Chương 76 - 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nuốt hết chỗ đồ ăn mà Lục mụ mụ đã gắp cho, đồng thời cũng không muốn chép phạt Tân Hoa từ điển. Editor: Diệp Mẫn Chi. Beta-er: MDL.

Ba thành viên Lục gia nín thở quan sát Mặc Khiêm Nhân, Lục Tử Mạnh là bạn thân từ nhỏ của Mặc Khiêm Nhân, còn hai trưởng bối kia lại là người đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, bọn họ đương nhiên biết rõ tính tình của Mặc Khiêm Nhân, phải nói rằng hắn chưa bao giờ để cho bọn họ bớt lo lắng, thứ nhất là vì sự hứng thú bất thường của hắn đối với kẻ biến thái, thứ hai là vì căn bệnh sạch sẽ đến đòi mạng này, sau khi Mặc Khiêm Nhân lên mười, Lục mụ mụ không bao giờ còn cơ hội gắp đồ ăn cho hắn, dđ.lqđ có gắp hắn cũng không ăn.

Tại thời điểm ba thành viên Lục gia hít thở không thông, Mặc Khiêm Nhân rốt cuộc cũng lên tiếng, "Vì sao không trực tiếp đưa luôn một lần?" Cứ đổi phần ăn cho nhau thì chẳng phải nhanh hơn sao? Gắp qua gắp lại như vậy, thịt sắp nát đến nơi rồi, rất dễ bị bà cáo già Lục mụ mụ chỉnh chết.

Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, kỳ thực cô không định gắp nhiều như vậy, thế nhưng làm một hồi lại thành gắp toàn bộ, bây giờ nghĩ lại thấy cũng kỳ kỳ, vì thế cô nhanh chóng gật đầu, mỉm cười ra vẻ đã tiếp thu giáo huấn, "Lần sau sẽ không như vậy nữa."

Còn có lần sau?!

Ba thành viên Lục gia trợn mắt há mồm.

Mặc Khiêm Nhân im lặng cam chịu, cúi đầu chọn thức ăn.

Một bữa ăn quỷ dị cứ thế mà trôi qua, Lục mụ mụ nhìn cái bàn đã sạch đồ ăn, trong lòng có hơi thất vọng, bà đúng là cố ý muốn Mộc Như Lam phải chép Tân Hoa từ điển, ngày mai là chủ nhật, Mộc Như Lam không đi phải học, vì vậy tối nay cô không có lý do gì để từ chối ở lại cùng Mặc Khiêm Nhân chép Tân Hoa từ điển tiện thể bồi dưỡng cảm tình, nghĩ thế nào cũng thấy hết xảy a!

Có điều mưu kế của Lục mụ mụ vẫn còn một đống trong đầu, không sao, thua keo này lại bày keo khác!

Mặc Khiêm Nhân định nhanh chóng đưa Mộc Như Lam về nhà, hắn sợ Lục mụ mụ lại bày thêm chuyện kì quái, hắn lo lắng nhất là an nguy của Lục mụ mụ, bởi lẽ lực sát thường của kẻ biến thái luôn luôn mạnh gấp bội so với người thường.

Vậy mà, chân trước Mặc Khiêm Nhân vừa bước lên lầu, chân sau Lục mụ mụ đã nhanh tay đưa cho Mộc Như Lam một lọ nhỏ không biết là vitamin hay là thuốc, ngoài ra còn kèm theo một cái thìa sạch, bắt cô đem lên cho Mặc Khiêm Nhân.

Mộc Như Lam cầm đồ vật đi lên phòng Mặc Khiêm Nhân, thỉnh thoảng lại quay đầu nghi hoặc nhìn phía sau. Kiếp trước cô làm đủ chuyện ngây ngô trước mặt Âu Khải Thần nhưng chưa từng được một ai tác hợp hay nhiệt tình đối đãi, kiếp này cô đã trở nên biến thái nên cũng có chút nhạy cảm đối với sự nhiệt tình của Lục mụ mụ, cô loáng thoáng biết Lục mụ mụ có mục đích gì đó nhưng lại không thể bắt được trọng điểm.

