Phần 30: Là một con sói độc ác đội lốt người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÃ FULL ở nhóm đọc trước trả phí nhé cả nhà.

Để tham gia nhóm có thể làm như sau:

Chuyển khoản theo STK: 0836335575
MB Bank: NGUYEN THI THUY TRANG
Sau khi chuyển khoản xong thì chụp màn hình lại và inbox cho mình ở fb nhé. Các bạn có thể tìm trên face "trang419" là sẽ ra acc mình nhé!

----

Trần Chinh cầm những tấm hình trong tay, cả người run lên vì tức giận. Trong đó chính là hình ảnh của Hạ Yên và Triệu Hoài cùng nhau cười nói. Cô còn từ trên xe hắn đi xuống nữa. Thời gian chụp của những bức hình này. Là một tháng trước. Đúng ngày hắn đi công tác. Lâm Hạ Yên cắm sừng hắn sao...

Thấy biểu hiện này của Trần Chinh thì Phạm Thanh Tuyết cười thầm. Cô không tin với những bằng chứng này mà hắn còn không tin.

"Anh Chinh. Thật ra em không định nói ra đâu. Chỉ là..." Cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp.

"Em không thể để anh không biết gì như vậy được. Em không thể..."

"..." Trần Chinh hắn vẫn im lặng. Không biết hắn đang nghĩ gì nữa. Cô ta lại tiếp tục nói:

"Anh Chinh... Có khi nào cái thai..." Nói đến đây thì Phạm Thanh Tuyết ngừng hẳn vì ánh mắt sắc bén của Trần Chinh đang nhìn chằm chằm cô ta. Ánh mắt này của hắn cô ta chưa từng nhìn thấy bao giờ. Quá đáng sợ.

Thấy Phạm Thanh Tuyết hoảng sợ như vậy thì hắn rũ mắt xuống. Giọng nói khàn khàn như đang che giấu tức giận.

"Em đừng suy đoán lung tung. Chuyện này anh sẽ điều tra. Anh không hy vọng có người thứ ba biết đến những bức ảnh này." Nói rồi hắn đi đến bên bàn, bật lửa đốt cháy những tấm hình kia.

Phạm Thanh Tuyết thấy thế liền nhíu mày. Hai tay cô ta nắm chặt lại. Đến lúc này rồi Trần Chinh vẫn lựa chọn tin tưởng Lâm Hạ Yên. Hắn không những không tức giận đến mức đòi ly hôn ngay. Cũng không gọi điện chất vấn cô. Hắn chỉ yên lặng tức giận rồi lặng lẽ tiêu hủy những tấm hình đó. Tại sao hắn lại làm vậy. Hắn có thể tin tưởng Lâm Hạ Yên đến thế sao? Hay vì hắn đã yêu Lâm Hạ Yên rồi? Không được. Cô ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.

"Anh Chinh..."

"Em ra ngoài đi. Anh muốn yên tĩnh." Hắn ngắt lời cô ta rồi vẫy tay ra hiệu.

Lời đến bên miệng rồi nhưng vẫn không thể nói ra, đành phải nuốt xuống lại. Phạm Thanh Tuyết khẽ vâng một tiếng rồi đi ra ngoài. Cô ta không đi đến bàn làm việc của mình mà đi thẳng vào nhà vệ sinh, bắt đầu gọi điện thoại.

"Đông Khích. Có lẽ Trần Chinh sẽ chuẩn bị đưa Lâm Hạ Yên đi xét nghiệm ADN thai nhi. Anh hãy chuẩn bị trước đi."

"Tôi biết rồi." Đông Khích nói xong thì liền ngắt máy. Hắn ta dường như không muốn nói nhiều với Phạm Thanh Tuyết.

Cũng đúng thôi. Hắn khinh thường cô ta đến thế còn gì. Nhưng cũng nhờ có hắn mà cô ta mới có thể được một lần nữa ở bên cạnh Trần Chinh. Một lần nữa có cơ hội để chuyển mình. Mọi chuyện phải nói đến từ 4 tháng trước.

