Chương 78 - 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Mộc Như Lam cũng không phải ngoại lệ.

Vì thế, lúc Mặc Khiêm Nhân vừa xoa lông mày vừa mở cửa phòng tắm ra thì thấy Mộc Như Lam đang cầm đồ của hắn để ở mũi. Nghe thấy tiếng động, cô liền xoay người lại, đối mặt với hắn.

Mặc Khiêm Nhân từ từ buông bàn tay đang day trán xuống. Đôi mắt thanh tú lạnh nhạt nhìn chằm chằm xà phòng trên tay Mộc Như Lam. Trên mặt không có chút biến hóa nào, vành tai hắn dần dần đỏ lên nhưng chất giọng vẫn rất bình thản, "Cô đang làm gì vậy?"

Mộc Như Lam nhìn thoáng qua cửa phòng tắm của Mặc Khiêm Nhân, trong lòng nói thầm thì ra cái khóa này là hàng dỏm, trên mặt nở một nụ cười ấm áp, "Mặc tiên sinh buổi sáng tốt lành, mùi anh dùng rất dễ chịu."

"Không có việc gì nữa thì ra ngoài đi. Tôi muốn dùng phòng này." Mặc Khiêm Nhân nhìn chằm chằm vật trong tay Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam gật đầu, vừa định đem xà phòng trả lại, đột nhiên như thể phát hiện điều gì, cô lập tức khựng tay lại, nháy nháy mắt mấy cái, "Mặc tiên sinh, tai của anh lại đỏ lên..." Ngẫm nghĩ một hồi, mắt nhìn về phía bánh xà phòng trên tay, cô trợn to mắt, "Cái này... Chẳng lẽ Mặc tiên sinh dùng để... giặt quần lót?" (ác ác ác *quạ bay)

Là một người thích sạch sẽ nghiêm trọng, tự giặt quần áo của mình hẳn là điều hiển nhiên. Hơn nữa, người trên trái đất này đều biết giặt quần lót tốt nhất là nên tách ra giặt riêng cho hợp vệ sinh. Trong phòng tắm có lọ nước rửa tay, hơn nữa đây là phòng đàn ông, lại thấy rõ ràng xà phòng này không phải loại chuyên dùng để tắm, vì vậy không quá khó để nhận ra sự thật.

"Đi ra ngoài." Mặc Khiêm Nhân cảm thấy tai mình nóng bỏng rất khó chịu. Đã vậy Mộc Như Lam còn mở to mắt nhìn hắn như nhìn động vật quý hiếm, vẻ mặt lại thập phần quái dị, Mặc Khiêm Nhân có chút thẹn quá hóa giận, sắc mặt ngày càng trở nên lạnh lùng.

Mộc Như Lam nhịn cười bỏ lại xà phòng vào trong hộp, rửa sạch tay rồi đi ra ngoài. Thoáng cái, cửa phòng tắm đóng lại, lúc này Mộc Như Lam mới cười đến không thấy mặt trời, đôi mắt đen cong lên tựa như ánh trăng xinh đẹp.

Đây là lần đầu tiên Mộc Như Lam gặp phải trường hợp đàn ông tự giặt quần lót. Cho dù là người dân bình thường, trừ khi trong nhà không có máy giặt, nếu không quần áo đàn ông đều là quăng vào máy giặt lẫn với nhau. Ở Mộc gia, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm toàn ném cho người hầu đi giặt, cả Kha Uyển Tình cũng không có thói quen tự mình động thủ giặt quần áo của mình. Chỉ có Mộc Như Lam không thích người khác chạm vào đồ dùng cá nhân của cô, tự tay mình giặt sạch.

Hơn nữa, phản ứng của Mặc Khiêm Nhân thật sự rất đáng yêu. Vô cùng tương phản với chỉ số thông minh và khí chất trên người hắn! Nghĩ đến hình ảnh một người đàn ông cao quý mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen đứng trước bồn rửa xắn tay áo giặt quần lót, cô liền cảm thấy manh đến mức không thể nhịn cười!

