Chương 5: Hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi đầu chuyến đi săn là một tiếng nổ cực lớn, tất cả các thí sinh lần lượt di chuyển và trải rộng khắp khu vực thi đấu. Nơi này là nơi có địa hình khá hiểm trở có các đỉnh núi bao quanh, vùng tâm thì lại có một cái hồ đầy rẫy những ma thú ẩn sâu bên dưới. Nơi này có một lượng linh lực khá dồi dào và các ma thú ở đây gần như đều vượt 1 bậc so với các thí sinh tham dự, dù là một con hạ vị cũng trở nên khá khó nhằn đối với những kẻ không tự lượng sức mà tham gia. Bên ngoài khu vực dự thi, tất cả các khán giả đang hô hào một cách rất náo nhiệt khi được chứng kiến cảnh những kẻ có siêu năng lực tung hoành bên trong đó. Các tiếng nổ liên tục được vang lên kéo theo hàng chục, không là hàng trăm các thể loại màu sắc khác nhau làm chói sáng cả một vùng trời.

"Keke, con ma thú này là của ta rồi, bọn trung vị cùng không có gì quá nổi bật lắm nhỉ, hay là mình nên tìm thử một con thượng vị để trò chơi khó nhằn hơn". Đó là một câu nói kiêu ngạo của một kẻ đến từ hội đứng thứ 3 trong thành phố - Weaver. Tên của hắn là Salazar, một kẻ được mệnh danh là tên điên thích nghịch lửa của hội. Hắn ta cực kì thích thú với việc giết chóc, nhưng lại bị hạn chế vì luật lệ của thành phố. Thành ra, cuộc thi này chính là nơi để hẳn có thể thỏa sức mà tung hoành. Nói sơ qua về con ma thú bị miễu sát kia, đó là một con sói trung vị, trên đầu của nó có 1 chiếc sừng và chùm lông bị dựng ngược lên giống như hình ảnh tóc dựng lên khi vào môi trường bị tích điện vậy. Thoạt nhìn, ắt hẳn nó sẽ là ma thú có thuộc tính lôi, thế nhưng khi gặp kẻ thù, bản thân thứ năng lực mà nó sở hữu lại là hệ thổ. Tuy nhiên khác với mọi ngày, đáng lí giống loài sói này phải thường đi theo đàn, bởi đó mới chính là điểm đáng sợ của loài này. Nếu cả đàn sói mỗi con bị tách riêng lẻ ra, sức chiến đấu của chúng sẽ giảm đi đáng kể, và nói thẳng ra, khả năng của chúng sẽ bị hạ xuống mức hạ vị. Nhưng khi chúng đi lại thành đàn, sức chiến đấu của cả đàn có thể miễn cưỡng kéo bọn chúng đạt đến ngưỡng sức mạnh của thượng vị. Thế nhưng lúc này đây, tại sao lại có một con lạc ra khỏi đàn như vậy. Thật sự rất là đáng nghi. Tên Salazar mặc dù là kẻ điên theo đúng nghĩa đen nhưng đầu óc của gã cũng không phải để trang trí, hắn ta cũng bắt đầu cảm thấy không đúng về điều này. Ngay lập tức liền nhanh chóng rời khỏi nơi này phòng trường hợp xấu nhất.

Sau khi hắn ta rời đi, một vài chấn động nhỏ liên tục được diễn ra, hệt như tiếng bước chân vậy. Dần dần, dần dần một bóng đen che khuất đi xác của con sói và trong chớp mắt mọi thứ biến mất. Vừa mới nãy, cái xác vẫn còn ở đây nhưng sau đó lại biến mất không dấu vết nào ngay khi bị một bóng đen không rõ tung tích từ đâu ra bao trùm. Salazar đang quan sát ở gần khu vực đó, bản tính săn mồi cũng như tính tò mò của hắn đang kích thích từng tế bào và bảo hắn phải tìm ra được ngọn ngành của việc này.

