi mãi vẫn không được. Có điều bà để ý rằng, chiếc khăn băng bó cho tay Mặc Khiêm Nhân là loại của phụ nữ. Mặc mụ mụ luôn lo lắng Mặc Khiêm Nhân sẽ sống cô đơn hết quãng đời còn lại, Lục mẹ thường xuyên cùng bà tám điện thoại thâu đêm, đến tận lúc đi ngủ thì tâm tình mới lắng xuống một chút.

Ngoài ra chuyện đó ra, hai người còn lo rằng, có khi nào Mặc Khiêm Nhân lấy một kẻ biến thái về làm vợ... (editor: lại chả không!)

Chờ đến khi thân hình Mộc Như Lam khuất sau cửa, Lục mụ mụ lập tức lao đến hỏi con trai, "Này này, tiểu Mạnh a, cô gái kia là ai? Con nhà ai? Có bạn trai chưa? Thoạt nhìn còn khá trẻ, chưa tốt nghiệp trung học sao? Con bé..."

"Mẹ!" Lục Tử Mạnh khịt mũi xem thường, đặt hộp thuốc mỡ lên bàn, "Mẹ định điều tra người ta đấy à?"

Lục mụ mụ tét đùi hắn một cái, "Còn phải nói? Mẹ muốn tra cặn kẽ kỹ càng luôn!"

"A... Mẹ, mẹ đánh lên vết thương của con!" Lục Tử Mạnh đau đến nhăn nhó mặt mày, trong lòng kêu rên, rốt cuộc ai mới là con trai mẹ hả mẹ!

...

Rời khỏi phòng bệnh của Lục Tử Mạnh, Mộc Như Lam đi đến phòng của Lam Nhất Dương, thương gân động cốt một trăm ngày, Lam Nhất Dương còn phải tiếp tục nằm trong bệnh viện dài dài.

Đối diện phòng bệnh của Lam Nhất Dương là nơi Kim Bưu Hổ dưỡng thương. Tối hôm qua, sau khi Kim phu nhân làm ầm ĩ, Kim Bác Hùng mới từ từ tới nơi. Không giống với người vợ nóng nảy bộp chộp, lão già đời này tự biết phe mình đuối lý, chủ động xin lỗi Mộc gia, sau đó bị Kha Uyển Tình gây khó dễ một hồi, cuối cùng phần ai nấy về. Mộc Như Lam vừa đi ngang liền nghe thấy tiếng quát của Kim Bưu Hổ, hắn tức giận vì Mộc Như Lâm không bị xử phạt trong khi chính hắn lại phải nhập viện lần hai.

"F*ck! Thằng chó đẻ, tao sẽ không để yên đâu! Mẹ..." Âm thanh thô tục đến cả cánh cửa đang đóng cũng không ngăn được.

Mộc Như Lam dừng lại trước cửa phòng bệnh, đôi mắt đen thâm trầm phản chiếu ba chữ "Kim Bưu Hổ", khóe miệng vẽ một nụ cười quỷ dị.

Nên nói Kim Bưu Hổ xui xẻo chăng? Nếu chiều qua hắn thuận lợi xuất viện, Mộc Như Lam sẽ không dễ gì hạ được một tên bặm trợn cao đến một mét chín, bằng không cô đã chẳng thả cho hắn nhởn nhơ đến tận ngày hôm nay. Nhưng bây giờ... Hắn lại bị Mộc Như Lâm đánh gãy tay chân, phải nằm bẹp trên giường đến tận một tháng. Ha ha...

Ngay khi Mộc Như Lam đi qua cửa sổ, Lam Nhất Dương đã chú ý đến cô, hắn ngồi chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy cô tiến vào nên vội chống nạng lê cái chân bó bột ra cửa. Bắt gặp Mộc Như Lam chăm chú nhìn phòng bệnh Kim Bưu Hổ, sắc mặt Lam Nhất Dương trầm xuống, "Cô định chăm sóc hắn đấy à?"

