Chương 3: Cuộc dạo chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sang ngày hôm sau, Wilfrith đã tỉnh lại. "Haizz, sao dạo này mình cứ ngất lên ngất xuống thế nhỉ". Cô ấy vẫn không hề hay biết về lời nguyền đặt lên trên người mình. Bỗng dưng nhớ đến lời nói cuối cùng của chủ nhân, cô ấy ngay lập tức rời khỏi khu rừng - địa bàn của Sceaduwe và đi về hướng của thành phố loài người. Vào thời thượng cổ, lục địa của loài người được chia cắt thành năm thành phố lớn, có thể nói là giống như các châu lúc bấy giờ vậy. Tuy nhiên, phần đất liền thì rất nhỏ vì thế chỉ có thể được gọi là thành phố. Đa phần các vùng đất còn lại là chưa khám phá hoặc là ngập trong biển nước sau trận đại hồng thủy. Năm thành phố được đại diện bởi năm nguyên tố: Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ. Và đứng đầu mỗi thành phố là vị vua trị vì được đăng quang nhờ bầu chọn của dân chúng. Các thành phố được kết nối với nhau và có thể giao thương qua lại. Cũng chính vì thế mà rất nhiều cuộc giao kèo bất hợp pháp liên tục diễn ra một cách bí mật đằng sau. Wilfrith xuất thân từ thành phố Fyrdraca (Thuộc nguyên tố Hỏa). Từ nhỏ cô được tìm thấy đang trôi nổi trên một con sông, cô đã được đem về nhà thờ để nuôi dưỡng. Streona là sơ tại nhà thờ đó và cũng chính tay sơ nuôi dưỡng Wilfrith cho đến ngày cô ấy bị bắt đi. Khi mới tìm thấy Wilfrith, sơ rất sợ hãi khi nhìn thấy đằng sau Wilfrith có một vết thương rất lớn, thứ mà không thể xuất hiện ở một đứa bé được. Nhưng không biết vì lí do gì, đứa bé ấy lại có thể sống sót, đó có thể là một kì tích được chúa ban tặng. Vì thế sơ đã quyết định sẽ dốc toàn lực nuôi dưỡng đứa bé này thành người. Wilfrith từ nhỏ đã bộc lộ tài năng thiên bẩm, cô có khả năng ghi nhớ rất tốt các sự kiện và các bài học, đồng thời cô còn thể hiện ra tố chất của một nữ quân nhân: Mạnh mẽ, lạnh lùng và rất tàn nhẫn. Tàn nhẫn ở đây nó giống với việc một khi đã trở thành kẻ thù của cô, thì kẻ đó dù có một quá khứ đau thương đến mức nào, cô vẫn sẽ xuống tay không chớp mắt. Và cũng chính vì vậy, một tổ chức đã để ý đến tài năng của Wilfrith. Họ đã cử 1 đội đến để đưa Wilfrith rời đi dưới danh nghĩa là người thân. Tuy nhiên, sơ Streona hiểu rằng, cô đã sống đủ lâu để thấu hiểu được lòng người, rằng đám người này hoàn toàn không phải là ruột thịt gì với Wilfrith cả. Sơ đã từ chối và mời đám người đó về. Nhưng cuộc sống mà, làm gì có chuyện đám người đó sẽ buông tay dễ dàng như vậy. Họ đã đột nhập vào trong nhà thờ vào ban đêm và bắt cóc lấy Wilfrith, tiếng hét thảm thương lúc ấy của cô vang vọng cả nhà thờ. Tất cả mọi người bên trong nhà thờ liền tỉnh dậy và chạy đến phòng của Wilfrith. Nhưng khi đến nơi, trong căn phòng chỉ còn lại một sự trống rỗng cùng màn đêm tĩnh mịch. Trên tường có khắc một dấu hiệu, đó là một cái đầu dê và ngôi sao bị ngược. Sơ streona liền rùng mình và khuỵu người xuống. Mồ hôi bắt đầu thấm đẫm lên trên khuôn mặt sơ. "Satan, là Satan, tại sao lại như thế, điều này đáng lí không nên xảy ra mới phải". Giọng nói của sơ run rẩy như một người bệnh sắp qua đời, đôi mắt sơ gần như trống rỗng. Tất cả mọi người bên cạnh đều ngây ngốc ra khi chứng kiến điều này, cả những người cha sứ cho đến cả đám nhóc, hằn sâu trong tâm thức của họ là nỗi ám ảnh mà không thể xóa nhòa được. Vào cái đêm định mệnh đó, một sinh mạng đã bị cướp đi bởi quỷ dữ và cơn ác mộng cũng chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi.