Tất nhiên, không loại trừ khả năng, kể từ sau khi trọng sinh, Mộc Như Lam chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cùng ai đi hết cuộc đời này.

Cô đã chuẩn bị đủ cả rồi, chỉ một thân một mình, bất chấp chông gai tai họa.

Mộc Như Lam gõ mấy cái lên cánh cửa khép hờ, không có tiếng đáp lại, cô đang định chờ thêm một chút thì cánh cửa đột nhiên từ từ mở ra, tầm mắt của cô lập tức bị hấp dẫn.

Cô chậm rãi đi vào, ánh nhìn đổ dồn vào một bức tranh đặt nơi đầu giường, đó là một bức tranh rất đơn giản, giữa cánh đồng cải dầu vàng rực rỡ, một ngôi nhà nhỏ với mấy hàng rào tre an bình nằm ở đó, ngoài sân, người cha xắn ống quần, hai tay kéo hai đứa con, người mẹ ngồi trên ghế đá, vừa cười vừa nhặt rau. Mộc Như Lam như nhìn xuyên qua hình ảnh, chạm đến những âm thanh ngập trong hạnh phúc.

Mộc Như Lam đứng ở cuối giường mà nhìn đến thất thần, bức tranh hắt ảnh lên đôi mắt đen thuần túy của cô, một mảng màu vàng như đang giao hoà vào đó.

Vừa từ phòng tắm bước ra, đập vào mắt Mặc Khiêm Nhân chính là một cảnh tượng như vậy, hắn thoáng giật mình, nhưng còn chưa kịp cất lời thì đã nghe thấy Lục mụ mụ lớn tiếng gọi lên từ dưới lầu.

"Khiêm Nhân, Lam Lam, một người họ hàng của dì có sinh nhật vào ngày hôm nay, cả nhà dì phải đi chúc mừng đây!"

Âm thanh kia kéo tâm hồn đang bay bổng của Mộc Như Lam lại, Mặc Khiêm Nhân bước nhanh đến chỗ cửa sổ, quả nhiên hai chiếc xe của Lục gia đang lao ra khỏi cửa, Mặc Khiêm Nhân nhíu mày, dựa trên hiểu biết của hắn về Lục mụ mụ, nếu bà không gây chuyện gì mà đi ra ngoài thì mới là đáng ngại!

Tầm mắt quét quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên cánh cửa không biết đã đóng chặt từ lúc nào, cô đi qua xoay nắm đấm nhưng cánh cửa vẫn hoàn toàn bất động, nó đã bị khoá trái từ bên ngoài. (MDL: !!!!)

"Sao thế này?" Mộc Như Lam khó hiểu.

Mặc Khiêm Nhân quay đầu nhìn về phía Mộc Như Lam, phát hiện mấy thứ cô đang cầm trong tay, hắn bình thản hỏi, "Cô cầm gì đó?"

Đột nhiên bị nhắc nhở, Mộc Như Lam mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, cô đi qua, "Đây, Lục a di nhờ tôi đưa cho anh."

Mặc Khiêm Nhân vươn tay nhận lọ thuốc rồi mở ra, vị thuốc nhẹ nhàng phả vào mùi, ngay sau đó Mặc Khiêm Nhân lập tức đậy nắp lại, chú ý đến mấy quyển sách trên tay Mộc Như Lam, hắn thản nhiên cầm lên rồi quẳng hết vào góc giường, quay đầu thì lại thấy Mộc Như Lam đang dùng một ánh mắt tò mò mà nhìn hắn, "Đó là sách người lớn à?"

"Không phải."

"Vậy sao anh lại ném nó vào trong?"

"Sách của tôi đều để bên trong."

"Nhưng Mặc tiên sinh, tai của anh đang đỏ lên kìa."

"..."

...

Trời sập tối, màn đêm chậm rãi phủ tấm áo đen lên khắp thành phố, đây cũng là thời điểm náo nhiệt nhất ở các câu lạc bộ.