Tối qua, Lam Nhất Dương nghe được chuyện Mộc Như Lâm đánh Kim Bưu Hổ suýt tàn phế. Nghĩ kĩ lại, Lam Nhất Dương bị hai anh em Mộc gia đánh thì Mộc Như Lam cứ vài ba ngày lại đến chăm sóc, vậy ra cô cũng sẽ bồi thường cho Kim Bưu Hổ như đã bồi thường cho Lam Nhất Dương sao?

Mộc Như Lam không trả lời, chỉ mỉm cười bước vào trong, Lam Nhất Dương chống nạng theo sau. Thấy trên giường bày la liệt những cuốn sách và tài liệu về pháp luật, Mộc Như Lam hơi nhướn mày.

Lam Nhất Dương hừ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú chầm chậm đỏ ửng, "Nhìn cái gì mà nhìn? Không phải chính cô đã nói sao? Lam Nhất Dương tôi, hoặc là tay không đánh giặc, hoặc là đoạt lấy vũ khí mạnh nhất thế giới."

Trên thực tế có rất nhiều loại vũ khí mạnh, thế nhưng chỉ một mình pháp luật là được toàn thế giới công nhận.

Mộc Như Lam cười khẽ, "Vậy anh phải cố lên, nếu anh lấy được nó thì quả thật đáng khâm phục," Kiếp trước, cô đã tận mắt chứng kiến hắn thành thạo sử dụng pháp luật để đánh trăm trận trăm thắng, không gì cản trở nổi. Chỉ cần Lam Nhất Dương muốn, hắn hoàn toàn có thể tái tạo nên một huyền thoại.

Lỗ tai Lam Nhất Dương giật giật, ánh nhìn kiên định hơn rất nhiều, đôi mắt hắn nheo lại vui sướng, khóe miệng cũng bất giác cong lên, "Là cô nói đấy nhé."

"Ừ, là tôi nói," Mộc Như Lam tựa vào bậu cửa sổ, chiếc chuông gió treo trên đầu khẽ leng keng từng tiếng thanh thúy. Phòng bệnh của Lam Nhất Dương có vị trí rất đẹp, chỉ cần phóng tầm mắt qua khung cửa là có thể thấy toàn bộ phong cảnh ưa thích của Mộc Như Lam, ví dụ như, bóng dáng Mộc Như Sâm và Chu Nhã Nhã tại khu vườn hoa phía sau bệnh viện.

Cô nhẹ nghiêng đầu, hàng mi dày hơi rũ xuống, phủ bóng lên đôi mắt đen trong trẻo, khéo léo chặn đi tầm nhìn của Mộc Như Lam, đồng thời cũng khiến cho cô càng thêm vẻ mong manh.

Lam Nhất Dương đằng hắng mấy tiếng rồi mới mở miệng hỏi, "Sao cô lại đến vào giờ này?" Hôm nay không phải chủ nhật, hiện tại vẫn đang là giờ học ở Lưu Tư Lan.

Mộc Như Lam lắc đầu, "Có chút chuyện."

Lúc này hẳn là Bạch Tố Tình đã nắm Chu Tô Luân trong lòng bàn tay rồi. Mộc Như Lam nghĩ, hắn ta nhất định sẽ đem chuyện giữa Chu Nhã Nhã và Bạch Tố Tình giấu nhẹm đi, bởi vì cho dù chuyện đó là thật hay giả thì cũng đều làm mất mặt Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương, huống chi bố của Chu Nhã Nhã lại là thị trưởng thành phố K.

Có điều Bạch Tố Tình không biết, Kha Uyển Tình đã sớm mất thiện cảm với cô ta.

Lam Nhất Dương không hỏi gì thêm, qua vài lần tiếp xúc, hắn bắt đầu hiểu hơn về tính tình của Mộc Như Lam. Cô thoạt nhìn có vẻ nhu nhược nhưng thực chất lại rất kiên cường độc lập, cô đối xử vô cùng tử tế với mọi người, nhưng đôi khi cũng thật vô tình...

