Già Thiên 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Già Thiên

Tác Giả : Thần Đông

Làm ebook by tinhlinh2

Nguồn: Bàn Long Hội.

 Chương 1701: Lai lịch Thanh Đế

Nhóm Dịch: Lãng Khách

Nguồn: Vipvandan

Nơi mai táng thi thể hài cốt như biến, trên cung điện to lớn độc lập này tản ra khí tức uy nghiêm, một cái quả cầu thịt giằng co với Vô Thủy Chung, sắp sửa bị kéo vào một giới khác.

Hỗn Độn Thanh Liên chợt hiện, vượt qua mọi người đoán trước, toát ra từng chuỗi phù văn, như từng luồng tiên mang sáng lạn mà trong suốt, buông xuống dưới làm cho khí tức quỷ dị nơi đây đều phai nhạt đi.

Ngoại trừ Diệp Phàm và Sơn Hoàng, các người khác đều thối lui ra xa, không chịu nổi uy nghiêm, nơm nớp lo sợ quỳ xuống trên mặt đất.

Chính là Sơn Hoàng cũng không thể chịu được, cuối cùng toàn thân run run từng bước lại từng bước rút lui, cây Thần Liên hỗn độn kia phát ra uy áp Cực Đạo, tự chủ sống lại.

Cây Thanh Liên trong tay Diệp Phàm sinh ra cảm ứng, lay động ra một màn ánh sáng sáng lạn, giãy ra khỏi tay hắn bay tới, hợp nhất với cây Thanh Liên thật lớn kia hòa hợp thành một thể...

Nó trở thành một đạo ấn ký, lạc khắc vào trên cây kia, xanh biếc tươi đẹp.

Tất cả chuyện đều phát sinh quá đột ngột, mọi người đều không kịp phản ứng. Diệp Phàm mất đi Thanh Liên bảo vệ, lập tức cảm nhận được một loại áp lực như núi như biến đè xuống hít thở không thông. Như một vị Đại đế thức tính đứng ở nơi đó nhìn xuống đây.

Ông một tiếng, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trong cơ thể từ mi tâm bay ra, treo ở trên đỉnh đầu hắn. Trong cái đỉnh mờ mịt một mảnh, hỗn độn cuồn cuộn, rồi sau đó chảy ra vạn đạo mẫu khí như thác nước trút xuống.

Lập tức loại áp bức này biến mất, xương trán Diệp Phàm phát sáng thúc dục pháp lực, cái đỉnh trên đầu phóng lớn, đồng thời hình thành một tràng vực, kéo Sơn Hoàng và các đại yêu ma khác vào, bảo hộ ở phía dưới.

- Đó là cái gì?

Những người khác đều khó hiểu, bọn họ bị trấn áp đã hơn hai ngàn năm, đối với rất nhiều sự kiện ở bên ngoài đều không hiểu nhiều lắm.

- Thanh Đế binh!

Diệp Phàm nói.

- Cái gì? Là hắn, ta biết!

Bọn họ cách một vạn năm trước cũng không phải xa xôi lắm, vài người có sư tôn lại từng yết kiến Yêu đế ở những năm cuối đời.

Điều này tự nhiên làm cho bọn họ chấn động, vị Đại đế Yêu tộc chân chính năm đó cường thế biết bao, đánh vỡ ma chú sau thời hoang cổ không có người nào có thể thành đạo, quân lâm chín tầng trời, nghịch viết truyền kỳ, chấn động cổ kim tương lai.

- Bái kiến Thanh Đế!

Trong những người này không ít đều là Đại Yêu, tự đáy lòng kính nể Thanh Đế, quỳ lạy ở trong hư không, còn thật sự nghiêm túc hành đại lễ.

Khi bọn họ bình tĩnh trở lại, cũng khiếp sợ cái đỉnh thần bí của Diệp Phàm, có thể ngăn cản khí tức áp bức của binh khí Đại đế cổ, không khỏi quá mức khủng bố, vượt qua lẽ thường.

