Chương 76 - 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76 (V9.1): Ngây ngô(1)

Hai người sánh vai nhau mà đi, tán cây trên đỉnh đầu bị gió thổi xào xạc, một chiếc lá khô rụng xuống theo làn gió, khẽ khàng dừng chân trên đầu Mộc Như Lam. Với chút trọng lượng nhỏ nhoi của chiếc lá, Mộc Như Lam không mảy may phát hiện ra. Lúc Mặc Khiêm Nhân nhìn qua, cô chỉ biết ngây ngô đáp lại bằng một nụ cười trong vắt, vì thế, một cảm giác ngốc nghếch lặng lẽ xuất hiện.


Mặc Khiêm Nhân hết nhìn chiếc lá lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộc Như Lam, hắn vươn bàn tay tái nhợt nhưng tinh tế lên, Mộc Như Lam rụt đầu theo bản năng, cô còn chưa kịp nhận ra hắn định làm gì thì chiếc cổ tay áo màu trắng đã tiến lại gần, mang theo một mùi hương bạc hà như có như không. Giây tiếp theo, người đàn ông giơ chiếc lá khô ra trước mặt Mộc Như Lam.

"Ngốc." Mặc Khiêm Nhân vẫn bình thản đi thẳng như thể chưa hề xảy ra việc gì, âm thanh nhè nhẹ như đang thì thầm.

Mộc Như Lam sờ sờ đầu, cô bước nhanh thêm một chút để đuổi kịp Mặc Khiêm Nhân, khóe môi vẽ một nụ cười nhàn nhạt, "Tiểu nữ dĩ nhiên là không thông minh bằng tiên sinh ngài." Miệng mỉm cười, đầu đội lá, thật sự nhìn ngốc lắm sao? Mộc Như Lam có chút nghi hoặc, nhưng cũng không định phí thêm thời gian vào câu chuyện vô vị này.

Mặc Khiêm Nhân không nói chuyện. Một cơn gió lạnh lùa đến làm cho mái tóc đen của hắn thoáng đung đưa.

Mộc Như Lam chỉ ôm chặt áo khoác trên tay, không hề có ý định mặc vào.

"Mặc áo vào." Giọng nói thản nhiên của người đàn ông lại vang lên, giống như chỉ là thuận miệng.

Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, "Mặc vào sẽ nóng." Chính anh ta cũng chỉ mặc có một cái áo sơ mi thôi a.

"Toát một ít mồ hôi còn hơn là bị cảm." Đôi mắt lạnh nhạt sắc bén nhìn chằm chằm vào Mộc Như Lam, ngữ điệu cực kỳ đạm mạc, nhưng trong mắt lại mang theo một loại cố chấp không nói nên lời.

Mộc Như Lam im lặng quan sát Mặc Khiêm Nhân, cô muốn tìm ra một thứ gì đó từ ánh mắt của hắn, thế nhưng vài giây sau lại bất lực nhận ra, chính mình không hề có sức chống cự với ánh mắt này.

Mộc Như Lam đành thở dài nhận mệnh, "Được rồi." Ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, cô nhìn người đàn ông đang cùng mình đi về phía cổng trường, bỗng đột nhiên sực nhớ, "A, Mặc tiên sinh có vợ chưa?"

"Nhìn tôi giống người đã có vợ à?" Chuyện đơn giản như vậy mà cũng nhìn không ra? Thấy ngón tay hắn trống không thì cũng phải biết rồi chứ? Mặc Khiêm Nhân lại bắt đầu trào phúng theo bản năng.

"Cũng không hẳn, thời buổi này kẻ lừa đảo rất nhiều, năm ngoái tôi từng gặp một người đàn ông ưu tú tay không đeo nhẫn, hắn cũng nói với tôi là hắn chưa kết hôn. Kết quả, người ta thậm chí đã có con luôn rồi." Mộc Như Lam nghiêm túc đáp. Phải công nhận, kẻ có ý đồ lừa gạt cô quả thật chưa bao giờ chịu dứt, trước là bọn bắt cóc, sau là kẻ lừa tình, chậc chậc...