Mộc Như Lam cứ thế mà cười trong yên lặng, đi đến trước cửa sổ sát đất kéo rèm cửa sổ ra, nhìn bên ngoài khung cảnh là một màu xám. Giọt mưa thật to rơi lộp bộp, nện trên cửa sổ sát đất. Điện thoại di động của cô đêm qua gọi về nhà xong liền tắt, cũng không biết trong nhà có xảy ra chuyện gì không.

Nhưng mà cũng may, Mộc Như Lam nhìn thấy Lục Tử Mạnh lái xe về nhà.

Chỉ chốc lát sau, cô liền nghe được có tiếng mở khóa cửa, chắc là Lục Tử Mạnh lặng lẽ mở khóa. Lục Tử Mạnh mở khóa xong vốn nghĩ tranh thủ thời gian chuồn đi luôn, nhưng bỗng dưng lại không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, muốn xem giữa Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam có thể hay không thật sự phát sinh chuyện gì. Vì thế hắn liền ngứa tay mở cửa, nghĩ thầm liếc mắt một cái là được, chỉ liếc mắt một cái thôi.

Mở ra một kẽ hở nhỏ, mắt vừa mới nhìn vào bên trong, Lục Tử Mạnh đột nhiên đối diện với một đôi con ngươi gần sát. Đôi mắt kia đen nhánh, sâu không thấy đáy, rõ ràng rất đẹp, nhưng lại làm trái tim hắn trong nháy mắt như rơi xuống vực. Sắc mặt Lục Tử Mạnh biến đổi như thể gặp phải thứ gì đáng sợ kinh khủng lắm.

"Lục tiên sinh." Mộc Như Lam đi ra cửa, nhìn thấy Lục Tử Mạnh đang hoảng sợ thì có chút kinh ngạc, "Anh làm sao vậy?"

Lục Tử Mạnh dùng sức chớp chớp mắt, thấy Mộc Như Lam vẫn làm người cảm thấy tràn ngập ánh sáng như trong ấn tượng trước kia, nhưng cái loại cảm giác vừa rồi lại không cách nào biến mất được. Không biết có phải hay không vì chuyện ngày đó ở bệnh viện thật sự là dọa Kim Bưu Hổ dọa thành kẻ điên nên hắn đối với một ít chuyện không bình thường thì càng cảm thấy sợ hãi, càng thêm mẫn cảm.

Lục Tử Mạnh lùi một bước, mặt mũi cứng ngắc xua tay, "Không, không có việc gì! Tôi... tôi mua bữa sáng về rồi, Khiêm Nhân dậy chưa?" Lục Tử Mạnh hướng đầu vào bên trong thăm dò, nhưng không thấy bóng dáng Mặc Khiêm Nhân đâu.

"Mặc tiên sinh ở phòng tắm." Mộc Như Lam khóe miệng gợi lên ý cười nhìn vẻ mặt cứng nhắc của Lục Tử Mạnh, đôi mắt ánh lên, đáy mắt xẹt qua ý trêu đùa. Cô chưa cho phép đã tự tiện đi, cô còn phải trừng phạt hù dọa Lục Tử Mạnh.

Lục Tử Mạnh gật đầu, xoay người đi thẳng về phòng mình, không hề có ý định đùa giỡn mở cửa phòng tắm. Những lời Mặc Khiêm Nhân từng nói với hắn, lúc trước hắn hoàn toàn coi như đánh rắm nhưng bây giờ chúng lại lần lượt bay trở về trong đầu Lục Tử Mạnh, biến thái, kẻ sát nhân, vụ mất tích...

Càng nghĩ, Lục Tử Mạnh càng cảm thấy kinh hồn bạt vía. Hắn đột nhiên nhớ tới, Mặc Khiêm Nhân, từ nhỏ đến lớn, đưa ra mỗi một quyết định đều chính xác, nói mỗi một câu cũng đều có căn cứ, làm mỗi một việc đều mang thâm ý, hắn là nhà tâm lý học hàng đầu quốc tế, người đã phá vô số vụ giết người biến thái làm cho cảnh sát khốn đốn. Tại sao hắn lại vì một cô gái chưa từng thấy mặt mà chạy đến thành phố K, hơn nữa còn theo dõi không rời... Có thật là Mặc Khiêm Nhân suy nghĩ quá nhiều như Lục Tử Mạnh vẫn tưởng không?

