Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi háo hức ướm lên người bộ váy trắng tinh khôi không thôi nghĩ đến lúc được gặp anh. Sau khi mặc vào tôi còn kẹp lên tóc chiếc kẹp nơ nhỏ có đính đá lấp lánh. Tự ngắm nhìn bản thân trong gương tôi lại thấy mình xinh hơn mọi ngày không biết chút nữa anh có thấy vậy không. Tôi chợt cười lên khi nghĩ đến anh hình như tôi lại nhớ anh nữa rồi.

Tôi nhìn lên đồng hồ đã đến giờ rồi, tôi giật mình phóng xuống nhà hối hả mang giày rồi chạy ra cổng. Tôi đẩy cửa ra liền thấy anh đứng trước mặt sao hôm nay anh lại không vào mà đứng đợi vậy? Nhìn anh kìa hôm nay anh mặc quần áo khác hẳn mọi ngày áo thun đen đơn giản cùng với quần jean rách gối trông trẻ trung hẳn.

Tôi đứng gần nhìn chăm chăm vào anh, Jungkook thấy tôi như vậy lại có chút ngại ngùng. Hôm nay anh nhìn tôi trong bộ trang phục thế này mặt anh bỗng nhiên lại ửng hồng. Tôi và anh cứ nhìn nhau như thế cả hai lại chẳng hiểu mình đang làm gì cho đến khi tôi hoàn hồn lại.

- Th...thầy đợi lâu chưa?

- À, không tôi mới tới!

- Thầy đến chờ em luôn hả? Em còn định qua đón thầy!

- Như vậy là tôi không ga lăng rồi!

- Thầy thấy em được không?

Tôi vừa nói hai tay nắm vào váy đưa lên tỏ vẻ đáng yêu.

- Xinh lắm!

Tôi cười tươi khi được anh khen như thế liền nắm lấy tay anh kéo đi. Bàn tay nhỏ bé của tôi nắm lấy tay anh, Jungkook bất ngờ nhìn tôi anh bất giác mỉm cười đầy dịu dàng cũng nắm lấy tay tôi. Tôi và anh cùng nhau đi đến lễ hội vẫn là trên lối đi ấy nhưng lần này tôi đã có anh cùng nhau cùng chung bước. Jungkook cao lắm tôi chỉ mới cao hơn vai anh có một chút vậy nên người ta nhìn cứ tưởng hai chú cháu.

Anh hôm nay nhìn tôi nhiều hơn cười với tôi nhiều hơn đồng ý đi chơi cùng tôi. Đến rồi nơi lễ hội nhiều người vô cùng, các cặp đôi yêu nhau, gia đình có con nhỏ đều tụ họp lại đây cùng ngắm nhìn những cây hoa anh đào mùa xuân. Tôi và anh cũng không khác gì cũng là đến đây ngắm hoa nhưng với tư cách như hai người bạn.

Tôi kéo anh đi đến trước cây hoa to nhất anh cũng đi theo cả hai đứng đó nhìn ngắm những cánh hoa rơi xuống đất thật đẹp làm sao. Tay to ôm lấy tay nhỏ cùng nhau trải qua những khoảnh khắc tươi đẹp nhất. Tôi ngước nhìn tán cây anh đào xinh đẹp kia nhưng lại không biết có người đang nhìn tôi ngây ngất đó chẳng phải là anh sao, là anh đang nhìn tôi một ánh nhìn dịu dàng hiếm thấy.

Nhìn xem chúng tôi khác gì một đôi không, đối với tôi là vậy còn anh nghĩ gì vẫn còn là thắc mắc. Tối nay quả là đặc biệt khi tôi và người tôi thương thân mật như vậy. Ánh trăng trên cao rọi xuống mặt hồi lại là một cảnh đẹp nhưng tôi và anh lại là một thứ gì đó đẹp hơn rất nhiều. Từng ánh mắt ta chạm nhau từng nụ cười ta dành cho nhau cũng đủ thấy tình yêu đẹp đến nhường nào.