Bạch Tố Tình trang điểm xinh đẹp tinh tế, trên người mặc một bộ váy áo mới tinh, thoạt nhìn tựa như một đóa sơn trà kiều diễm ướt át.

Nghiêm Cẩn vẫn là một thân đồ tây đen như mọi khi, trông qua chẳng khác gì một lão xử nữ, cô ta dẫn Bạch Tố Tình vào thang máy, ấn nút lên tầng 5.

"Theo quy định của công ty TMT, nghệ sĩ chưa ra mắt thì phải làm một bài kiểm tra, nếu thành công qua cửa, công ty sẽ ra sức đầu tư, đưa cô lên đỉnh cao danh vọng, ngược lại, một khi cô thất bại, cơ hội được công ty giữ lại sẽ rơi vào tay kẻ có năng lực hơn. Bài kiểm tra lần này chính là, dùng sức hút của cô để đoạt lấy vai chính trong bộ phim điện ảnh sắp được khởi quay. Tuy Lý đạo diễn đã sớm chọn xong nữ diễn viên chính nhưng vẫn chưa chính thức công bố, công ty đã lợi dụng quan hệ với ông ta để tranh thủ cơ hội này, nếu cô muốn nắm chắc thì phải chèn ép được nữ diễn viên kia, khi đó cô mới có cơ hội thượng vị." dđ.lqđ Nghiêm Cẩn nói bằng một chất giọng đã được công thức hóa.

Bạch Tố Tình gật đầu đầy tự tin, "Yên tâm, tôi nhất định sẽ thành công." Bạch Tố Tình căn bản không coi đây là một lần khiêu chiến, diễn trò đối với cô ta mà nói thì chỉ đơn giản như một chén cháo. Lòng dạ đàn ông, cô ta đã chơi đến chán rồi, sợ gì không áp đảo được ả diễn viên vô danh kia?

Nghiêm Cẩn thấy vậy cũng không thèm nhắc lại, chỉ chăm chăm nhìn vào ảnh ngược của Bạch Tố Tình trên vách tường thang máy, lớp kim loại bóng loáng bắn ra từng tia sáng lạnh lẽo.

Bạch Tố Tình, mười lăm tuổi, cái tuổi này cũng không tính là nhỏ, ở một ít quốc gia – như Nhật Bản chẳng hạn, lớn thêm một năm là đã có thể kết hôn sinh con rồi. Bọn họ là thương nhân, mà thương nhân thì luôn đặt lợi ích lên trên tất thảy, vì vậy bọn họ không hề cảm thấy áy náy khi xuống tay với Bạch Tố Tình. Thành thực mà nói, những chuyện Bạch Tố Tình sắp phải đối mặt hoàn toàn là do cô ta tự chuốc lấy, TMT không phải là nơi ai cũng có thể vào, Bạch Tố Tình đã chọc phải người không thể chọc nên mới khiến đối phương ra đòn tàn nhẫn như thế này. Editor: MDL

Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, huống chi, Nghiêm Cẩn cũng không ưa gì Bạch Tố Tình, cho dù cô ta quả thật có một tiềm lực đáng khai thác.

Tới tầng năm, bước vào khu vực riêng biệt, hành lang trở nên im phăng phắc, thỉnh thoảng lại thấy một vài tên bợm rượu lảo đảo vịn tay vào vách tường.

Đích đến của hai người là căn phòng chữ Thiên số một, chất giọng được công thức hóa của Nghiêm Cẩn lại vang lên, "Tôi đưa cô đi vào, tình huống sau đó cô hãy tự xử lý, sau khi đoạt được vai chính, công ty sẽ lập tức mời một bên kịch nổi tiếng đến soạn kịch bản cho cô, đồng thời cũng sẽ nối dây với lực lượng ở nước ngoài, giúp cô tỏa sáng trong thời gian ngắn nhất." Nhìn thấy ngọn lửa hưng phấn bừng bừng trong mắt Bạch Tố Tình, Nghiêm Cẩn nói tiếp, "Tất nhiên, nếu cô tay trắng trở về, công ty sẽ phải đánh giá lại năng lực của cô."