Lam Nhất Dương ngồi trên giường đọc sách, tưởng như có thể nghe thấy một mùi hương thiếu nữ nhè nhẹ, tâm trạng nhộn nhạo dần trầm lắng xuống. Tiếng lật sách sàn sạt vang lên, Mộc Như Lam lặng lẽ tựa người bên bậu cửa sổ, gió khẽ khàng mơn trớn mái tóc đen cô xoã trên vai, mơn trớn góc giấy hắn đang lật, mơn trớn chiếc chuông gió treo nơi đỉnh đầu.

Thời gian chậm rãi mà u tĩnh trôi...

Không biết đã qua bao lâu - tựa hồ như mới một phút, tựa hồ như đã mười phút - Mộc Như Lam đứng thẳng dậy, dịu dàng cười, "Đến lúc tôi phải về rồi."

Lam Nhất Dương nhìn Mộc Như Lam rời khỏi phòng, mái tóc cô lay động mượt mà như một dòng suối hiền hoà, làm nổi bật nước da trắng nõn tinh tế, ngũ quan xinh xắn ôn nhu động lòng người. Dường như có một vầng sáng đang bao bọc lấy cô, ngăn cách giữa thiên sứ và phàm nhân bằng một lớp màng vô hình, dẫn dụ người ta, thu hút người ta, nhưng chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn từ xa.

Chu Nhã Nhã và Mộc Như Sâm trở lại phòng bệnh Bạch Tố Tình, đúng như Mộc Như Lam dự đoán, Chu Tô Luân quả nhiên muốn Chu Nhã Nhã xem như chưa hề có gì xảy ra. Hắn nói, không tìm ra bằng chứng thì không thể vô cớ bôi nhọ thanh danh Bạch Tố Tình, một khi chuyện đó truyền ra, đóa sen trắng nho nhỏ sẽ bị vấy bẩn mất. Chu Nhã Nhã uất nghẹn không biết kể đâu cho hết nhưng lại chẳng thể phản kháng, ai bảo anh trai cô ta cứ thích trở thành hộ hoa sứ giả làm gì!

Mộc Như Sâm được Chu Nhã Nhã kể nghe mọi chuyện, tuy tình huống chưa rõ ràng nhưng cũng đủ khiến cậu càng thêm ác cảm với Bạch Tố Tình, mới đến nhà bọn họ có mấy ngày mà đã gây nhiều phiền phức như vậy.

Mộc Như Sâm đảo mắt chán chường, cậu vốn chả thèm quan tâm đến chuyện của Chu Nhã Nhã, vừa nãy bị cô ta lôi ra vườn hoa lải nhải là đã mất kiên nhẫn lắm rồi, bây giờ lại còn phải đứng đây xem vở kịch luân lý, cậu muốn đi tim chị cơ!

"Như Sâm?" Mộc Như Lam định đi vào, Mộc Như Sâm muốn thoát ra, hai người suýt va phải nhau.

Mộc Như Sâm gặp được chị gái thì cười tươi rói, "Chị, em mong chị nãy giờ!"

"Ừ," Mộc Như Lam để Mộc Như Sâm tùy ý nắm tay mình, cô nhìn vào trong phòng bệnh, Bạch Tố Tình tội nghiệp khóc nấc từng tiếng, Chu Tô Luân đứng chắn bên cạnh như một hộ hoa sứ giả, Chu Nhã Nhã thì giận ứa nước mắt. Mộc Như Lam nhíu mi, "Bây giờ chuyện này..."

"Không có gì! Bịa đặt cả thôi, Mộc tiểu thư đừng để ý," Chu Tô Luân lập tức cao giọng đáp.

Mộc Như Lam kinh ngạc nhìn Chu Tô Luân, sau đó nhìn Chu Nhã Nhã phẫn nộ cắn môi, cô còn muốn nói gì đó nhưng Mộc Như Sâm lại dứt khoát kéo tay đi, "Chị, mình về học tiếp."

Mộc Như Sâm không ngốc, cục diện bây giờ là sản phẩm của Bạch Tố Tình, không liên quan gì đến Mộc Như Lam, cô đừng nhúng tay vào thì hơn, kẻo lại bị giận cá chém thớt. Hơn nữa, đóa sen trắng kia cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, cậu sợ nước bùn của cô ta làm bẩn giày Mộc Như Lam.