Lục Tử Mạnh run rẩy tay chân. Không phải hắn nhát gan, mà là loại sinh vật biến thái này thật sự đáng sợ, đặc biệt là loại tội phạm giết người là bệnh nhân tâm thần, giết người băm thây, nấu xác để ăn, không phải là tình tiết thường xuất hiện trong phim sao?

"Lục tiên sinh." Thanh âm êm ái từ phía sau đột nhiên vang lên, Lục Tử Mạnh cả người run lên, cứng ngắc tại chỗ. Chẳng biết có phải do yếu tố tâm lý hay không, hắn thậm chí cảm thấy da đầu có chút run, cũng không dám quay đầu lại.

Mãi đến khi nghe được âm thanh của Mặc Khiêm Nhân, Lục Tử Mạnh mới dám thở một hơi dài nhẹ nhõm. Mồ hôi lạnh đầy đầu, Lục Tử Mạnh xoay người lại, nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam sóng vai đứng ở trên cầu thang nhìn hắn. Theo bản năng, hắn nhìn Mộc Như Lam vài lần, một mặt cảm thấy người như thế làm sao có thể là biến thái, mặt khác lại cho rằng nếu cô thật là kẻ biến thái thì quả là đáng sợ, suốt bữa sáng, Lục Tử Mạnh cứ nhìn chằm chằm Mộc Như Lam đến ngẩn người.

Mãi đến lúc dùng xong bữa sáng, Mộc Như Lam đi vệ sinh, cùng lúc đó Mặc Khiêm Nhân đang chuẩn bị đưa cô về Mộc gia, Lục Tử Mạnh mới không nhịn được nữa, tiến đến bên cạnh Mặc Khiêm Nhân, mắt nhìn cửa phòng vệ sinh đã đóng, vội vàng thấp giọng hỏi, "Này này, cậu nói Mộc Như Lam là biến thái, có thật hay không?"

Mặc Khiêm Nhân nhìn sắc mặt Lục Tử Mạnh, thấy cậu ta hỏi như vậy, nháy mắt hắn liền hiểu gần hết, "Có phải hay không thì cậu cũng không cần xen vào, làm chuyện của cậu trước đi."

"Này!" Lục Tử Mạnh bắt đầu sốt ruột, "Cho tôi một câu trả lời chính xác không được à?!" Bộ không thấy mẹ già của hắn đang rất tích cực tác hợp hai người à? Nếu Mộc Như Lam là biến thái thì sao? Cho dù cô thật không phải loại biến thái đáng sợ giết người như ngóe nhưng biến thái cũng chính là thần kinh không bình thường rồi. Người Lục gia làm sao có thể để cho một bệnh nhân tâm thần ở cùng một chỗ với Mặc Khiêm Nhân? Ai biết liệu có thể phát sinh chuyện kinh khủng gì hay không!

Mặc Khiêm Nhân thản nhiên cầm lấy ly cà phê uống một ngụm. Hắn biết, nhất định lúc hắn còn ở trong nhà vệ sinh chưa ra, Mộc Như Lam đã làm chuyện gì đó khiến cho Lục Tử Mạnh có phản ứng như vậy. Nếu là trước kia, dĩ nhiên là Mặc Khiêm Nhân thật cao hứng vì rốt cuộc người anh em tốt của mình rốt cuộc cũng thong suốt, nhưng mà lúc này Lục Tử Mạnh cứ ra vẻ "Mộc Như Lam là biến thái, Mộc Như Lam thật đáng sợ, mau tránh xa Mộc Như Lam", khiến hắn cảm thấy có ít nhiều khó chịu.

"Cậu kích động như vậy làm gì?"