Mặc Khiêm Nhân nhíu mày trầm mặc suốt đoạn đường, phải đến thời điểm đặt chân tới bãi đỗ xe bên kia cổng trường thì thanh âm của hắn mới một lần nữa vang lên, "Một người khi nói dối hoặc có chuyện gì giấu giếm thì mí mắt thường hạ xuống dưới, đôi lúc lại vô thức làm một ít động tác nhỏ như xoa ngón tay, siết tay thành nắm đấm, giấu diếm lòng bàn tay. Khi hắn có dục vọng mãnh liệt với một chuyện gì đó, ví dụ như tính dục, thì đồng tử của hắn sẽ nở to ra, thậm chí là hết cỡ."

Mộc Như Lam giật mình nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, thế nhưng lọt vào mắt lại là một gò má tái nhợt, như thể hắn chỉ đang nói mấy thứ râu ria mà thôi.

Mộc Như Lam thu lại ánh nhìn, hàng mi dài hơi rũ xuống, ngăn đi tia sáng trong đôi mắt xinh đẹp, "Thật khó chịu..."

Cặp môi anh đào mê người khẽ bật ra một tiếng thì thào nhẹ như gió thoảng, nhẹ đến mức không ai có thể nắm bắt.

Thật sự khó chịu a. Nam nhân này quá đỗi dịu dàng, hắn nói thế rõ ràng là để dạy cô cách phát hiện người ta đang nói thật hay là đang ôm ý đồ nào khác. Biết cô không phải kẻ hiền lành, biết cô là tội phạm biến thái giết người, ấy thế mà hắn vẫn đối xử với cô dịu dàng đến như vậy. Rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì đây? Rốt cuộc hắn tiếp cận cô nhằm mục đích gì? Hơn nữa, mặc dù hắn đang làm cái nghề nghiệp mà cô kiêng kị nhất nhưng cô lại không hề cảm thấy bất an hay nổi lên ý định giết chết đối phương để tự bảo vệ mình, thật sự quá kỳ quái, thật bứt rứt khó chịu...

Mặc Khiêm Nhân lịch sự mở cửa xe cho Mộc Như Lam. Lục gia tài xế đứng ở đầu xe thấy thế thì liền cười đến gian trá, lặng lẽ lấy di động ra nhắn tin cho Lục mụ mụ.

Sau khi hai người đã an vị ở ghế sau, tài xế chậm rãi khởi động xe, đi đến địa điểm mà sáng nay Mặc Khiêm Nhân đã nói với hắn.

Mộc Như Lam không hỏi hắn muốn đi đâu, đúng hơn là, cô đã sớm đoán được.

Phong cảnh ngoài đường chạy lướt qua khung cửa sổ, hai người ngồi yên không nói gì. Mộc Như lam nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ có chút thẫn thờ.

Bỗng nhiên, một cỗ mùi thơm rất nồng bay đến. Mộc Như Lam hoàn hồn nhìn qua, chỉ thấy trên tay người đàn ông đang cầm một cái bình giữ nhiệt màu hồng phấn dđ.lqđ trông rất quen, lúc này anh ta đang nhìn canh gà còn nóng hôi hổi trong bình giữ nhiệt, im lặng.

Tài xế vừa mới đưa cái này cho hắn, nghe nói là Lục mụ mụ làm cho Mộc Như Lam.

Ý đồ quá rõ ràng.

Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam, "Bây giờ dùng luôn không?"

Mộc Như Lam sờ sờ cái bụng vừa mới ăn no cách đây không lâu, lắc đầu, "Không, cảm ơn."

Mặc Khiêm Nhân đậy nắp lại, bình giữ nhiệt này chất lượng tốt lắm, giữ ấm cả ngày cũng không thành vấn đề, chờ đến tối nay lúc bụng Mộc Như Lam trống rỗng thì lấy ra dùng cũng không muộn.

Mộc Như Lam theo dõi động tác của hắn, cô nhìn gò má người đàn ông, trong mắt ẩn ẩn một tia bất đắc dĩ, "Mặc tiên sinh cứ như thế này, chỉ sợ sau này bạn gái của anh sẽ phải chịu áp lực rất lớn."