"Nhưng..." Mộc Như Lam khó xử nhìn Chu Nhã Nhã và Bạch Tố Tình.

"Không sao không sao, Mộc tiểu thư, Mộc thiếu gia, để tôi đưa hai người về Lưu Tư Lan..." Chu Tô Luân nói, thái độ ân cần của hắn làm Mộc Như Sâm mất cả hứng.

"Khỏi, Chu tiên sinh nên dành thời gian an ủi em gái đi thì hơn. Người nhà gặp chuyện mà lại đi nói giùm ngoại nhân, không biết lý lẽ!" Mộc Như Sâm khinh thường hừ một tiếng rồi kéo chị gái ra khỏi phòng. Hai anh em lớn lên bên Mộc Như Lam nên bị cô ảnh hưởng khá nhiều, tỉ như, người nhà và người ngoài xảy ra xích mích, họ phải bênh vực người nhà trước tiên, có chuyện gì thì tính sau.

Chu Nhã Nhã nghe vậy, đôi mắt đỏ hồng liền nâng lên, nhìn thấy cảnh Mộc Như Sâm nắm chặt tay Mộc Như Lam cùng đi ra ngoài, bàn tay vừa mới buông lỏng nay lại siết chặt.

Bạch Tố Tình liếc qua nắm đấm của Chu Nhã Nhã và vẻ mặt khó coi của Chu Tô Luân, trong đầu âm thầm tính toán.

Chả sao cả, thua keo này bày keo khác, chỉ cần Bạch Tố Tình muốn, luôn luôn có vô số quân cờ cho cô ta lợi dụng.

______

Bên cạnh khung cửa sổ trong suốt, Mặc Khiêm Nhân an tĩnh ngồi vắt chân trên một cái ghế hình trụ tròn, chiếc kính viền vàng đặt trên sống mũi, che đi đôi mắt đạm mạc sắc bén, làm mất đi vài phần lạnh lùng cao ngạo, tăng thêm vài phần nhã nhặn thanh tú. Trên đùi hắn mở một tập tài liệu, thế nhưng ánh mắt thì lại hoàn toàn tập trung trên mặt bàn.

Trên mặt bàn màu đồng cổ, một hộp thuốc mỡ màu xanh lặng lẽ đè lên đống văn kiện lộn xộn bên dưới.

Thời điểm Lục mụ mụ đưa thuốc mỡ cho hắn, trên mặt bà nở nụ cười gian xảo, “Khiêm Nhân à, hoa đào của cháu nở rồi sao? Có cô bé dễ thương tặng quà cho cháu này. Dì thấy cô bé cũng rất được, nêu cháu chấm rồi thì mau đem bản lĩnh trưởng ngục California ra mà nhanh chóng bắt lấy đi! Ha ha… Tuy hơi nhỏ tuổi một chút, nhưng mẹ cháu và dì đây không ngại đâu ha ha…”

Lục mụ mụ không mảy may biết hoa đào này chỉ là giả, mà cho dù Mộc Như Lam có thật là hoa, nếu Lục mụ mụ biết cô biến thái đến mức nào thì e rằng bà sẽ bị hù chết mất.

Mặc Khiêm Nhân chỉ lạnh nhạt chờ Lục mụ mụ rời khỏi phòng, ánh mắt đạm mạc dừng trên hộp thuốc mỡ.

Thực ra Mặc Khiêm Nhân vốn không muốn để ý đến thứ này – hắn là loại người mắc bênh sạch sẽ nặng đến mức hận không thể mang theo lọ thuốc sát trùng 24/24, rửa qua toàn bộ những gì mà mình chạm vào – vì vậy Mặc Khiêm Nhân ngồi im không nhúc nhích, cực kỳ bình tĩnh cúi đầu tiếp tục xem tài liệu. Thế nhưng tay chân bất động không có nghĩa ánh mắt cũng bất động, trước khi Mặc Khiêm Nhân nhận ra, tầm nhìn của hắn đã bất giác lướt qua hộp thuốc mỡ đến ba lần.