"Chuyện này, tôi có thể không kích động sao!" Lục Tử Mạnh nhận ra giọng nói của chính mình dường như hơi lớn, hắn vội vàng đè thấp xuống, quay đầu cảnh giác nhìn, thấy Mộc Như Lam còn chưa đi ra thì liền tiếp tục nói, "Biến thái đấy! Cái này thật đáng sợ! Không ai muốn có biến thái bên cạnh mình, chẳng khác gì gặp ác mộng!"

"Ai nói với cậu cứ biến thái thì nhất định phải đáng sợ?" Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt liếc Lục Tử Mạnh một cái, "Biến thái là một cách gọi khác của bệnh nhân tâm thần. Nhà nghiên cứu về bệnh tâm thần Robert Hare đã chia bệnh tâm thần thành ba loại: thái nhân cách, thái nhân cách xã hội và rối loạn nhân cách chống xã hội. Trong đó chỉ có thái nhân cách mới thực sự là bệnh tâm thần, cũng không phải cứ là biến thái thì sẽ giết người, ăn thịt người, hay làm những chuyện đáng sợ." (MDL: Mô phật, ta phát sầu với mấy cái thuật ngữ chuyên ngành này. Hỏi bác Gồ thì được bác trả lời nôm na như trên, không biết có chính xác không nữa ~.~)

"Nhưng rõ ràng lần trước cậu đã lấy ví dụ giết người..." Lục Tử Mạnh nghe Mặc Khiêm Nhân nói về biến thái toàn là loại này loại kia khiến cho có chút choáng váng. Hắn không hiểu được những thuật ngữ chuyên môn này, chỉ nhớ rõ lần trước Mặc Khiêm Nhân giảng giải cái đó cho hắn và lấy The Texas Chainsaw Massacre* làm ví dụ cho một vụ án do kẻ biến thái gây ra.

*"Thảm sát cưa máy tại Texas" hay là "Tử thần vùng Texas": Một bộ phim kinh dị của Mỹ công chiếu vào năm 2003 do Marcus Nispel làm đạo diễn, bộ phim này làm lại từ một bộ phim bản gốc cùng tên năm 1974 (Wikipedia).

"Tôi còn có một ví dụ điển hình về thái nhân cách, cậu muốn nghe hay không?"

"... Cái gì?"

"Ferdinand Waldo Demara Jr. là một kẻ mạo danh nổi tiếng với danh hiệu "Kẻ mạo danh đại tài", hắn làm giả văn kiện và giả mạo vô số nhân vật với đủ loại ngành nghề. Khi đang phục vụ trong Hải quân, hắn ta nhận thấy mình có nguy cơ để lộ tung tích nên đã quyết định vay mượn một thân phận khác – tiến sĩ Robert Linton French. Hắn tự lập hồ sơ giả cho mình là "sợ tội tự sát", mà phía Hải quân cũng tin là thật. Dựa vào chứng minh thư, hắn ta lấy được chức chủ nhiệm hệ triết học, giáo sư môn tâm lý và quản lý công tác tại một khu học viện."

"Hắn trở thành bạn tốt với bác sĩ Joseph C. Cyr. ở khoa nội, sau một thời gian cọ xát, hắn học được một ít kiến thức y học cơ bản. Hắn ta thậm chí còn lấy được vài tư liệu cá nhân của Cyr., bao gồm giấy khai sinh, giấy chứng nhận trình độ, phiếu điểm của trường học, giấy phép hành nghề bác sĩ. Sau đó, hắn ta mượn thân phận bác sĩ Cyr. để nhận nhiệm vụ trong Hải quân Hoàng gia Canada. Trong thời gian ở đây, Demara đã thông qua khóa học bổ sung kiến thức y khoa."