"Vì sao?" Động tác của Mắc Khiêm Nhân dừng một chút, hắn nghi hoặc nhìn Mộc Như Lam. Hắn hoàn toàn không hiểu hắn có chỗ nào gây áp lực cho người phụ nữ tương lai của mình. Xét dưới góc độ khách quan, Mặc Khiêm Nhân biết rõ chính mình là một người đàn ông tốt, bởi vì hắn có ý thức trách nhiệm của quân nhân, có tính chung thủy hy sinh và tất cả những gì cần thiết, nhưng chỉ khi nào thật sự xuất hiện một người phụ nữ có thể cướp đi trái tim hắn mà thôi.

Mộc Như Lam không khỏi bật cười, lại nhiều hơn là bất đắc dĩ, nam nhân này thật đúng là không có tính tự ngộ.

"Dịu dàng là tốt, nhưng cứ dịu dàng với tất cả mọi người như vậy, người yêu của anh nếu không ghen tỵ thì cũng sẽ cảm thấy anh không yêu cô ấy." Cho dù là đàn ông hay phụ nữ, ai ai cũng muốn mình trở thành người đặc biệt trong trái tim nhân tình.

Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân viết rõ hai chữ "khó hiểu". Dịu dàng? Lại nói hắn dịu dàng? Hắn dịu dàng chỗ nào?

Tuy rất khó hiểu nhưng Mặc Khiêm Nhân vẫn trả lời, "Tôi sẽ không dịu dàng với tất cả mọi người."

Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, chợt nhớ đến câu nói không chút lưu tình mà Mặc Khiêm Nhân dành cho Tang Hạm Nhi, cô liền gật đầu đồng ý, hắn nói đúng. Kỳ thực, cô cũng không biết liệu Mặc Khiêm Nhân có đối xử dịu dàng với người khác không, nhưng vì cô thấy thân phận của mình quá đặc biệt, nói trắng ra chính là đang công khai đối đầu với Mặc Khiêm Nhân, một người có thể dịu dàng với cả kẻ địch thì còn ai có thể khiến hắn không dịu dàng cơ chứ?

Bất quá, xem tình hình hiện tại, dường như cô đã hiểu nhầm hắn rồi.

Nhưng mà... tựa hồ vẫn còn điểm nào đó rất bất thường, nhưng nhất thời cô không nói được là bất thường ở đâu... Đúng lúc này, đích đến bọn họ đã hiện ra ngay trước mặt.

Xe đỗ xịch lại trước tòa nhà cao tầng xây dang dở, vì xảy ra án mạng nên nơi này cấm tiệt những người không phận sự. Mộc Như Lam theo Mặc Khiêm Nhân tiến vào trong, vẻ mặt mỗi người một khác nhưng lại đem đến một cảm giác vô cùng tương đồng dđ.lqđ, bước chân bọn họ thư thả thoải mái như thể đang bước vào một vườn hoa, chứ không phải hiện trường của một vụ giết người.

Gió lùa từng đợt làm cho những tấm ván gỗ đung đưa lạch cạch. Trên tầng lầu trống không, vài ba thứ đồ đạc linh tinh cũng đua nhau vang lên những chùm âm riêng biệt, đóa hoa máu trên sàn vẫn chưa được chùi sạch hẳn, càng khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đứng ở vị trí mà lúc ấy Kha Uyển Tình đã đứng, cùng nhìn lên trên. Tưởng tượng đến cảnh Kha Uyển Tình bất ngờ gặp phải chuyện hãi hùng đó, tưởng tượng đến vẻ mặt hoảng sợ vặn vẹo và tiếng thét chói tai của bà ta, nụ cười trên môi Mộc Như Lam lại càng thêm thâm trầm, đôi mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết.

Mặc Khiêm Nhân chú ý tới vẻ mặt đó của Mộc Như Lam, hai mí mắt của hắn lập tức nheo lại, "Mẹ của mình bị chấn kinh nghiêm trọng, cô vui lắm sao?"