Quay trở lại với Wilfrith, cô ấy hiện đang ở rìa khu vực dự thi nhưng dường như cô đang không thật sự hứng thú lắm với việc săn bắt. Thứ hiện tại cô đang làm đó là sử dụng một thứ năng lực gọi là "Black eyes" mà cô có được để quan sát các sự kiện diễn ra bên trong. Từ một kẻ tồn tại cả thập kỉ bên trong nơi được gọi là lò thí nghiệm người sống theo nghĩa đen, cô đã quá nhuần nhuyễn việc phải lên kế hoạch một cách tỉ mỉ trước khi thực hiện hành động. Từ lúc bắt đầu dự thi đến bây giờ đã trôi qua 1 tiếng đống hồ, ấy thế mà cô vẫn không di chuyển đến một li nào cả. Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì, chẳng ai biết được. Tuy nhiên, sự việc của Salazar khi nãy cũng đã bị Wilfrith phát hiện. Và chính cô cũng đã chứng kiến việc đó thông qua đôi mắt của mình. Dường như cô biết được điều gì đó. Nhớ lại lúc chuẩn bị xuất phát, cô nhìn thấy một nhóm người khá mờ ám đang thì thầm việc gì đó, và khí tức của bọn họ khá quỷ dị, cô đã ngấm ngầm quan sát đám người đó trong một khoảng thời gian để kiểm tra có điều gì không ổn hay không. Nhưng đến khi bắt đầu, mọi thứ vẫn không có gì xảy ra cả, có điều, đúng vậy là khí tức đó. Wilfrith đã nhận ra được điểm tương đồng về khí tức của đám người đó và bóng đen bí ẩn kia.

Wilfrith bỗng dưng trợn mắt lên và cười một cách nham nhở, cô không hề ý thức được nụ cười lúc bây giờ của cô cực kì tà ác, chỉ biết là hiện tại, đang có một thứ thúc giục cô di chuyển. Điều đầu tiên mà cô thực hiện đó là săn một con ma thú sau đó sử dụng để chế tạo ra vũ khí cho riêng mình. Quá trình quan sát khi nãy của cô cũng đã cho cô biết nên lựa chọn ma thú nào cho việc đó. Wilfrith là kẻ có khuynh hướng chiến đấu giống với một sát thủ, vì thế thứ vũ khí tối ưu nhất của cô chính là độc. Và loài cá sống ở khu vực hồ sẽ là một nguồn cung cấp độc cực kì dồi dào cho cô. Sau một khoảng tích tắc, cô đã di chuyển nhanh chóng đến bờ hồ, và chuẩn bị một vài mũi giáo làm từ cây. Rất nhanh thôi, cô phóng ngọn giáo đó với một lực cực kì mạnh đâm thẳng xuyên qua mặt nước sau đó dùng ma lực của mình kéo ngọn giáo đó lên lại. Là 2 con, "Ha, hơi hụt một tí nhỉ", cô thầm nghĩ. Thế là, một lần nữa, nhưng với lực mạnh gấp đôi, lần này là 3 con. "Nhiêu đây chắc là đủ để trích xuất độc rồi", cô ngay lập tức đưa ma lực của mình vào bên trong những xác cá đó và nhỏ giọt từng giọt độc ra túi đựng nước. Cô đã chuẩn bị đến 5 túi đựng phòng trường hợp cần dùng đến và đúng như cô dự đoán, nó đều được dùng 1 cách sạch sẽ chỉ chừa lại một túi để đựng nước uống cá nhân.

Sau khi hoàn thành việc chuẩn bị, Wilfrith ngay lập tức bật "Black eyes" lên để kiểm tra lại hướng di chuyển một lần nữa và ngay lập tức lao đến vị trí đã được chỉ định. Đây là một nơi khá yên tĩnh, nhưng đâu đó vẫn có tiếng xạo xạt của cây, cộng thêm một vài thanh âm từ các thí sinh khác truyền vào. Bỗng dưng một cánh tay từ đâu vỗ vào vai của Wilfrith, theo phản xạ, cô ngay lập tức tỏa ra sát khí và đưa bản thân vào thế chuẩn bị chiến đấu, một tay bật nút bình chứa độc, một tay dí sát ngọn giáo vào cổ của kẻ kia.