Hắn giật giật miếng băng vải quấn quanh bàn tay phải, vẫn còn cảm thấy hơi đau, quả thật con dao kia đâm không nhẹ chút nào.

Đứng lên đi vài bước tới cạnh bàn, Mặc Khiêm Nhân nhẹ nhàng nhấc hộp thuốc lên. Lớp bọc nhựa bên ngoài đã bị xé mở, dấu niêm phong cũng có dấu vết bị cạy ra, Lục mẹ và Lục Tử Mạnh hẳn sẽ không rảnh tới độ muốn nhìn xem thuốc mỡ trông như thế nào, cho nên chỉ có một khả năng duy nhất, đây chính là sản phẩm của Mộc Như Lam.

Mặc Khiêm Nhân dùng bút để gỡ dấu niêm phong, sau đó nhẹ nhàng đổ toàn bộ những thứ bên trong ra, ngoại trừ thuốc mỡ thì còn có một tờ giấy được gấp thành hình vuông.

Mặc Khiêm Nhân mở tờ giấy ra, đập vào mắt là từng hàng chữ duyên dáng chỉn chu, kiểu cách đoan trang, nét bút uyển chuyển, đem lại một cảm giác mềm mại dịu dàng, người ta hay nói “nét chữ nết người” quả thật không ngoa. Thế nhưng chỉ cần nhìn vào nội dung tờ giấy, người ta sẽ lập tức xóa bỏ toàn bộ hình tượng trang nhã mà mình vừa tưởng tượng ra.

“Mặc tiên sinh, vô cùng cảm tạ ơn cứu mạng của anh, không biết vết thương trên tay anh thế nào rồi, có cần tôi giúp gì không? Mặc tiên sinh bị thương tay phải, hẳn là sinh hoạt có chút khó khăn, trừ phi anh thuận tay trái. Thiết nghĩ tạm thời anh không thể cùng tôi thử ướp xác, sợ anh không vui nên tôi ghi lại cách ướp xác vào đây, anh có thể tự nghiên cứu qua, chỗ nào thắc mắc thì cứ hỏi tôi nhé.”

“Đầu tiên anh phải chuẩn bị sẵn sàng các loại dụng cụ. Để hút não ra từ xoang mũi thì tốt nhất anh nên dùng một thanh sắt, nó rất dễ đút sâu vào trong lỗ mũi. Quá trình này hơi tốn thời gian bởi vì không thể nào hút toàn bộ não ra chỉ trong một lần. Sau khi làm nát não bằng thanh sắt đó, anh dùng ống hút để từ từ hút nó ra là được, tiếp theo…”

Mặc Khiêm Nhân thậm chí có thể mường tượng hình ảnh Mộc Như Lam cười tủm tỉm đặt bút lên mặt giấy, thản nhiên viết ra từng dòng một.

Dùng nét chữ đoan trang để viết về những chuyện đen tối, có khí chất thánh thiện tựa thiên sứ nhưng lại thích sống trong một căn nhà tràn ngập hương vị phạm tội… Cô gái này thật mâu thuẫn, thật kỳ quặc, và cũng thật phù hợp với hai chữ “biến mất”.

Nhưng…

Mặc Khiêm Nhân ngồi lại trên ghế, khẽ đảo mắt qua đảo lại tờ giấy trong tay. Mỗi kẻ biến thái cần trải qua tối thiểu mười năm thì tâm lý biến chất mới được hình thành, hơn nữa ít nhiều cũng phải có một tuổi thơ không hạnh phúc. Còn Mộc Như Lam lại lớn lên giữa yêu thương cưng chiều, ngoại trừ vụ bắt cóc năm năm trước thì hoàn toàn không gặp phải cú sốc gì, bố mẹ đều còn sống, gia đình hòa thuận, ông ngoại bà ngoại hết mực quan tâm chăm sóc…

Sống trong hoàn cảnh ấy, cô làm sao có thể hình thành tâm lý biến chất?