Mộc Như Lam nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, trong mắt thoáng hiện lên ý cười, "Phải nói thế nào đây? Tôi là một đứa con gái hiếu thảo, nhưng đồng thời cũng là một kẻ thích xem kịch."

"Thường thường, những kẻ nghĩ mình đang xem diễn thực ra mới chính là diễn viên." Mặc Khiêm Nhân chăm chú quan sát Mộc Như Lam, muốn tìm ra một chút sơ hở nhỏ nhoi.

Mộc như Lam không hề chột dạ, cô nhìn thẳng đáp lại, "Như vậy cũng không thành vấn đề. Đời người vốn là một vở kịch, nếu đã không làm khán giả thì cứ dốc sức diễn một vở kịch thật phấn khích là được. Trong cuộc sống, mỗi người đều là một con hát a."

Mặc Khiêm Nhân không nhịn được phải nhíu mày, lại nữa, cái cảm giác này tới nữa, như thể trước mặt hắn với không phải là một cô gái mười sáu tuổi hào hoa phong nhã, mà là một bà cụ đầu bạc trắng đã nhìn thấu hồng trần. Trên người cô gái này, hắn không hề nhìn thấy những đường nét đặc trưng của tuổi trẻ, không táo bạo, không bốc đồng, không tùy hứng... hoàn toàn không có gì cả.

Hơn nữa, cô ta xem kịch, nhưng lại muốn kéo luôn cả mẹ mình vào vở kịch? Chẳng lẽ đây chính là lý do khiến cô ta chọn nơi này làm địa điểm gây án? Mặc Khiêm Nhân đã xem qua những tư liệu liên quan đến tòa nhà này, đây là công trình của Mộc gia, sau khi xây dựng xong, nó có thể đem lại khoản lợi nhuận khổng lồ. Nhưng từ khi xảy ra vụ giết người, giá trị tòa nhà này lập tức tụt xuống mức thấp nhất, đối với Mộc gia mà nói, đây đích thực là một vụ lỗ to.

Mộc Như Lam quả thực giống kẻ thù của Mộc gia hơn là con gái ruột.

Điều này thật kỳ quái, thật sự quá kỳ quái, Mộc Như Lam đã lớn lên trong chính sự cưng chiều vô bờ bến của Mộc gia và Kha gia a.

Thấy Mặc Khiêm Nhân không đáp lại, Mộc Như Lam thu hồi ánh mắt rồi lên tiếng hỏi, "Mặc tiên sinh đưa tôi đến đây là có chuyện gì?"

Mặc Khiêm Nhân nhìn tòa nhà bị lưới xanh bao quanh, thản nhiên nói: "Tôi biết thủ pháp gây án của cô."

Đuôi lông mày Mộc Như Lam nhẹ nhàng nhướn lên, "Chứng cớ đâu?"

Lợi hại quá, cô mới làm chuyện xấu hôm qua mà hôm nay đã bị phát hiện rồi, quả thật có chút thất bại, nhưng trên hết... Cô cảm thấy cực kỳ hưng phấn, giống như đã tìm được cho mình một kỳ phùng địch thủ, máu đỏ khắp người sôi trào lên cả rồi.

Đúng là một câu trả lời thông minh, không phản bác nhưng cũng chẳng thừa nhận.

"Tôi đã lẻn vào tầng hầm biệt thự của cô ở khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa, tìm thấy vài sợi tơ và cây đinh dài cùng loại." Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam, đôi mắt sắc bén như có thể bóc mẽ toàn bộ ngụy trang, "Ba người mất tích hai năm trước, Kim Mạt Lỵ, Uông Cường, tất cả đều liên quan đến vụ án bắt cóc năm năm trước. Vì sao? Nếu còn có vụ tiếp theo thì mục tiêu của cô sẽ là ai? Lưu Miên? Kim Bưu Hổ?"