Diệp Phàm sáng từ, sở dĩ có thể như thế: Một là bản thân cái đỉnh này bất phàm, hai là vì phù văn pháp tắc bị khắc theo nét vẽ buộc vòng quanh của Tiên Chung, lúc này đang ở trong cái đỉnh, tự nhiên vô cùng uy thể.

Hỗn Độn Thanh Liên thật lớn thu nhỏ lại cao bằng một thân người, sau đó nhoáng lên một cái chìm sâu vào trong cung điện, quét về phía quả cầu thịt kia, toát ra hào quang xanh vạn trượng.

Diệp Phàm thấy thế cả kinh, mang theo mọi người cực nhanh rút lui, rời xa phiến chiến trường này, tránh tới chỗ cung điện to lớn không thể ảnh hưởng tới.

Hiển nhiên, cự ly này không đủ, ngay sau đó Diệp Phàm xé mở chân không, vượt giới mà đi, phá tan phiến thiên địa này, rời khỏi “nhất giới lăng mộ” đi tới trong tinh vực mênh mông.

Huỳnh Hoặc thoạt nhìn chỉ là một viên hành tinh mà thôi, kỳ thật lại phong ấn cả một giới. Giờ phút này bên trong bùng phát ra dao động mênh mông, Diệp Phàm đứng ở trên không trung nhìn xuống phía dưới, nhìn thoáng qua viên tinh tú màu thủy lam cách đó không xa kia, lộ ra vẻ lo lắng.

Ngay trong nháy mắt này, hắn nâng tay từ trong tinh không chụp xuống một viên tinh, tú luyện hóa, thay thế Huỳnh Hoặc, tiếp theo phất tay áo một cái thu đi Huỳnh Hoặc.

Đám Sơn Hoàng, Thiên Trùng trăm chân sợ tới mức vong hồn phát lạnh, viên tinh tú trước mắt này quả thực chính là một bài tha ma lớn cắn nuốt chư Thần, nơi đó chính là có cả cao thủ Hoàng Đạo, mang theo trên người như vậy quả thực là tìm chết.

Diệp Phàm không nói một lời, trên đính đầu treo Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, nhảy vượt một cái chính là mấy trăm tinh hệ, chạy tới biên hoang vũ trụ.

Tinh quang đảo lưu, hắn thành công rồi. Trong quá trình này mặc dù có dao động khủng bố khuếch tán ra, nhưng Huynh Hoặc vẫn chưa giải thể, thẳng đến khi hắn đưa Huỳnh Hoặc tinh này ném vào một mảnh tử vực cô quạnh.

Đoạn thời gian này không phải rất dài, nhưng đám người Sơn Hoàng toàn thân đều bị mồ hôi tẩm ướt đẫm, như là bị mẳc mưa bình thường, mỗi người đều hư thoát.

Cái chết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là bị giày vò khi còn sống, trong khoảng nửa khắc này như đứng trên mũi đao nhọn, bất cứ lúc nào sẽ bị nó xuyên thủng, máu chảy đám đia, đau đớn thấu xương.

Bên trong Huỳnh Hoặc tinh vọt lên một chùm tia sáng chói mắt, xuyên thủng qua vách giới có thể nhìn thấy gốc cây Thanh Liên đang quét lên trên quả cầu thịt, đang đánh nó vào một giới khác.

Ngay sau đó, Thần âm một tiếng chuông lớn chấn động muôn đời, từ từ âm rung vang vọng tinh không. Giờ khắc này, một ít cao thủ tuyệt thế vô cùng kinh ngạc, trong lòng bọn họ như có điều cảm ứng.

Vô Thủy Chung thức tỉnh, miệng chuông phát sáng, hỗn độn mênh mông, phải thu quả cầu thịt đi vào, lôi kéo nó cùng lên đường.

