Chương 7 Đi học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với thân phận của La Sinh Nhược Du Niệm, cô ta hẳn phải đẹp đôi với thế hệ trẻ nhà Thập Tam Tước, thậm chí còn cao quý hơn cả công chúa, tiểu thư quý tộc của bất kỳ đất nước nào.

Đáng tiếc thay, vì năng lực hạn hẹp của mình mà ngay cả tầng lớp quý tộc bình thường cũng chê bai cô ta. Không tài năng, không chăm chỉ, không thân thiết với gia đình. Người như vậy dù có muốn gả đi thì đối tượng hỏi cưới cũng phải đắn đo một phen.

Bởi vậy, sao cô ta xứng được sóng vai với hội trưởng kiêm thiếu gia nhà Chấp Pháp Tước cơ chứ? Có khi ngay cả một cái liếc mắt người ta cũng không thèm ban cho đâu. Khó trách bị La Sinh Nhược Du Nhiên xoay như dế. Du Niệm khép máy tính lại, ngước mắt nhìn Đồ Đặc đang đứng trước cửa.

"Tam tiểu thư có ý tưởng cho vũ khí của mình chưa ạ?"

"Có, đành phiền ông rồi" tuy không hẳn là vũ khí nhưng thứ này chơi cũng vui.

Du Niệm sửa sang lại kế hoạch:

-Đầu tiên là đổi đồng phục đen thành màu trắng.

-Thứ hai là lấy lại bông hoa tường vi đen mà La Sinh Nhược -Du Niệm đã tốn bao tâm trí và công sức hái về nhưng lại bị La Sinh Nhược Du Nhiên chiếm đoạt tặng cho Đan Khương Hằng.

-Sau đó là đoạt huy hiệu ngôi sao sáu cánh tượng trưng cho địa vị của học viện Bautis.

-Cuối cùng là tìm đàn ông hợp khẩu vị chơi trò yêu đương ba tháng.

-Xin hỏi: Còn La Sinh Nhược Du Nhiên thì sao?

-Trả lời: Bên ngoài tầng khí quyển.

Học viện hoàng gia Bautis là trường học nổi tiếng ở công quốc Thuỵ Bỉ Tư , thậm chí là đứng đầu thế giới. Các cấp tiểu học, trung học và đại học được tạo thành một mối liên kết chặt chẽ.

Tuy là học viện quý tộc nhưng hết thảy đều phải dựa vào thực lực. Trước mặt người xuất sắc, thân phận chẳng là gì cả. Thế nên, không muốn làm trò cười thì tất cả mọi người bắt buộc phải cố gắng, phá vỡ giới hạn của bản thân, thi đua giành lấy thành tích ngang bằng với thân phận.

Học viện Bautis có ba loại đồng phục trắng, xám, đen phân chia cấp bậc thực lực và thân phận. Đồng phục màu đen nhiều nhất, thường là con cháu nhà khá giả và những người đạt thành tích trung bình. Gia thế và thành tích của màu xám cao hơn màu đen nhưng vẫn thua xa màu trắng.

Khỏi cần nói cũng biết, ai mặc đồng phục trắng thì kẻ đó chính là thần tượng, được người người ca ngợi. Gia thế hùng hậu, thành tích kiêu hãnh. Ai mà không cuồng nhiệt? Toàn bộ học viện chỉ có khoảng ba mươi người mặc đồng phục màu trắng, được xưng là "Bạch tôn".

Ừm, đặt tên nghe oách thật, cứ như cán bộ cấp cao ấy. Không ngờ La Sinh Nhược Du Nhiên lại là một trong những Bạch tôn. Đây hẳn là lý do khiến địa vị của La Sinh Nhược Du Niệm bị vùi xuống đáy.

Du Niệm ngắm bản thân trước gương, cuối cùng thì gương mặt bình thường chẳng có gì đặc sắc cũng không bị lấn áp trong đám đông.

Đồng phục màu đen được thiết kế rất đẹp, hai đường viền bạc nối dài trên áo vét vest, nơ bướm màu đỏ thắt trước ngực, chiếc váy dài qua đầu gối khoảng 2 phân, không già dặn cũng không hở hang, vừa trong sáng vừa cao quý. Chỉ cần nhìn đồng phục thôi đã đủ nhận ra đây là một trường học như thế nào. Tiếc là màu sắc không hợp. Chắc Ly Nhi sẽ thích bộ này, còn cô thì vẫn khoái màu trắng hơn.

"Ơ... Tiểu thư đã tỉnh rồi à" Người phụ nữ trung niên thường hay chăm sóc cho cô gọi là Thất Nương, đầu bếp chính của cả nhà. Bà có một đôi tay nấu nướng thiên bẩm và một trái tim hiền hậu, rất dịu dàng với gia đình.

Du Niệm nghiêng đầu, mỉm cười nhìn mẹ Bảy, phảng phất như nắng ấm mùa đông: "Trước đây đã để cho người tốn công rồi, từ nay con sẽ tự thức dậy."