Mặc Khiêm Nhân có linh cảm Kim Bưu Hổ chính là nhân vật mấu chốt của vụ án này, nhưng mà hắn lại không tài nào tra được tư liệu của Kim Bưu Hổ ở nước ngoài. Theo lời của Mặc Vô Ngân thì hồ sơ của dđ.lqđ Kim Bưu Hổ đã bị khóa và bảo vệ bởi một loại tường lửa rất lợi hại, con bé tấn công ba lần liên tục mà vẫn không giải được, trong đó còn có một lần suýt bị bắt. Kim gia không chỉ nối quan hệ với hắc đạo mà còn bắt tay cùng chính giới, vì thế mới có thể bất ngờ phất lên sau một đêm, trở thành nhà giàu nổi danh ở thành phố K. Editor: Thanh Hoa. Beta-er: MDL.

Mặc Khiêm Nhân rất phiền chán những vụ án vướng víu một loạt dây mơ rễ má như thế này, mỗi khi muốn phá án hay bắt người là lại phải để ý đến bối cảnh sau lưng đối phương, xem liệu mình có nguy cơ bị ám sát hay không, vân vân... Thật sự là phiền chết người. Vì vậy, hắn thà ở lỳ trong nhà tù biến thái còn hơn là chạy ra ngoài giải quyết mấy vụ án do FBI đưa tới.

Nhưng Mộc Như Lam đã khiến hắn phải phá lệ.

Hắn bảo Mặc Vô Ngân đi thăm dò Kim gia, Kim gia nhất định là gây ra chuyện gì động chạm nghiêm trọng tới Mộc Như Lam nên mới bị cô chú ý. Còn về lý do tại sao bản thân hắn lại muốn tìm hiểu tường tận đến thế, là vì phá án hay vì cái gì khác, thì Mặc Khiêm Nhân chưa bao giờ tự hỏi.

Một trận gió lạnh gào thét mà qua, thổi tung mái tóc dài mảnh khảnh như tơ nhện của cô gái, vạt áo cô chạm vào đùi của hắn, sợi tóc cô phất qua khuôn mặt tuấn tú tái hợt của hắn. Cô gái xinh đẹp và người đàn ông anh tuấn đối diện với nhau, cho dù khung cảnh là tòa nhà trống không đầy máu thì vẫn có một loại cảm giác lãng mạn không nói nên lời.

Mộc Như Lam vươn tay vuốt vài sợi tóc bướng bỉnh ra sau tai, mỉm cười thật hiền lành, "Đáp án này... vì sao tôi lại phải nói cho anh chứ?"

Mặc Khiêm Nhân trầm mặc nhìn cô, tựa hồ đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với chuyện không nhận được đáp án. Chẳng tên tội phạm nào lại đi thú nhận rằng bản thân phạm tội, điều này rất dễ lý giải, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu vô nguyên cớ, "Cô đang khiêu khích tôi sao?" Ngoại trừ những kẻ đã bị hắn tống vào tù, từ trước đến nay, chưa từng có một tên tội phạm biến thái nào có thể đối mặt với hắn mà nói nhiều như vậy.

"Không có." Mộc Như Lam cười khúc khích như đang nói một câu vui đùa.

"Rõ ràng là có." Mặc Khiêm Nhân ngốc mới tin lời cô. Hắn thậm chí còn hoài nghi, buổi sáng hôm qua người này đưa kẹo mút cho hắn cũng là cố tình cố ý, đúng là một tên tội phạm kiêu ngạo.

"Được rồi." Mộc Như Lam nhún nhún vai, bỗng nhiên cảm thấy cách ở chung của họ thật kỳ lạ quá thể, nhưng chuyện này cũng dễ hiểu thôi, Mặc Khiêm Nhân là nhà tâm lý học tội phạm chứ không phải là chấp pháp viên, trên thế giới này có rất nhiều người tính tình cổ quái, có lẽ Mặc Khiêm Nhân cũng là một trong số đó, anh ta muốn nghiên cứu mình – điểm này Mộc Như Lam đã biết rõ, "Vậy, anh mang tôi đến đây chỉ để nói những lời này thôi sao? Không tìm được chứng cớ?"