"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đoạt được vai chính." Bạch Tố Tình thấy Nghiêm Cẩn lải nhải quá dài dòng, đúng là lão xử nữ, phiền phức muốn chết.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đặt chân đến phòng chữ Thiên số một, Nghiêm Cẩn gõ gõ mấy cái, lập tức có một mỹ nữ chân dài ra mở cửa, thấp thoáng sau lưng cô ta, ngọn đèn trong phòng đỏ rực đến dâm mỹ.

"Tìm Lý đạo diễn." Nghiêm Cẩn vừa nói, mỹ nữ kia liền mời hai người vào trong.

Trong phòng ngồi ba tên đàn ông, ngoài ra còn hiện diện thêm vài người phụ nữ, trong số đó có một cô gái mang khí chất vô cùng tương đồng với Bạch Tố Tình, đây chính là nữ diễn viên chính. Hai đóa sen trắng mặt đối mặt, càng xem càng không vừa mắt, nhất là sau khi đã biết thân phận và mục đích của đối phương.

"Lý đạo diễn, giao cho ông." Nghiêm Cẩn nhìn về phía tên đàn ông bụng phệ đội mũ lưỡi trai đang ngồi cạnh nữ diễn viên chính.

Lý đạo diễn giơ tay làm dấu hiệu OK, Nghiêm Cẩn quay sang gật đầu với hai tên đàn ông còn lại, sau đó thản nhiên rời khỏi phòng, không hề đả động một chữ về Bạch Tố Tình.

Bạch Tố Tình cũng không hoảng, cô ta từng gặp vô số tình huống còn khó khăn hơn thế này nhiều, dđ.lqđ đợi đến khi Nghiêm Cẩn khuất hẳn sau cánh cửa, Bạch Tố Tình mới bước đến trước mặt Lý đạo diễn, nửa dè dặt nửa tự tin nói, "Lý đạo diễn, tôi tên Bạch Tố Tình, là nghệ sĩ mới của công ty TMT, tôi tự tin rằng mình có năng lực hơn hẳn người đang ngồi bên cạnh ngài, chỉ cần ngài cho tôi một cơ hội cạnh tranh công bằng."

Nữ diễn viên chính lúc này cũng không nhịn được phải đứng bật dậy, "Công ty TMT thì thế nào? Bộ cứ có chỗ dựa là có thể ngang nhiên cướp đoạt công sức của người khác hay sao?" Nói xong, cô ta liền lã chã rơi nước mắt, trông chẳng khác dáng vẻ thường ngày của Bạch Tố Tình là bao, cô ta quay đầu nhìn Lý đạo diễn, giọng nói uất ức lẫn thêm vài phần nũng nịu, "Lý đạo diễn, ngài xem cô ta kìa..."

Bạch Tố Tình cảm thấy nữ nhân này thật đáng kinh tởm, hừ, cái thể loại chỉ biết khóc sướt mướt vờ yếu đuối để được người bênh vực. (MDL: Ta bảo này bạch liên hoa, thím đang miêu tả chính mình đấy à?)

"Được rồi được rồi, đang lúc vui vẻ, đừng nói chuyện công việc. Nào nào nào, hai người các cô lại đây uống một ly xem tửu lượng ai cao hơn ai, sau đó chúng ta lại tiếp tục bàn bạc, có được không?"

Bạch Tố Tình biết mấy tên này cũng không phải hạng tốt lành gì, có điều, tửu lượng của cô ta đã được trải qua huấn luyện, vả lại bản thân cô ta là người của TMT, hẳn bọn chúng sẽ không dám làm gì quá phận, nghĩ vậy, Bạch Tố Tình thoải mái cầm lên ly rượu đặt trên bàn, uống một hơi cạn sạch dđ.lqđ. Đóa sen trắng còn lại cũng không cam lòng chịu lép vế, cô ta vươn tay chộp lấy ly rượu, ngửa cổ nuốt ừng ực.

Ba tên đàn ông cùng trao đổi ánh mắt, trên miệng là những nụ cười xấu xí đầy tà ác...  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net