4 tháng trước tại Anh.

Cũng như mọi ngày khác, Phạm Thanh Tuyết đi vào trong những hộp đêm để tìm kiếm con mồi cho mình đêm nay. Vừa đi ra cô ta đã va vào một người đàn ông. Hắn không dùng tiếng Anh mà nói tiếng mẹ đẻ:

"Mẹ kiếp. Mắt mù à."

Nghe thế Phạm Thanh Tuyết vội ngẩng đầu lên nhìn. Thấy hắn cô ta liền ngạc nhiên. Người này cô ta biết. Là bạn của Trần Chinh. Một người bạn không thân. Hắn ta cũng nhìn cô ta, trong mắt đột nhiên lóe lên.

"Phạm Thanh Tuyết?"

"Anh Đông?"

Hắn bật cười. Không ngờ lại gặp người phụ nữ này ở đây. Hắn đánh giá cô ta một lượt rồi chậc lưỡi. Đúng là không ngờ. Không ngờ cô ta cũng có ngày này.

Cái ngày Trần Chinh đám cưới hắn đã nghe nói Phạm Thanh Tuyết cầm một số tiền của bà Trần và rời đi rồi. Cứ nghĩ cô ta sẽ ăn no mặc ấm suốt quãng đời còn lại. Ai có ngờ, người phụ nữ ngày ngày kề bên Trần Chinh khi ấy lại ăn mặc lẳng lơ như thế này ở hộp đêm cơ chứ.

"Không nhìn ra được cô cũng có mặt này đấy."

Hắn còn nhớ Phạm Thanh Tuyết lúc nào cũng là dáng vẻ đoan trang thùy mị. Nói chung dáng vẻ của cô ta chính là hình mẫu của con nhà gia giáo. Không ngờ ăn mặc như thế này cũng bốc lửa ghê gớm.

"Khiến anh chê cười rồi. Vào chỗ kia ngồi một lát không?"

"Đi chứ. Mời." Nói rồi hắn đưa tay ra dấu mời.

Hai người bọn họ ngồi vào chỗ trống trên kia. Người phụ vụ đi đến hỏi Phạm Thanh Tuyết.

"Cô Pahm, như cũ hay sao ạ?"

"Hôm nay không cần. Anh hỏi người đối diện đi." Người phục vụ quay sang Đông Khích hỏi.

"Anh muốn dùng gì ạ?"

"Gì cũng được. Mang lên nhanh đi." Người kia gật đầu rồi nhanh chóng đi xuống.

"Anh Đông không biết sao hôm nay lại đến đây vậy?" Giọng điệu rất giống chủ nhà hỏi khách. Hay thật.

"Ăn chơi thôi. Còn cô?"

"Làm việc." Cô ta cũng chẳng giấu diếm gì. Ăn mặc như thế này, lại còn quen thuộc nơi đây như vậy. Làm việc gì thì ai cũng biết.

"Xem ra cuộc sống cô chẳng khá khẩm lắm nhỉ."

"Cũng bình thường. Chỉ là không được như trước thôi."

"Vậy có hứng thú muốn trở về như trước không?"

Nghe hắn nói thế ánh mắt cô ta chợt sáng lên nhưng nhanh chóng đã tỏ vẻ đề phòng.

"Ý anh là gì?"

"Ý trên mặt chữ. Nếu muốn tôi có thể giúp cô trở về."

"Điều kiện là?"

"Cô phải phá hủy được cuộc hôn nhân của Trần Chinh và Lâm Hạ Yên."

Phạm Thanh Tuyết nheo mắt nhìn hắn như có điều cần cân nhắc.

"Làm vậy anh được lợi gì?"

"Tôi cần Lâm Hạ Yên."

Nghe thế cô ta chợt bật cười thành tiếng.

"Đông Khích. Anh không biết Lâm Hạ Yên còn có Triệu Hoài sao? Nếu ly hôn với Trần Chinh thì cậu ta vẫn còn Triệu Hoài. Anh sẽ không với đến cậu ta đâu."