Mà ngay lúc đó quả cầu thịt cũng sống lại, bên trong phát ra một vầng sáng sáng lạn, ráng màu chiếu rọi vũ trụ, mười tia sáng quét ngang tinh không, quá mức khủng bố! Đây là một loại khí tức đáng sợ không gì sánh nổi.

Diệp Phàm mọi người tiếp tục thối lui, dùng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh phòng ngự, ở trên tinh hà khẩn trương chú ý quan sát. Trận quyết đấu và chinh chiến này thật đúng là muôn đời khó gặp.

- Cây Thanh Liên kia không phải một kiện binh khí Đế đon giản như vậy, khó trách có thể không bị hủy ở trong hắc ám náo động năm đó. Vừa rồi Thanh Liên nhỏ dung hợp với nó, lại thêm một chút sinh động, giống như Thanh Đế tái sinh!

Diệp Phàm ánh mắt tăng vọt nhìn chằm chằm càng lúc càng kinh dị, có một số chuyện vượt qua lẽ thường: bản thân Thanh Đế mất đi một vạn năm trước còn có chút cổ quái, hiện tại xem ra càng thêm có điểm đáng ngờ.

Bản thể của Thanh Đế hào quang xanh xông thẳng lẻn trời cao, sáng loá, lá xanh biếc mở ra, sáng bừng trời xanh muôn thuở, làm cho vòm trời mênh mông này đều nứt vỡ, không có gì có thể đối kháng.

Một cái lại một cái văn tự nhảy ra, đó là từng con tiểu kỳ lân, tiểu chu tước, loại thể chữ này rất quái lạ, đều là Thần thú hóa hình, mỗi một chữ đều có một loại lực lượng bá đạo cái thế.

Đây là phù văn của Yêu tộc, là đại đạo của Thanh Đế, lúc này hóa thành đạo tắc vọt ra, tiến hành trấn áp quả cầu thịt kia.

“Keng!”

Giống như Thiên Đao ra khỏi vô, trong quả cầu thịt kia có năm đạo tiên quang bay ra, mỗi một đạo đều rung động kêu “leng keng”, nhìn kỳ đó lại là năm cọng lông đuôi, yêu dị mà xinh đẹp, sáng lạn mà đẹp mắt.

Chúng nó có được lực lượng không gì sánh nổi, làm tan biến từng mảng phù văn của Hỗn Độn Thanh Liên hiện ra, uy lực của nó chấn nhiếp thế gian!

Ngay cả Diệp Phàm từng trải qua hắc ám náo động, tự mình tham chiến, đều một trận tim đập nhanh, quả cầu thịt kia mới thể hiện ra một phần năng lượng liền chống đỡ được một kiện Đế binh.

Thế nhưng, cây Hỗn Độn Thanh Liên thật sự không tầm thường, bất đồng với các binh khí Đế khác, mãnh lực chấn động khai thiên lập địa, quét tới hết đợt này tới đợt khác, phá vỡ lông đuôi, đánh khắp nơi trên quả cầu thịt.

- Đó là cái gì vậy?!

Sơn Hoàng thân là Chuẩn đế đều cả kinh kêu lên thành tiếng.

Trên cây Thanh Liên mơ hồ xuất hiện một mảng vũ trụ, một hạt sen ở bên trong diễn biến sáng lập ra một vũ trụ chân chính, có thể đối kháng với bất kỳ sinh linh cường đại nào của mảng vũ trụ này.

- Đó là lai lịch của Thanh Đế sao? Đúng thật là một hạt sen từ trước khai thiên lập địa!

- Rất nghịch thiên!

Một đám đại yêu ma đều rung động, Thanh Đế binh phát uy, càng giống như một vị Đại đế, mà không phải một kiện binh khí, quét lên trên quả cầu thịt, làm cho nó run lên kịch liệt.

- Trời xanh muôn thuở một gốc cây sen, một hạt sen trong hỗn độn trước khai thiên, chẳng lẽ truyền thuyết là thật?

Sơn Hoàng sắc mặt vô cùng tái nhợt, thì thào tự nói.