"Vào chiến tranh Triều Tiên, Demara bị phân đến khu vực tàu chiến để làm việc. Tàu chiến gặp một con thuyền buồm Hàn Quốc chứa đầy những người bị thương hoặc bệnh tình nguy kịch, nhóm bị thương được đưa lên tàu chiến để chữa trị khẩn cấp, trong đó có ba người có nguy cơ bị đe dọa đến tính mạng, cần phải được bác sĩ ngoại khoa tiến hành phẫu thuật. Demara chưa từng được xem quá trình giải phẫu, hắn vội vàng tìm kiếm tài liệu có liên quan. Suốt đêm hôm đó, hắn dùng tay nghề bình thường của mình để tiến hành giải phẫu cho bệnh nhân. Đến hừng đông, hắn không chỉ cứu sống được ba người kia mà còn chữa trị cho 16 bệnh nhân khác. Danh tiếng của hắn vì vậy mà lan truyền nhanh chóng, cũng bởi lẽ đó, bác sĩ Cyr. phát hiện mình bị mạo danh và lập tức vạch trần hắn."

Từ đầu đến cuối, giọng nói Mặc Khiêm Nhân vẫn thật bình thản, tựa như một cơn gió mang theo hương liễu thơm mát, lúc kể chuyện xưa khiến cho người nghe có cảm giác thập phần thoải mái. Bình thường hắn rất kiệm lời, hiếm khi nào có thể nói nhiều như vậy, Lục Tử Mạnh cho dù lớn lên từ bé với Mặc Khiêm Nhân cũng không khỏi có chút trầm mê vào đó. Nghe xong chuyện cũ, khủng hoảng trong lòng Lục Tử Mạnh cũng biến mất hoàn toàn.

"Thì ra còn có thể như vậy!" Lục Tử Mạnh lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nhẹ nhõm thở dài một hơi, hắn cứ tưởng rằng biến thái đều giống như mấy tên cuồng sát trong phim ảnh, hóa ra vẫn còn có loại biến thái thiên tài lương thiện như thế!

Mặc Khiêm Nhân thản nhiên gật đầu, vì thế Lục Tử Mạnh hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra. Tuy nhiên, nếu lúc này Lục Tử Mạnh có một quyển "Tâm lý học tội phạm" trên tay, sau khi đọc hết vụ án điển hình về biến thái cả đời chưa bao giờ làm chuyện tàn bạo, hắn lập tức sẽ nhìn thấy câu tiếp theo "Nhưng đa số bệnh nhân tâm thần biến thái đều có tiền sử phạm tội bạo lực, trong đó có không ít kẻ hung hãn, tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn". Những ví dụ sau đó sẽ nói cho hắn biết, không ít bệnh nhân tâm thần mang trên mình một sức hấp dẫn khó chối từ, hơn nữa bọn họ còn có khả năng tạo được danh tiếng vang dội, nghề nghiệp phi thường, mọi người ca ngợi...

Lục Tử Mạnh nhất định sẽ bị dọa tè ra quần.

Khi Mộc Như Lam đi ra, Lục Tử Mạnh đã không còn sợ hãi như trước. Trong lòng hắn còn nghĩ không chừng Mộc Như Lam cũng giống như Mặc Khiêm Nhân đã nói đến vụ án biến thái, chỉ có chút ham thích đặc biệt thôi chứ không có lực sát thương gì.

Lục Tử Mạnh lục lọi một hồi cũng chỉ tìm được đúng một chiếc ô che, ngày hôm qua Lục mụ mụ xem dự báo thời tiết nên đã mang đi gần hết. Cũng may bọn họ có xe, bằng không thì Mộc Như Lam chỉ còn nước đợi cho mưa tạnh mới có thể rời đi.

Mặc Khiêm Nhân ngồi ở ghế lái, Mộc Như Lam an vị đằng sau, nhìn biệt thự Lục gia dần dần biến mất, cô mỉm cười, "Mặc tiên sinh kể chuyện xưa thật êm tai."

Mặc Khiêm Nhân chỉ liếc Mộc Như Lam một cái qua kính chiếu hậu, cũng không đáp lại.

"Vì sao vậy?" Mộc Như Lam có chút khó hiểu, Lục Tử Mạnh là anh em tốt của hắn cơ mà? Nói cho Lục Tử Mạnh biết rằng cô rất nguy hiểm để hắn ta tránh xa cô ra thì chẳng phải an toàn hơn nhiều sao?

Mặc Khiêm Nhân bẻ tay lái quẹo vào đường lớn, sắc mặt bình thản, "Không cần thiết phải gây hoang mang, tôi thích dùng bằng chứng để nói chuyện."

