Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Paipai, nhanh lên nào, chúng ta sẽ muộn mất.

Riki đang nhanh chóng giục cậu em mới quen được khi đến Italy, Patrick, nhưng anh thích gọi Paipai hơn, em ấy đang cố ăn nốt miếng bánh pizza. Pizza Margherita, Patrick nói đó là nữ hoàng pizza, có nguồn gốc từ Napoli chỉ với 3 nguyên liệu: sốt từ cà chua San Marzano, phô mai mozzarella bào mỏng, lá húng quế xanh tươi và một chút dầu oliu nguyên chất được rưới lên trên. Một chiếc bánh pizza hoàn hảo với 3 màu tượng trưng cho màu cờ đất nước hình chiếc ủng này. Không nhiều nguyên liệu, cũng không cầu kỳ nhưng cách nướng đặc biệt truyền thống bằng lò củi lại mang đến hương vị rất riêng.

Ban đầu Riki chỉ định gọi 1 bánh thôi nhưng Patrick nói, anh ơi, ở đây người ta ăn pizza không chia 2 người đâu ạ, là mỗi người một cái ấy, nên mình gọi hai cái đi anh. Được rồi, em nhỏ hơn, nói gì cũng đúng. Sau đó em ấy còn ăn mất hai phần bánh của anh nữa.

Hai người sẽ tham gia vào một tổ chức tình nguyện ở Napoli. Riki đã tìm hiểu qua. Không chỉ riêng ở Italy, mà còn tổ chức còn có ở các nước khác, các tình nguyện viên có thể hoạt động ở nhiều nước khác nhau. Có thể giúp đỡ mọi người, dạy học, .... Patrick và Riki có thể nói tiếng Trung và Anh. Ngoài ra Riki còn có thể nói tiếng Bồ và Nhật, Patrick có thể nói tiếng Thái và Đức nữa. Thằng bé là con lai Đức – Thái. Quen nhau còn chưa được một tuần, mỗi lần nói chuyện thì y như rằng bao nhiêu thứ tiếng liền xả hết ra. Thế mà hiểu nhau, lạ thật. Nên thằng bé mới bảo, anh em mình thật có duyên, và sau đó nói với anh rằng:

- Anh, anh gọi em là Paipai đi. Người thân thiết của em đều gọi em như thế đó.

Thấy thằng bé vui vẻ nói thế, sao tự dưng có cảm giác như mình vừa đạt được thành tự vẻ vang nào đó.

Mất mấy tiếng mới đăng ký và giao lưu xong. Anh thì cần làm gì đó để quên đi Santa, còn thằng nhóc này thì đơn giản lắm, thì được đi qua đi lại nhiều nước miễn phí mà anh, giúp được nhiều người. Em muốn trước khi bước vào đại học thì có thể làm được thật nhiều điều mình muốn. Vào đại học mệt bỏ xừ, anh họ em đã cảnh báo em trước rồi, bảo em đừng hòng mơ tưởng bay nhảy, cuộc sống đại học chỉ đầy deadline thôi. Anh gật đầu đồng ý, mệt bỏ xừ thật.

Hai người thong thả đi trên đường về khách sạn. Thảo nào người ta nói nước Ý lãng mạn, vẻ cổ kính nơi đây đủ hạ gục những con người khó tính rồi. Mà những gì cổ kính thường khiến người ta hoài niệm, nhớ thương trong lòng lại nhiều lên một chút. Tiếng Ý Ti amo nghĩa là I love you. Nghe nhẹ nhàng nhỉ. Patrick khi biết câu này cũng nói, sau mà em có người thương cũng sẽ tỏ tình bằng tiếng Ý. Chứ tiếng Đức nghe xong có khi người thương em chạy mất. Anh đọc thử mà xem Ich liebe dich.

Ba từ thôi mà thằng nhỏ phải chỉnh cho anh cả chục lần. Rồi nó kết luận, đấy tiếng Ý anh đọc một lần là được, nhẹ nhàng tình cảm hơn bao nhiêu. Ừ nhẹ nhàng đấy, nhưng nhẹ nhàng hay không thì Santa cũng đã không thích anh rồi. Anh còn chưa kịp nói mà người ta đã nói không thích anh.

Patrick nhận ra Riki đầy tâm sự. Ngày thứ nhất quen nhau cậu đã kịp nhìn thấy hình nền của anh Riki là một chàng trai có vẻ cao lớn, đẹp trai, khoác vai anh cười rạng rỡ, trước khi anh đổi sang hình chú cún của anh. Với cậu, mọi thứ có thể giải quyết bằng đồ ăn.

- Anh, mình đi ăn pasta đi, Lasagna hoặc Carbonara. Nhưng tự nhiên em muốn ăn kem. Ngon lắm ý.

- Cẩn thận bị đau bụng đó

- Hay ăn kem và uống cà phê hả anh. Kem Mennella với Espresso. Kem tươi vị trái cây mà anh thích.

- ...

- Được rồi, anh muốn ăn gì, anh ơi?

- Giờ đi ăn mì nhé. Rồi sau đó em có thể ăn kem. Espresso thì không được đâu, em không muốn ngủ hả?

- Em chưa bao giờ không ngủ được cả.

- ...

Thôi được rồi, anh chịu thua trước con heo này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net