Diệp Phàm nhìn thấy hắn như vậy, trong lònc vừa động, dựa theo cách nói của các yêu ma khác, Sơn Hoàng vốn là một lão gà trống bình thường, kết quả vô tình xông vào động phù tiên gia, cuối cùng đắc đạo trở thành Chuẩn đế một thế hệ, phi thường bất phàm, có lẽ hiểu biết bí mặt nào đó không muốn người biết.

- Ngươi nghĩ tới cái gì sao?

- Đúng vậy!

Sơn Hoàng gật gật đầu, nói:

- Năm đó ta đích xác tiến vào một cái động phủ, hư hư thực thực là từ thời đại thần thoại rất dài lâu trước kia di lưu lại. Ở trong đó ta thu hoạch lớn nhất chính là ăn vào một mảnh Cửu Chuyển Tiên Đan.

Hắn vừa nói tới đây, mọi người đều sợ ngây người, đó là cái gì vậy? Có thể kéo dài một đời sinh mạng của Đại đế, hơn nữa dưới tình huống sau khi đã dùng qua các thần tủy, cổ dược khác đã không còn có tác dụng gì.

- Ta ở nơi đó đọc được mấy quyển tàn kinh, trong đó có một bản chép tay ghi lại một ít về trình bày và phân tích Thần dược, theo trên đó nói: mỗi một cây Bất tử dược đều là một thần tích, có ẩn chứa bí mặt lớn nhất trong thiên địa này!

- Ngươi muốn nói về cái gì?

Long Tước tính tình khá nóng nảy, rất nhanh hỏi.

- Chủ nhân bản chép tay giảng giải một ít tiên dược, đồng thời cũng nhắc tới một gốc cây tiên liên. Hắn từng truy tìm hơn phân nửa đời người nhưng không có thu được!

- ngươi hẳn không phải nói là... Thanh Đế chính là cây sen kia, cùng với Bất Tử Hoàng dược, Chân Long thần dược... đều là Bất tử dược chứ?!

Diệp Phàm phản ứng nhanh chóng hỏi như vậy.

- Đúng vậy! Dựa theo cách nói trên đó, thời đại thần thoại có loại tiên dược Bất Tử Liên này. Tuy nhiên nó tọa hóa, giống như Kỳ Lân thần dược như vậy, lại hóa thành một hạt giống biến mất. Chủ nhân động phủ kia đuổi theo hơn phân nửa đời người cùng không có tìm lấy được, rất tiếc nuối!

Thanh Đế là một loại Bất tử tiên dược?!

Điều này làm cho mọi người trố mắt nhìn trân trối. Nếu tin tức này là thực sẽ chấn động vũ trụ, phá vỡ một loại nhận biết của thế gian, theo lẽ thường Bất tử dược không thể tu luyện sẽ bị phá vỡ!

- Hắn như thế nào có thể tu luyện?!

Mọi người không thể tin tưởng.

Bất tử dược không thể tu thành thân người, không thể giày thoát trói buộc của trật tự, đây là nhận thức chung xưa nay không thay đổi, không ngờ lại bị đảo điên, có một gốc cây thành đạo.

Diệp Phàm nghĩ tới rất nhiều, cây sen ở thời đại thần thoại kia tọa hóa, hạt sen rơi xuống ở trong Tiên trì, cắm rễ trên miếng đồng xanh... có lẽ đây là một trong nguyên nhân cuối cùng hắn nghịch thiên thành công.

Nhưng, một khi giày thoát ra, hắn cũng mất đi năng lực trường sinh: Có được tất có mẩt!

“Ầm!”

Thanh Liên cứng chọi cứng quả cầu thịt, hai bên va chạm kịch liệt, ráng màu xanh quyết đấu với lông đuôi ngũ sắc.

“Boong!”

Đột nhiên, lại vang lên tiếng chuông!