"Trên tay Mặc tiên sinh đã có đủ chứng cứ rồi đấy thôi?" Mộc Như Lam cười cười.

Thân phận thật sự của Mặc Khiêm Nhân là gì? Mộc Như Lam không rõ lắm, nhưng cô biết chắc hắn hoàn toàn không giống một người bình thường, bằng không thì trước đây cô đã chẳng cố ý để hắn xâm nhập hắc ốc, vì một khi hắn đến sở cảnh sát vạch trần cô, cho dù cô là người được quốc gia coi trọng thì cũng không thể được khoan hồng, bởi lẽ ưu ái càng lớn, trừng phạt càng nặng.

Con người luôn là sinh vật dễ thẹn quá hóa giận, mặc dù trước giờ đều là bọn họ tự tiện quyết định từ một phía rằng cô là người thế nào.

"Cô rất muốn để người khác biết mọi việc cô làm sao?" Mặc Khiêm Nhân bắt đầu thấy không vui. Bình thường khi kẻ biến thái bị mọi người phát hiện, hành động đầu tiên nếu không phải là chạy trốn thì cũng là giết người diệt khẩu; thế nhưng cô gái này lại chẳng có lấy một chút e ngại, hoàn toàn không có ý định giết người diệt khẩu. Cái dáng vẻ bình thản thoải mái của cô khiến hắn cực kỳ chướng mắt.

"Làm sao có thể." Mộc Như Lam cười khẽ, "Tôi cũng không muốn ngồi tù hay bị đưa đến bệnh viện tâm thần đâu." Trên thế giới, pháp luật các quốc gia có vẻ khoan dung với bệnh nhân tâm thần, cho dù giết người thì cũng không phán tử hình mà chỉ đưa vào bệnh viện tâm thần. Nhưng kỳ thực, bệnh viện tâm thần cũng là một kiểu nhà giam mà bên trong cánh cửa có đủ loại người điên biến thái.

Mộc Như Lam lúc này vẫn chưa biết, người đàn ông đang lái xe phía trước chính là lão đại trong bệnh viện tâm thần lớn nhất nước Mỹ, cũng là nhà tù cai quản tội phạm biến thái với độ nguy hiểm cao bậc nhất.

"Cách làm của cô không giống với lời cô nói." Mặc Khiêm Nhân liếc nhìn cô, chân ga tăng lên một ít.

Mộc Như Lam không nói mà chỉ cười, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt mang theo một chút rung động, trong trẻo, ấm áp.

Từ Lục gia về Mộc gia, cơn mưa bên ngoài không những không giảm mà còn mỗi lúc một nặng.

Mộc Như Lam nhận lấy ô Mặc Khiêm Nhân đưa cho, cô che người xuống xe, mỉm cười với hắn rồi vẫy tay nói lời từ biệt. Thẳng đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, Mộc Như Lam mới xoay người nhấn mật mã mở cửa điện tử, đi vào nhà.

Vừa đẩy cửa chính vào nhà, Mộc Như Lam liền cảm nhận được một cỗ hơi thở không chút thiện ý, lúc này đã hơn chín giờ sáng, Kha Uyển Tình đáng ra phải đi làm sớm nhưng lúc này bà ta vẫn còn ở trong phòng khách, u ám nhìn chằm chằm vào mặt bàn, nghe được tiếng mở cửa, bà mới chậm rãi rời mắt, âm trầm nhìn Mộc Như Lam.

Quản gia Chu Phúc đứng ở một bên chau mày, vẻ mặt lo lắng.

"Mẹ." Mộc Như Lam gọi một tiếng, giọng nói mềm mại làm cho sắc mặt Kha Uyển Tình dịu đi một ít, nhưng vẫn không kém phần âm trầm nghiêm khắc.

"Ngày hôm qua con đã đi đâu?" Kha Uyển Tình chất vấn.

"Hôm qua con ra ngoài một chút nhưng ngoài ý muốn phải ở lại nhà bạn, không phải con đã gọi điện về nói rồi sao?" Mộc Như Lam mỉm cười trả lời, Kha Uyển Tình lúc này cứ như một đứa trẻ tùy hứng đang cố ý gây sự.