"Tại nhà nạn nhân Uông Cường có phát hiện một ít tro giấy và một cái lông chim bồ câu, tôi tìm thấy một sợi lông mi vướng trên đó, xem ra Mộc tiểu thư đã chăm rất kỹ con chim bồ câu mà mình mang ra khỏi Tử Viên. Từ hàng xóm và đồng nghiệp của Uông Cường, tôi tra được những lời khai rất kỳ quái, tỉ như thời gian gần đây, mỗi tối Uông Cường đều đến tòa nhà này, không biết để làm gì. Mộc tiểu thư dựng một vụ án giết người do chính nạn nhân tự biên tự diễn, quả thật là đặc sắc." Mặc Khiêm Nhân đạm mạc nhìn Mộc Như Lam, giọng nói dần trở nên lạnh lùng.

Mộc Như Lam có đồng bọn chăng? Đáp án là không. Chỗ tro giấy và lời khai của đồng nghiệp Uông Cường đều gây cho Mặc Khiêm Nhân một cảm giác bất bình thường. Trên mặt hung khí chỉ có dấu vân tay của mỗi mình nạn nhân, mà hôm đó hung thủ lại đang cùng hắn uống cà phê, vậy thì hắn mạn phép đi đến một kết luận to gan —— Hết thảy bố cục, đều do Uông Cường một tay sắp xếp.

Đương nhiên, đây tuyệt đối không phải là một vụ tự sát. Có lẽ Mộc Như Lam đã dùng phương pháp gì đó để không chế Uông Cường, kết quả là dẫn đến vụ án giết người khủng bố, máu me này.

Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân, cô vẫn mỉm cười dịu dàng như mọi khi, thế nhưng trong không khí lại tựa hồ có thứ gì đó bắt đầu dậy sóng.

"Ha, ta cứ thắc mắc sáng sớm chạy ra cửa làm gì. Hóa ra là hẹn hò cùng người đẹp!" Một âm thanh đáng khinh truyền đến, sau đó liền phát hiện Lục Tử Mạnh đứng ở lối vào cười tủm tỉm nhìn hai người, nhưng thật ra trong lòng hắn còn đắng hơn cả ăn hoàng liên. Cái cảm giác con của người khác trở thành con của mẹ mình quả thật đủ bi thảm a! (MDL: Tức là bạn Tiểu Mạnh đã bị Lục mụ mụ bắt chạy tới đây dắt hai người về nhà đó =))~)

Bầu không khí kỳ dị lập tức bị phá vỡ. Mặc Khiêm Nhân quay đầu nhìn Lục Tử Mạnh, ánh mắt phiếm lạnh khiến trái tim Lục Tử Mạnh thoáng căng thẳng, nhưng khi thấy Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu với mình thì Lục Tử Mạnh như được chữa khỏi trong nháy mắt!

"Người đẹp, chào buổi chiều. Chúng ta đi hẹn hò đi!" Lục Tử Mạnh cười khoe ra tám cái răng trắng sáng, hắn đi tới đem mông đẩy Mặc Khiêm Nhân sang một bên, vui vẻ đứng trước mặt Mộc Như Lam mà nói.

Mộc Như Lam bị Lục Tử Mạnh như chọc cười, "Hôm nay tâm tình của Lục tiên sinh có vẻ rất tốt."

"Nhìn thấy em, tất nhiên là tâm tình vô cùng tốt!" Lục Tử Mạnh ra sức phóng điện.

Mặc Khiêm Nhân thản nhiên lên tiếng, đối tượng nói chuyện là Mộc Như Lam, "Cô nhìn thấy gì?"

Mộc Như Lam rất ăn ý mỉm cười đáp lại, "Lúc anh ấy nói 'hôm nay tâm tình tốt lắm' thì mí mắt hạ xuống dưới một chút, tay nắm chặt, cười rất khoa trương nhưng trong mắt không có ý cười, cơ bắp trên mặt hơi cứng. Lục tiên sinh đang dối gạt tôi đấy."