"Bình tĩnh nào cô gái, là tôi, Beowulf đây". Wilfrith vẫn đang hoài nghi tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây, ngay lập tức đánh gục anh ta từ phía sau và lôi đến một nơi khá xa so với hiện tại. Cô buộc anh ta lại và tát anh ta vài cái để đánh thức anh ta.

"Anh theo dõi tôi?", chả cần vòng vo gì cả, Wilfrith đã hỏi thẳng vào vấn đề thắc mắc của mình. Nhưng lại nhận về một nụ cười mờ nhạt cộng thêm một câu trả lời đầy bất ngờ.

"Khi thời khắc đó đến, những kẻ bị thu hút sẽ vô thức tập trung lại một chỗ thôi, cô biết điều đó mà, nơi đó là nơi một con thượng vị sinh sống. Nó được gọi với cái tên Cashar, một con ma thú với khả năng hòa lẫn vào bóng tối để săn mồi, xung quanh nó tỏa ra một lượng ma lực rất kì dị, lượng ma lực đó kích thích sự dao động của năng lượng bên trong cơ thể mỗi người khiến cho họ cảm thấy hưng phấn và hứng thú. Sao nào, tôi vừa kể cho cô một thông tin khá bổ ích đấy, có thể cởi trói cho tôi được không?" Wilfrith vẫn đang rất hoài nghi về điều Beowulf vừa kể, nhưng cũng không thể phủ nhận lời hắn nói vẫn đang đúng với tình trạng của cô lúc bắt gặp Cashar. "Được thôi, tôi sẽ cởi trói cho anh, nhưng với điều kiện phải nói cho tôi thêm một thông tin nữa, là bao nhiêu người bị thu hút đến đó?"

"Ha Ha Ha, cô quan sát kĩ đến vậy nhưng lại không nhận ra gì sao, lúc cô ở đó, bao quanh cô đều có người của các công hội khác sao", Wilfrith ngay lập tức cảm thấy hơi ớn lạnh, cô luôn nghĩ bản thân đủ bản lĩnh để đối đầu với những kẻ trong cuộc thi này, nhưng lại không nhận ra vào lúc đó cô vô tình đưa bản thân vào một tình huống cực kì nguy hiểm mà có thể mất mạng nếu hành động một cách liều lĩnh.

"Sao nào, bây giờ thì cô có đồng ý hợp tác với tôi hay không? Tôi nghĩ cô cũng phần nào nhận ra vấn đề rồi nhỉ, đây không phải là một cuộc đi săn thông thường, mà là một cuộc đi săn quy mô lớn nhằm tranh đoạt tài nguyên của các hội lớn. Một tay mơ như cô lại dám đi một mình như vậy thật đúng là không biết lượng sức hahaha", sự nhục nhã lẫn phẫn nộ bộc lộ rất rõ trên khuôn mặt của Wilfrith, nhưng mà điều đó chỉ trong thoáng chốc, bởi lẽ cô ấy biết một điều, kẻ đứng trước mặt mình đây cũng là một kẻ cực kì đáng sợ. Hắn ta tự tin để bản thân bị đánh ngất mà không sợ bị những kẻ khác thừa cơ hội, chứng tỏ nếu bây giờ cô không đồng ý, không biết chừng mạng của cô sẽ bị đe dọa.

"Tôi đồng ý với anh, ít nhất là cho đến thời điểm bây giờ, tôi với anh sẽ tạm thời hợp tác."

"Ha, thật là một cô gái thức thời, hợp tác vui vẻ."

Lúc bấy giờ, mọi thứ bắt đầu đi lên cao trào, cuộc đụng độ sắp nổ ra tại nơi Cashar ngự trị, đó sẽ là một trận chiến cực kì khốc liệt để giành lấy quyền chiếm đoạt Cashar. Tuy nhiên, không ai nhận ra một điều rằng, đó lại là mồi nhử cho một âm mưu bí ẩn đằng sau. "Ha Ha Ha", một nụ cười tà ác hiện hữu trên khuôn mặt của Beowulf ngay sau lưng của Wilfrith...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net