Sao hắn có thể không nghe ra được giọng điệu chế giễu đó của cô ta chứ. Chỉ là nét mặt hắn vẫn bình thường, bình tĩnh trả lời lại.

"Vậy cô nghĩ rằng Lâm Hạ Yên sẽ đến với Triệu Hoài sau khi ly hôn với Trần Chinh sao?"

Đương nhiên không thể rồi. Lâm Hạ Yên chắc chắn sẽ không làm thế bởi vì cô sẽ không làm lỡ tương lai của Triệu Hoài. Cả hai người bọn họ đều biết điều này. Cô ta nhìn hắn một lúc lâu rồi mới giãn cơ mặt. Cô ta khẽ cười.

"Được thôi. Tôi cần Trần Chinh, anh cần Lâm Hạ Yên."

"Đúng thế."

Vậy là hai người họ đã bắt đầu kế hoạch. Đông Khích lấy những bức ảnh Phạm Thanh Tuyết giả vở làm việc cực nhọc gửi cho Trần Chinh. Hắn không tin Trần Chinh có thể bình chân như vại khi nhìn thấy những bức hình này. Phạm Thanh Tuyết thì tìm đến Adex - một khách hàng cũ của cô ta nhờ hắn cùng cô ta đóng một vở kịch. Chính là một màn ngày hôm đó Trần Chinh nhìn thấy. Trước khi Trần Chinh đến thì Đông Khích đã báo trước với cô ta một tiếng vậy nên mọi chuyện diễn ra vô cùng hoàn hảo. Hai kẻ nham hiểm cùng nhau hợp tác. Chỉ có điều, sau này Đông Khích mới biết, hắn đã tìm sai người. Kẻ hắn tìm đến không phải một người phụ nữ. Đó là một con sói. Là một con sói độc ác đội lốt người.

---

Tối ấy trở về, Trần Chinh hắn quyết định nói với Hạ Yên chuyện đi kiểm tra sức khỏe. Quả thật hắn có ý định muốn xét nghiệm ADN nhưng hắn không muốn cô biết. Vậy nên hắn mới nói rằng muốn đưa cô đi kiểm tra một lần nữa để chắc chắn. Ban đầu Hạ Yên không đồng ý bởi vì cô vừa kiểm tra tuần trước. Vậy nhưng hắn rất kiên quyết. Hắn cuối cùng cũng đã thuyết phục được cô nhưng thời gian kiểm tra là 2 tuần sau. Nguyên nhân chính là vì công việc của hai tuần này quá nhiều. Cô không thể trì hoãn nữa. Vậy là 2 tuần sau hai người đi kiểm tra sức khỏe.

Hạ Yên muốn đến bệnh viện của Trần Lập để kiểm tra nhưng Trần Chinh không đồng ý. Hắn nói rằng không muốn làm phiền Trần Lập vậy nên hai người đã đến bệnh viện khác để kiểm tra.

Hạ Yên không biết chi tiết những gì kiểm tra. Cô chỉ làm theo chỉ dẫn của bác sĩ mà thôi. Hạ Yên không hề biết trong quá trình đó còn có một phần xét nghiệm ADN.

(Ở đây Hạ Yên được xét nghiệm theo theo phương pháp không xâm lấn. Các bác sĩ cũng khuyên nên sử dụng phương pháp này vì an toàn và độ chính xác cũng rất cao. Phương pháp này có thể thực hiện khi thai nhi đã được 7-10 tuần tuổi.)

Bản kết quả xét nghiệm sẽ được gửi sau 2 ngày. Khi nhận bản xét nghiệm, Trần Chinh đã nhận mà không để Hạ Yên nhìn thấy. Hắn không xem ngay mà cất vào xe, đến khi về nhà. Khi ngồi một mình trong phòng.  Kết quả xét nghiệm đập thẳng vào mắt làm Trần Chinh sững người như không thể tin được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net