"Không sao đâu tiểu thư, hôm nay cô phải đến trường nên tôi đã đóng hộp món cô thích nhất. Hai phần luôn đó ..." Mẹ Bảy kinh ngạc, sau đó cười hiền lành. Bà biết ngay mà, hồi trước tiểu thư còn trẻ con, giờ thì nhìn đi, cô bé trưởng thành thật tốt biết bao.

Hai, hai phần? Cô ăn nhiều vậy hả? Du Niệm lặng lẽ cầm ba lô trên bàn đi theo mẹ Bảy xuống lầu.

Mẹ Bảy đang đi bên cạnh đột nhiên khóc thút thít: "Tiểu thư... huhu..."

Du Niệm tiếng khóc của mẹ Bảy doạ hết hồn: "Sao vậy ạ?"

Thất Nương quay đầu, Du Niệm 囧.

Sao tự nhiên nước mắt nước mũi tèm lem thế này?

Mẹ Bảy nghèn nghẹn, nếp nhăn trên khuôn mặt chụm lại thành đoá hoa cúc: "Hu hu ... tiểu thư, tôi không làm hai hộp cơm nữa nhé? Huhu... Cái đồ thiếu gia chó má nhà Chấp Pháp Tước sao xứng đôi với tiểu thư đáng yêu nhà chúng ta chứ? Đừng tặng cơm cho cậu ta nữa được không? Huhu..."

Cứ làm vậy hoài, bà sợ mình không nhịn nổi bỏ thuốc độc vào cơm hộp, âm thầm giết chết thằng nhóc Đan Khương Hằng chết bầm kia quá. Đối lập với vẻ ngoài của mình, mẹ Bảy hung hăng châm kim lên con rối dán tên "Đan Khương Hằng".

Du Niệm cười khổ, hoá ra cô tặng một phần cho Đan Khương Hằng. Chẳng rõ La Sinh Nhược Du Niệm kia nghĩ gì, trường học Boutis đẳng cấp cỡ nào, người ta không đi căn tin gọi thức ăn nóng hổi, lại thèm ăn đồ nguội lạnh của cô ta à?

"Được rồi, được rồi, không tặng, sau này chúng ta không tặng nữa, như vậy được không?"

Nhìn dáng vẻ hiền từ của Thất Nương , Du Niệm bật cười. Người này thật giống Tề Uý Lam, chưa bao giờ xa cách hay bỏ bê những đứa bé không hiểu chuyện. Thậm chí còn dùng cả cách này khuyên nhủ cô đừng tiếp tục lãng phí tình cảm.

"Thật sao?" bà làm bộ dáng bà đáng thương hít mũi làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.

"Thật ạ" Du Niệm gật đầu, vốn dĩ cô chẳng mấy hứng thú với Đan Khương Hằng.

Vì vậy, mẹ Bảy hài lòng, tuỳ tiện vung tay lau nước mắt, vui vẻ dắt Du Niệm xuống phòng ăn sáng.

Bên trong căn nhà cũng nặng nề, áp bách giống như vẻ ngoài của nó. Hơi thở quen thuộc khiến bản tính không mấy hiền lành của Du Niệm cảm thấy vô cùng thoải mái và thân thiết hơn hẳn.

"Chào buổi sáng ba mẹ, anh cả, anh hai, Đường Diệm" thấy mọi người ngồi đầy đủ trên bàn ăn, dáng vẻ như đang chờ đợi cô, khoé môi cô cong lên ...

"Hừ, hôm nay sớm nửa tiếng luôn cơ đấy" Đường Diệm bĩu môi, nói giọng trào phúng theo thói quen. Sao hôm nay đồng phục màu đen thấp kém của bà chị ba đẹp vậy nhỉ? Thế quái nào mà trước đây cậu không phát hiện ra? Hừ! Cậu không có khen đâu đó.

"Tiểu Niệm, cố lên!" Đôi mắt đào hoa quyến rũ của Lương Hàn cong lên, giơ nắm tay về phía Du Niệm.

Du Niệm mỉm cười, cũng vươn nắm tay cụng vào.

Lương Hàn hơi sửng sốt, tỏ ra được đáp trả mà sợ hãi. Anh không nghĩ mình lại nhận được sự chú ý của cô em gái xảo quyệt.

Lương Lễ vẫn như trước, khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc, ánh mắt điềm tĩnh lặng lẽ liếc sang Du Niệm, thoáng qua rung động mờ nhạt. Anh không nói gì, cũng vươn cánh tay, nhìn chằm chằm cô, hàm ý không cho phép từ chối.

Du Niệm cười rạng rỡ, đấm nhẹ vào tay anh.

"Này! Bà chị kia!" Chẳng hiểu sao Đường Diệm cảm thấy hơi day dứt.

Du Niệm nghiêng đầu, khá bất ngờ vì thấy nắm tay nhỏ bé trước mặt mình, còn cả bộ dạng bất cần của Đường Diệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net