Phía trên Vô Thủy Chung xuất hiện một hư ảnh, một cổ thê lương và khí phách trong nháy mắt thổi quét biên hoang vũ trụ.

Một người ngồi ở chỗ đó đưa lưng về phía chúng sinh, có một loại phong thái khó tả khôn xiết, không có gì có thể ngăn cản khí tức của hắn, dáng người vĩ ngạn, đầy đầu sợi tóc thật dày, hắn đang ở trong trạng thái trầm tĩnh cũng có một loại cô đon.

- Hắn là... Vô Thủy Đại đế sao?

Mười ba vị đại yêu ma sợ run, thanh âm đều phát run.

Thanh Liên cùng rung chuyển một trận, tránh ra Huỳnh Hoặc tinh tú, tụ tập tinh khí của bát hoang chư thiên, bộc phát ra luồng sáng rực rỡ quét ngang tới quả cầu thịt.

 Chương 1702: Còn sống là tốt rồi

Nhóm Dịch: Lãng Khách

Nguồn: Vipvandan

Lông đuôi ngũ sắc ngân vang “leng keng” hóa thành Tiên kiếm chém xuống, tinh vực ở phụ cận không một tiếng động mai một, rất nhanh sụp đổ!

Nếu không có Diệp Phàm và cái đỉnh thủ hộ, mọi người bên cạnh hắn ngoại trừ Sơn Hoàng đều không còn thừa lại, sẽ trở thành màn sương máu.

“Boong!”

Lại là một tiếng chuông vang lên, thân ảnh trên Vô Thủy Chung rõ ràng thêm một ít, cái chuông lớn kia lần đầu tiên rung chuyển dữ dội, không còn yên lặng, miệng chuông mở rộng ra, nuốt quả cầu thịt vào trong đó, sương mù hỗn độn lượn lờ, thần bí mà mù mịt.

“Ầm!”

Một khí cơ phóng vọt lên, Tiên vực giống như bị xé mở, cái chuông lớn kia kéo quả cầu thịt cùng vào một giới khác. Từ đầu đến cuối thân ảnh vĩ ngạn trên Vô Thủy Chung kia cũng không có xoay người lại, đưa lưng về phía chúng sinh mà đi.

- Đó không phải Vô Thủy Đại đế, mà là hồn chuông, là Thần niệm ẩn chứa trong Vô Thủy Chung!

Diệp Phàm thở dài.

Cái chuông kia quá mạnh mẽ, Thần niệm là pháp tắc đan vào, dưới tình hình chung mà nói cũng sẽ không giãy thoát ra, rất ít gặp, nhưng hồn của Vô Thủy Chung trở thành hình người giống nhau như đúc với Vô Thủy, chỉ vì quá mạnh mẽ!

Từ từ tiếng chuông vang lên, để lại một đời bi hoan, nó kéo theo quả cầu thịt kia tiến vào một giới khác, từ đó một đi không còn quay về nữa, sắp sửa quyết chiến.

Trên cái chuông, thân ảnh đưa lưng về phía chúng sinh kia, lộ ra thê lương và khí phách như vậy, vô thủy vô chung, biến mất trong thời không.

Thanh Liên lay động, thu nhỏ lại còn cao nửa trượng, sau đó hóa thành một luồng hào quang, hiệp cùng biến hỗn độn xé mở hư không, từ đó biến mất không thấy.

Diệp Phàm cảm thấy mất mát, cây Thanh Liên nhỏ kia từ đó bỏ chạy, hắn không còn nắm trong tay, lần này tổn thất lớn. Duy nhất an ủi chính là chiếm được đạo văn Tiên Chung, chìm sâu vào vách đỉnh.

Nói tóm lại, trong lòng Diệp Phàm vẫn rất vui sướng: không ngờ giải quyết được cái cọc đại họa Huỳnh Hoặc, hắn mơ hồ đoán được người kia là ai, người mạnh nhất muôn đời tới nay, một khi xuất thế không người nào có thể ước chế.