Vẻ mặt và động tác của Lục Tử Mạnh cứng đờ đi trong tích tắc, hai mắt hắn trợn to khó tin nhìn Mộc Như Lam, sau đó lại nhìn sang Mặc Khiêm Nhân đứng bên cạnh. Bà má nó, thật đấy hả? Mặc Khiêm Nhân dạy Mộc Như Lam đọc biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể? dđ.lqđ Nhưng rõ ràng lúc trước tên này còn một mực cho rằng Mộc Như Lam là tội phạm giết người biến thái, ra vẻ muốn ném cô ta vào ngục giam cơ mà!?

"Không tệ." Mặc Khiêm Nhân thơ ơ khích lệ một câu, liếc nhìn Mộc Như Lam một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Mộc Như Lam hiểu ý, liền nhấc chân theo sau hắn, "Cảm ơn Mặc Lão sư đã khích lệ."

Lục Tử Mạnh ớ một tiếng, sửng sốt nhìn hai người sánh vai nhau mà đi, hắn ngơ ngẩn chớp mắt mấy cái, cả buổi mới có phản ứng lại, "Hỗn đản! Đồ có gái quên bạn!"

Một cơn gió lạnh bất chợt quét qua, Lục Tử Mạnh lơ đãng nhìn về phía tòa nhà, nhìn thấy bên trên toàn là vết máu, vài cái ống tuýp va chạm vào nhau, cùng bật lên từng tiếng vang trống trải, tấm lưới màu xanh bị gió thổi bay đến bay đi. Đột nhiên nhớ ra đây là hiện trường một vụ án mạng, Lục Tử Mạnh nhất thời sợ tới mức run run, vội vàng đuổi theo, "Ôi chao, đợi tôi với! Đừng bỏ lại tôi..."

...

Trải qua nhiều ngày chăm sóc, hơn nữa còn sử dụng kem làm mờ sẹo đắt tiền của bệnh viện thẩm mỹ, vết thương trên mặt của Bạch Tố Tình cuối cùng cũng khỏi hẳn.

Bạch Tố Tình nhìn gương mặt đã hoàn hảo như lúc ban đầu của mình trên gương, da dẻ được chăm chút kỹ lưỡng nên càng ngày càng mềm mại mịn màng, cô ta nở một nụ cười kiêu ngạo đắc ý, sau đó đánh một cú điện thoại cho Đồng Kỳ, báo cho hắn ta biết cô ta chuẩn bị đến thành phố G để bàn bạc về chuyện ký hợp đồng.

Nhận được câu trả lời, Bạch Tố Tình ngay lập tức đi thu xếp đồ đạc rời khỏi khách sạn nhỏ mà mình đã ở suốt thời gian này, chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân sẽ nhanh chóng trở thành một ngôi sao quốc tế giống như Đổng Tứ Hiên, cô ta liền cảm thấy thật hưng phấn, cô ta nhất định sẽ tỏa sáng đến mù mắt chó của Mộc Như Lam, nhất định sẽ khiến cho nó ghen tị hâm mộ đến chết! Ả muốn Mộc Như Lam phải nếm qua hết thảy những trái đắng mà ả đã chịu!

Mang theo hai nghìn bạc cuối cùng còn sót lại, Bạch Tố Tình mua vé xe, ngồi liên tục ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng rời khỏi thành phố K để đến thành phố G. Ba tiếng ngồi xe làm cô ta cảm thấy mệt mỏi rã rời, Bạch Tố Tình quyết định tìm một khách sạn, sau đó tắm rửa và nghỉ ngơi một lúc để lấy lại tinh thần đến tổng bộ TMT gặp mặt Đổng Kỳ, vì chiến dịch nâng tầm giá trị của mình lên đến mức cao nhất, Bạch Tố Tình muốn chuẩn bị cho thật chu toàn.

Nghĩ đến tương lai xán lạn trước mắt, Bạch Tố Tình hiển nhiên sẽ không ở tại mấy cái khách sạn nhỏ vớ vẩn, cô ta đi thẳng đến khách sạn gần tổng bộ công ty giải trí hoàn cầu TMT nhất, dđ.lqđ đại sảnh tráng lệ của khách sạn đem khiến Bạch Tố Tình vô cùng thỏa mãn, hiện tại cô ta có cảm giác như thể mình đã trở thành nhất đại công

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net