Ban đầu sự nghi ngờ của Mặc Khiêm Nhân bắt nguồn từ trực giác, mà càng tiếp xúc với Mộc Như Lam, hắn càng cảm thấy cô gái này bất bình thường. Cô thích tòa biệt thự âm trầm, thích những con rối quái dị, nửa đêm lại nghịch thuốc chống phân hủy và nghiên cứu xác ướp… Khoan đã!

Mặc Khiêm Nhân đột nhiên đứng dậy, chết tiệt! Không ngờ hắn lại phạm phải sai lầm sơ đẳng này! Hắn tìm thấy sợi tóc của Kim Mạt Ly trong nhà Mộc Như Lam, mà khi đó Mộc Như Lam lại đang nghiên cứu cách ướp xác, dược liệu và thuốc chống phân hủy đều được chuẩn bị tốt, vậy thì… Cái xác đâu? Cách làm tỉ mỉ đến vậy thì đối tượng không thể chỉ đơn giản là mấy con chó con mèo, phải chăng cô ta lấy thi thể từ nhà xác bệnh viện?

Mặc Khiêm Nhân tháo mắt kính xuống, hắn siết chặt tờ giấy rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, đôi mắt cao ngạo sắc bén cơ hồ không có độ ấm.

Mộc Chấn Dương và Kha Uyển Tình không hề biết chuyện của Bạch Tố Tình, đến cả việc nằm bệnh viện cũng được cô ta che giấu bằng một cái cớ gượng ép, nói rằng mấy ngày nay muốn ở lại nhà bạn để học thêm chuẩn bị cho kỳ trung khảo. Nghe thế, Kha Uyển Tình cau mày.

… Sao vậy hả, trong nhà có Lam Lam còn muốn chạy đến chỗ người khác để học thêm, ai không biết còn tưởng rằng Lam Lam nhà mình keo kiệt không thèm dạy nó.” Kha Uyển Tình dập điện thoại rồi cay cú nói.

Mộc Chấn Dương bắt đầu chịu không nổi việc Kha Uyển Tình luôn biến tấu lời nói của người khác thành nghĩa xấu, ông lớn tiếng, “Bà đừng có đa tâm nữa có được không? Làm gì có ai thủ đoạn đến mức nghĩ ra đủ khía cạnh như vậy?”

“Vì sao không?” Kha Uyển Tình trừng mắt nhìn chồng, “Con dê ngàn dặm có thể vì một cái ổ kiến, đến bây giờ mà ông còn chưa hiểu được đạo lý này hay sao? Thật uổng phí tôi ở cạnh ông nhiều năm như thế. Hôm nay nó bôi đen Lam Lam một chút, ngày mai lại một chút, thoạt nhìn không đáng kể, chờ đến khi vết bẩn tụ tập về một chỗ thì có rửa mãi cũng không sạch!” Kha Uyển Tình cao giọng.

Mộc Chấn Dương ngậm miệng không đáp. Kha Uyển Tình đá đá chân, mệt mỏi dựa lưng lên thành ghế sofa, chân thì gác lên đùi Mộc Chấn Dương, “Lão Mộc, xoa bóp chân cho tôi đi.” Sắc mặt Mộc Chấn Dương có chút khó coi, bàn chân đàn bà giơ ra ngay trước mắt, vừa nãy thậm chí còn đá trúng chóp mũi của ông ta.

Kha Uyển Tình thoải mái dựa vào ghế, một lúc sau vẫn không thấy Mộc Chấn Dương động đậy gì, bà liền thúc giục, “Nhanh lên, tôi mệt muốn chết rồi. Hôm nay bốn giờ còn phải mở cuộc họp, đám người kia việc gì cũng cần tôi xử lý, rặt một lũ vô dụng.”

Thân hình Mộc Chấn Dương khẽ chấn động, sắc mặt càng lúc càng xấu, thế nhưng ông vẫn vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Kha Uyển Tình.

Ngoài cửa sổ, bức màn đêm từ từ buông xuống.

Vì khuôn mặt bị thương nên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net