"Ngoài ý muốn? Ngoài ý muốn cái gì? Bạn bè? Bạn là người nào? Gọi điện về một cú là có thể ở lại qua đêm sao? Ai cho phép?!" Kha Uyển Tình nói xong, lửa giận vốn đã áp chế đi lại một lần nữa bùng lên, giọng điệu càng lúc càng bức người, buông ra câu cuối cùng, bà ta thậm chí giận đến phát run.

Kha Uyển Tình rất phẫn nộ, bà cho ta rằng Mộc Như Lam không được phép tùy hứng như vậy vào thời điểm này, buổi tối hôm trước bà ta mới bị một phen hoảng sợ, sáng sớm hôm qua tới công ty lại gặp chuyện không may. Mộc Chấn Dương không có bên người, hai con trai thì không hiểu chuyện, bà ta chỉ muốn có một người ở cạnh an ủi lấy tinh thần, Mộc Như Lam sao có thể đi một hơi cả buổi tối không về nhà, đem người mẹ là bà đây quăng sang một bên? Con bé làm sao có thể không hiểu chuyện như vậy?!

Mộc Như Lam im lặng nhìn vẻ mặt Kha Uyển Tình. Ái chà... Thất thố đến thế thì đúng là mới thấy lần đầu. Tức giận lắm sao? Thật sự tức giận như vậy sao? Làm sao có thể như vậy chứ? Hơi quá đáng rồi đấy, những lúc móc được lợi ích từ người con gái ruột thì cứ mặt mày hớn hở gắp thịt gắp rau, rồi đến những lúc tâm tình không tốt thì lại đem cô biến thành nơi trút giận? Phải chăng là cô dạy dỗ bà ta chưa đủ?

Mộc Như Lam nhếch khóe miệng lên một độ cong không dễ nhận ra, cô hơi nhíu mày, tỏ ra có chút lo lắng cùng ân hận, sau đó đi qua ngồi xuống bên cạnh Kha Uyển Tình rồi cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của bà ta, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, "Xin lỗi mẹ, sẽ không có lần sau, mẹ đừng nóng giận." Mộc Như Lam nói xong liền lấy tay vỗ nhẹ lưng Kha Uyển Tình.

Tấm lưng cứng ngắc dần dần mềm xuống, lửa giận của Kha Uyển Tình cũng từ từ được trấn an, bà ta đưa mắt nhìn Mộc Như Lam một cái, lửa giận bắt đầu chuyển thành một loại uất ức ỷ lại mà chính bà ta cũng không phát hiện ra, Kha Uyển Tình nắm chặt tay Mộc Như Lam, "Lam Lam..."

"Vâng?" Mộc Như Lam ôn nhu đáp lại.

Kha Uyển Tình môi giật giật, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, bà vốn định Mộc Như Lam mở miệng nói Kha lão gia giúp Mộc gia, nhưng nghĩ đến năm đó bà vì Mộc Chấn Dương mà trở mặt với Kha Xương Hoàng, Kha Xương Hoàng giận đến mức nói bà không còn là con gái của ông nữa, ông không tha thứ cho Kha Uyển Tình và cũng không muốn nhận Kha Uyển Tình, ấy vậy mà lão nhân gia này lại chịu nhận Mộc Như Lam là cháu ngoại, hơn nữa vô cùng yêu thương đứa cháu này.

Tuy Kha lão gia không thiếu con nối dõi nhưng Kha Uyển Tình lại là cô con gái duy nhất, đã vậy còn là con do vợ cả sinh ra, đương nhiên hai bên cũng có một phần tình cảm tương đối đặc biệt, ai ngờ tự dưng bà ta lại cãi nhau với ông chỉ vì một tên nhà giàu mới nổi. Kha lão gia trời sinh lãnh tính lãnh tình, nói không cần con gái thì chính là không cần, mười sáu năm qua cũng chưa một lần cho phép Kha Uyển Tình bước vào Hồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net