Quay trở về hiện tại, Wilfrith hiện đang trong một khu chợ khá là nhộn nhịp. Đã từ rất lâu rồi kể từ khi cô rời khỏi cái địa ngục trần gian ấy, lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân được tự do đến như vậy. Cô muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, tất cả đều do cô quyết định. Chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc như hiện tại, cô thầm nghĩ giá như mình làm điều này sớm hơn, có lẽ cô đã không phải chịu một khoảng thời gian dài đằng đẳng trong cái nhà tù vô vọng đó rồi. Bỗng dưng cô trông thấy một đám đông đang túm lại với nhau vì một thứ gì đó. Tính cách tò mò đã khiến cô ngay lập tức chạy đến để hóng hớt. À thì ra là một cuộc thi, là cuộc đi săn được tổ chức bởi các quý tộc sẽ diễn ra vào ba ngày sau. Wilfrith liền hứng thú, "Đây là dịp mình có thể thử dùng sức mạnh mà chủ nhân của mình ban tặng nhỉ", cô thầm nghĩ như vậy. Ngay lập tức không chút ngần ngại nào, sau khi biết được địa điểm đăng kí trên tờ thông báo, cô liền chạy đi với một tâm trạng cực kì hào hứng.

Nơi đăng kí là một căn nhà khá lớn, treo ở trên là dòng chữ "Glory is yours". Cả một hàng dài những người xếp hàng để đăng kí, Wilfrith chỉ có thể chờ đợi cho đến lượt của mình. Bỗng dưng ở đằng sau vang lên một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng. "Cô là phụ nữ mà cũng có hứng thú với việc săn bắn sao, đây là lần đầu tôi thấy đấy". Wilfrith bỗng giật mình quay đầu lại, trước mặt cô là một chàng trai mà ngay từ lần đầu gặp mặt đã khiến Wilfrith bị hẫng lại một nhịp. "Tại sao trên đời này lại có một người có thể đẹp đến mức độ mê hoặc lòng người như vậy nhỉ", Wilfrith thầm nghĩ trong lòng.

"Tôi là Beowulf, một thợ săn lành nghề, tên cô là gì?".

Wilfrith lập tức lấy lại bình tĩnh để đáp lại anh ta, "Tôi là Wilfrith, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với sự kiện săn bắn nên đăng kí trải nghiệm thôi".

"Nếu vậy cô có muốn cùng với tôi lập tổ đội không?, tôi nghĩ đi cùng nhau sẽ làm tăng hiệu suất hơn đấy, về phần thưởng nếu đạt được thì 50 50. Cô thấy thế nào?".

Wilfrith nghĩ thật ra cô ấy cũng chỉ vì muốn kiểm tra thứ sức mạnh của chủ nhân ban tặng nó như thế nào thôi, tuy nhiên nếu đi cùng với anh ta, rất có khả năng sẽ bị lộ.

"Không cần đâu, tôi có thể đi một mình được"

Beowulf có hơi thất vọng vì không ngờ lại bị một cô gái từ chối. Có lẽ trước giờ, với ngoại hình của anh ta, dù là một yêu cầu khó khăn đến mấy thì những cô gái cũng bất chấp để thực hiện mục đích chỉ để lấy được lòng của hắn.

"Được thôi, nếu cô đã nói vậy rồi thì tôi cũng không làm phiền nữa. Tuy nhiên nếu trong cuộc thi có gặp lại tôi nhất định sẽ không nương tay đâu đấy".

Wilfrith lạnh nhạt quay đầu đi, điều này làm Beowulf có hơi khó chịu. Có lẽ trong mắt Beowulf, anh ta cảm thấy như bản thân bị sỉ nhục vậy. Cuối cùng cũng đến lượt của Wilfrith đăng kí. Cô bước lên và thực hiện các thủ tục, cuối cùng cô được nhận một thiết bị khá lạ. Đó là một chiếc vòng tay đính trên đó là một viên pha lê. Theo như người hướng dẫn đăng kí nói, đó là thiết bị mà nhà tổ chức dùng để định vị người dự thi, phòng hờ cho các trường hợp bị thương hoặc bỏ cuộc, sẽ có một đội ngũ đến và giải cứu. Wilfrith cũng không mảy may nghi ngờ gì, ngay lập tức đeo lên rồi rời đi.

Liệu đây có phải là một cuộc thi săn bắn mà mọi người vẫn nghĩ, hay đằng sau đó là một âm mưu được dày công xây dựng. Tất cả đều là một bí ẩn đằng sau tấm màn. "Cho đến thời khắc đó, tất cả đều sẽ đi theo kế hoạch của ta", một bóng đen ở phía xa sau lưng của tên hướng dẫn, một nhân vật sắp được hé lộ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net