Nhưng là vậy đấy đôi khi chúng ta đối với nhau như những cặp tình nhân nhưng sự thật lại chỉ có một người dành thứ tình cảm đặc biệt ấy cho người kia. Đôi lúc chẳng ai hiểu được tình yêu là gì mà lại khiến người ta say đắm đến như vậy. Tình yêu là gì mà nó khiến người ta chịu hi sinh mọi thứ vì một người rốt cuộc đó là gì vậy? Tôi không cần biết anh ra sao mọi thứ xung quanh anh có như thế nào tôi một lòng vẫn hướng về anh. Mãi như vậy!

- Thầy có vui không?

- Này!

- Vâng ạ?

- Đừng gọi thầy nữa!

- Chẳng phải...

- Gọi anh đi! Tôi thấy không thoải mái nếu em cứ xưng hô như vậy khi chúng ta đi chơi!

Tôi ngơ ngác nhìn anh, cái con người này hôm trước còn bảo không thích gọi là anh hôm nay lại trở mặt à. Thôi kệ tôi cũng không thích suốt ngày một tiếng thầy, hai tiếng thầy.

- Anh, có thấy vui không?

- Có! Cảm ơn em vì mời tôi đi cùng!

- Dạ! Em thích mấy chỗ này lắm nhưng mà đây là lần đầu em đến đây!

- Ồ vậy trùng hợp quá tôi cũng vậy!

Tôi và anh đứng nói chuyện một hồi từ xa lại có một chị gái chạy đến, chị ấy cao hơn tôi và còn rất xinh đẹp nữa. Chị ấy từ đâu chạy lại nắm lấy tay anh của tôi rồi cười cười nói nói. Tôi nhìn có hơi khó chịu nhưng chẳng thể làm gì ngoài việc đứng nhìn. Anh cười lại với chị ấy nhưng nụ cười của anh cứ như là cười cho có. Anh nhớ ra gì đó liền lấy balo đằng sau ra mang ra chiếc bánh nhỏ lúc sáng rồi đưa cho chị.

- Bánh mình thích này! Cậu còn nhớ sao?

- Cậu mới về mà! Đó là quà!

- Cảm ơn nha người yêu!

Tôi bất ngờ nhìn từng hành động của anh thì ra chiếc bánh nhỏ là dành cho chị ấy. Ánh mắt tôi thoáng buồn nhìn họ thân thiết với nhau, chị là ai vậy sao lại đến rồi cướp anh của tôi, anh đang vui vẻ với tôi kia mà. Họ cứ nói chuyện mãi với nhau như thế mà quên mất tôi, tôi lại buồn bã lẳng lặng ra chiếc ghế đằng kia ngồi.

Tôi vẫn hướng mắt về họ lòng lại có chút nhói lên, làm sao đây tôi sắp khóc rồi. Tôi ngồi đấy cố gắng không nhìn hai người họ nữa bỗng nhiên vai tôi cảm nhận hơi ấm từ thứ gì liền ngước lên nhìn. Anh đặt tay lên vai tôi nhìn tôi mỉm cười, trông mặt tôi thê thảm thật buồn rầu đến mệt mỏi.

- Sao lại ra đây rồi?

Anh ngồi xuống cạnh tôi bên cạnh nơi chúng tôi đang ngồi cũng có một tán cây anh đào.

- Thầy à, đó là ai vậy?

- Lại gọi thầy rồi!

- A, quên mất!

- Đó là người bạn của tôi cô ấy ở nước ngoài mới về! Cô ấy nói rất thích cái bánh đấy mà ở bển không có!

- Là bạn sao lại gọi anh là người yêu?

- Nói đùa ấy mà hồi đấy cả đám chúng tôi thân lắm nên hay gọi vậy!

- À vâng!

- Em sao vậy? Sao lại tự dưng ra đây ngồi?

- Hai người nói mãi có quan tâm gì tới em đâu!

- Em là đang giận sao?

- Đâu có! Ai thèm giận anh!