- Hỗn loạn đẫm máu của Huỳnh Hoặc cứ như vậy bình định?

Mười mấy vị đại yêu ma đều có một loại cảm giác không đúng thực.

Nên biết rằng, nơi này chôn xuống tất cả cường giả của một thời đại, ngay cả cao thủ Hoàng Đạo đều có người ngã xuống, lại bị bọn họ giải quyết như vậy.

Có lẽ, nói chính xác, bọn họ chỉ là kẻ chứng kiến phong tư vô thượng cùng với thủ đoạn của Đại đế.

Huỳnh Hoặc tinh nứt ra, nhưng cũng không có vở nát, bởi vì nơi này có trận văn vô thượng phong ấn nhất giới.

Diệp Phàm ra tay, làm cho chỗ nứt ra khép kín, một lần nữa phong ấn, rồi sau đó đặt vào trong tinh hải cô quạnh này, vĩnh viễn trục xuất.

Ngày nay, nó chỉ là một tòa phần mộ lớn mà thôi, đã không có ý nghĩa gì khác, tốt nhất vĩnh viễn không cần xuất thế.

Tinh quang rực rỡ, rời xa uy hiếp của cao thủ Hoàng Đạo, mười ba đại yêu ma đều thở phào một cái, hoàn toàn yên lòng. Đoạn thời gian vừa rồi kia bọn họ cảm thấy là một loại giày vò. Ở quá khứ mỗi người bọn họ đều có thể xưng tôn ở một tinh vực, nhưng ở địa phương này lại nhỏ bé như con kiến.

- Ta nói Diệp huynh đệ này, khi nào thì cho đám xương cốt già lão chúng ta trở về quê hương đây? Bị phong ấn nhiều năm như vậy, thực không có biện pháp cùng theo ngươi đánh khắp thiên hạ!

Đoàn người bước trên đường về, sắp tới Thiên Đình. Những yêu ma này tuy rằng oán giận, nhưng cũng không có cách nào. Diệp Phàm không có khả năng hiện tại liền thả bọn họ rời đi, sợ bọn họ kiệt ngạo không thiện ý, làm hại một phương.

- Diệp huynh đệ! Ngươi trẻ tuổi như vậy, tu đạo năm sáu trăm năm đã có tu vi Chuẩn đế lục trọng thiên, hẳn không phải là một vị con của Đế xuất thế chứ, chẳng lẽ là con của Vô Thủy Đại đế, hoặc là huyết mạch của Thanh Đế? Bằng không như thế nào lại gặp được bọn họ?

Ở trên đường, một đám lão yêu cực kỳ nhàm chán, ngọn lửa từ mò thiêu đốt hừng hực cũng muốn hỏi cho rõ ràng. Bọn họ bị phong ấn hai ngàn năm, tuyệt không hiểu biết gì với giới bên ngoài.

Diệp Phàm cười đáp ứng, thu phục mười ba vị đại yêu ma, trong đó còn có một vị Chuẩn đế, đối với Thiên Đình mà nói là một trợ giúp lớn, đây là một đám Thiên Tướng tuyệt đỉnh.

Hắn rất nhanh bình tĩnh xuống, từng thấy được một góc tương lai kia, vượt qua năm tháng vạn năm bừng tỉnh lại, bi thương thống khổ mừng rỡ đều trải qua. Hiện tại đối với hắn mà nói, chỉ cần thân nhân, bằng hữu còn sống, hết thảy đều tràn ngập ý nghĩa, không cầu gì khác.

Con người nếu tâm tình tốt, ngay cả ánh sao đều cảm thấy sáng lạn, biết đó chỉ là một cảnh giấc mộng, Tiểu Tử và người thân ở Thiên Đình đều còn sống, nỗi lòng Diệp Phàm bình thản lại, mà cũng chính vì vậy, loại trạng thái yên lặng tự nhiên này giúp đạo quả của hắn nhận được củng cố.