Anh lại bật cười đưa tay vuốt ve tóc tôi, anh sát lại gần tôi hơn. Tôi cảm giác được làn hơi ấm bên cạnh mình lại có chút e thẹn đôi má phiến hồng đã bị anh nhìn thấy. Anh lấy trong balo ra hộp sữa vàng hồi sáng tôi đã lén bỏ vào giơ ra trước mặt tôi.

- Em mua nó sao?

- À, em...

- Cảm ơn em!

- Vâng! Không có gì, anh thích nó mà sao lại không mua?

- Sữa này đắt lắm! Tôi đang tiết kiệm!

- Không cần vậy đâu! Nếu khó khăn quá cứ nói em giúp đỡ!

- Em nói thì dễ nhưng như vậy người ta lại nghĩ tôi là một thằng không ra gì!

Anh vừa nói tay xé bọc hộp sữa ra cắm ống hút vào rồi đưa sang cho tôi.

- Em uống đi!

- Cảm ơn anh!

Tôi hút một ngụm rồi đưa ra cho anh. Jungkook không cầm lấy nó lại nhìn tôi một hồi lâu.

- Giờ đến lượt tôi!

Anh vừa dứt lời lại tiến đến gần tôi đẩy nhẹ cánh tay đang cầm hộp sữa đưa cho anh ra. Anh dí sát lại mặt tôi gần lắm, gần hơn, gần hơn nữa tôi cảm nhận một sự mềm mại đang bao phủ đôi môi nhỏ của mình. Là anh đang hôn tôi, anh chiếm lấy môi tôi trong khi chưa có sự cho phép nào lại càng tham lam hơn nhân lúc tôi đang ngơ ngẩn anh xâm nhập vào trong hút hết sữa trong miệng tôi, từng vị ngọt anh đều lấy hết.

Anh buông tôi ra hai đôi mắt nhìn nhau không nói nên lời. Tôi bất chợt lại rơi nước mắt, chẳng hiểu vì sao anh trông thấy đôi mắt long lanh ngấn nước của tôi lại luống cuống không biết đã làm gì khiến tôi khóc.

- Ami?

- Đồ đáng ghét! Thầy giáo đáng ghét sao lại hôn em!

Tôi đẩy anh ra nhưng tay vẫn nắm không dám nhìn thẳng mặt anh vì lúc này đây tôi ngại đến mặt đỏ chót muốn kiếm chỗ nào nấp cũng không được.

- Em từng nói, tôi có thích em không? Đúng chứ?

Tôi nghe anh hỏi liền quay mặt lại nhìn anh khá bất ngờ.

- Tôi có câu trả lời rồi, là "có"!

Tôi mở to mắt nhìn anh có lẽ tôi cẫn chưa thật sự tin nổi anh vừa nói gì.

- Vâng?

- Tôi nói tôi có thích em! Và giờ tôi lại thích em nhiều hơn!

-...

- Ừm, em cũng thích tôi nhỉ?

Tôi không nói chỉ nhìn đi chỗ khác để che đi cảm xúc của mình. Có chết đi sống lại tôi cũng chẳng thể tin được anh đã hôn tôi anh đã nói anh thích tôi. Biết không bây giờ tôi đang hạnh phúc đến mức nào tôi thật sự vui cứ như muốn mọc cánh rồi bay lên tận trời cao ấy.

- Đến đây được rồi! Về thôi, tôi đưa em về!

Tôi nghe anh nói liền đứng lên, lần này anh chủ động nắm lấy tay tôi, tô cùng anh bước trên con đường quen thuộc dẫn về nhà tôi. Bóng đèn đường soi khắp lối đi nơi đôi chân ta cùng bước, đôi tay đan lấy nhau như thể chẳng muốn rời xa. Tình yêu chính là như vậy sao? Lúc trái tim hòa chung một nhịp ta mới biết bản thân cần đối phương đến mức nào...
__________________

Một chiếc chap nho nhỏ cho ngày valentine mặc dù qua ngày 15 cmnr-.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net