Nhất là, vừa rồi nghe âm thanh Vô Thủy Chung, nhìn thấy phù văn Thanh Đế, làm cho hắn hiểu được rất thâm sâu, hoàn toàn súc tích cảnh giới, từng bước từng bước một theo dấu chân đi tới.

- Ồ! Đây là cố hương của ta, Thiên Trùng tinh hệ, đi ngang qua như thế nào cũng nên ghé nhìn một cái đi!

Thiên Trùng trăm chân nói.

Diệp Phàm tự nhiên sẽ không bất cận nhân tình, liền đổi hướng đi tới Sinh mệnh cổ tinh phía trước. Thiên Trùng trăm chân thực hưng phấn, cách biệt hai ngàn năm, có thể còn sống trở về quê cũ, không có gì đáng mừng hơn.

“Grào...”

Hắn thét dài một tiếng, khắp tinh vực rung chuyển, sau đó hắn hóa ra bản thể, một con Thiên Trùng khổng lồ như dãy núi lao xuống, xa xa nhìn lại như con cự long nhiều chân, hung mãnh mà khí phách.

- Người nào dám xông vào Thiên Trùng tổ tinh ta?

Lúc này liền có một đạo thần niệm vọt lên, đây là một đạo ý chí cường đại, một nam nhân trung niên mặc ngân bào bay lên lên bầu trời.

Thiên Trùng trăm chân thân thể lập tức cứng đờ, nam nhân đối diện kia cũng vẻ mặt ngưng đọng lại, rồi sau đó run rẩy hỏi:

- Phụ thân... là ngài sao?

- Là ta, đã trở lại!

Đúng là hình ảnh phụ tử gặp lại.

Dĩ nhiên đây là một bộ cảnh tượng khiến mọi người cảm khái, phụ tử hai người tất cả đều vô cùng kích động, có nhiều lắm lời muốn nói, thời gian rất lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

- Mấy người bọn họ đều đi nơi nào, còn sống không?

Thiên Trùng trăm chân hóa thành hình người, hạ xuống rồi hỏi, tận lực giữ thanh âm không run run.

- Thời kỳ Hắc ám náo động, mấy vị huynh trưởng đều đã chết. Trên tổ tinh chúng ta số lượng giảm mạnh hết chín thành!

Nam nhân trung niên mặc ngân bào rơi nước mắt nói.

Điều này làm cho mọi người thở dài, ai cũng không có đi tới quấy rầy, Diệp Phàm gật đầu, trong mất lão Thiên Trùng ẩn chứa lệ nóng rồi tuôn rơi xuống, xem ra điều này cùng là một tính tốt trong “tính người”.

Diệp Phàm nói:

- Ngươi có thể lưu lại, nhưng đừng cho ta biết ngươi làm hại tứ phương, bằng không ngay cả ngươi chạy trốn tới chân trời, ta cùng sẽ bắt ngươi trở về, hóa thành tro tàn!

- ngươi là ai, dựa vào cái gì nói với phụ thân ta như vậy?!

Người trung niên mặc ngân bào phẫn nộ nói.

Thiên Trùng trăm chân khoát tay áo, nói:

- Không được vô lễ!

Sau đó, hắn xoay người nói với Diệp Phàm:

- Ta tuy là xương cốt đã lão, nhưng cũng không cam lòng ngủ đông, nguyện đi theo ngươi. Tuy nhiên trước đó phải về tổ tinh nhìn lại một lần!

Diệp Phàm gật đầu đồng ý, đây là chuyện thường tình.

Các Cổ Yêu khác oán thầm, bọn họ sống nhiều năm như vậy, lông mi đều rụng sạch, tự nhiên biết tính toán của Thiên Trùng trăm chân. Diệp Phàm trẻ tuổi như vậy mà đã là Chuẩn đế lục trọng thiên, tương lai có lẽ trở thành Đại đế nói cũng không chừng, ngày nay đi theo trợ giúp để “tranh đấu giành thiên hạ”,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thiên