23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là sau khi chúng tôi ăn một bữa tối đơn giản, tôi đã phải nghe quản lý vò đầu bứt tai xin lỗi suốt cả dọc đường trở về công ty.

"... Đừng lo mà. Haha~ Tôi sẽ mua rượu và tẩy não tác giả Lee rằng tất cả chỉ là trò đùa thôi, nên không sao đâu. Thật sự đó?"

Giống như ông đang cố tẩy não tôi chứ không phải tác giả Lee vậy. Tôi đang định nói mình bắt đầu thấy mệt rồi, thì đột nhiên nghe được một tiếng rung mờ nhạt ở đâu đó.

"Tác giả Lee tửu lượng kém lắm, nên nếu tôi nói đi nói lại trăm lần rằng đó chỉ là nói đùa thì..."

"Ông có điện thoại kìa."

Tay chỉ vào điện thoại di động đang đặt bên cạnh của ông. Ông ngừng nói và nhìn vào điện thoại, sau đó vui vẻ tấp xe vào lề đường, nhanh chóng đeo tai nghe lên kết nối vào. Khi tôi còn đang tự hỏi ai gọi điện cho ông mà lại vui vẻ đến thế, tôi đã nhìn thấy cái tên 'trưởng phòng Park' trên màn hình điện thoại. A, trưởng phòng Park mít ướt. Khi tôi nhớ lại cái người đã phỏng vấn tôi đó, giọng nói của quản lý ngồi bên cạnh tôi đột nhiên trở nên lạ thường.

"... Dạ? Trưởng phòng Park, ý ngài là sao... Vì sao tôi lại bị kỷ luật chứ? ... Vâng. ... Vâng, đúng là có chuyện đó. Nhưng, không phải là tôi có ý kháng nghị gì mà là do tất cả các tiết học đã hẹn trước đột nhiên đều bị hủy bỏ hết đấy chứ, nên tôi chỉ muốn hỏi..."

Trong lúc vô thức lớn tiếng, ông ấy nhìn tôi rồi hạ thấp giọng xuống.

"Không phải do lỗi của công ty nên các tiết học đã đăng ký ban đầu đều bị hủy bỏ sao? ... Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu. Nhưng mà trưởng phòng Park đã kiểm tra vì sao lại bị hủy chưa ạ? Không, tôi không có ý bao biện gì cả, tôi chỉ đang cần giải thích vì sao tôi lại bị kỷ luật vì chống đối với nhân viên phụ trách thôi. Và nếu tôi không có quyền ý kiến nhiều như vậy thì sao tôi lại có thể làm một quản lý được chứ... Vâng, vâng. ... Tôi hiểu rồi."

Tút. Quản lý cúp máy với khuôn mặt ngưng trọng, nhìn vào màn hình điện thoại một hồi lâu. Sau đó vẫn giữ nguyên trạng thái như vậy và mở miệng.

"Taemin à, sao cậu không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì đi?"

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Ông ấy ngước mắt lên. Biểu cảm của ông vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt của một con người bình thường luôn hiền lành giờ đây đã chuyển sẫm màu, cho thấy rõ ràng là ông đang tức giận.

"Cậu nhớ sáng nay tôi có gọi điện cho người phụ trách về các tiết học bị hủy bỏ của cậu chứ? Vấn đề ở đó đó. Tôi bị báo cáo về hành vi đe dọa một nhân viên nên giờ phải chịu phạt từ cấp trên đây. Nên tôi sẽ không được trả phí hoạt động cơ bản trong vòng 1 tháng."

Có một nụ cười nhạt nhòa trên khuôn mặt ông, nhưng ánh mắt thì vẫn tối sầm như thế. Thay vì im lặng, tôi chậm rãi lên tiếng.

"Vậy thì chịu thôi, cũng không còn cách nào khác. Đành phải từ bỏ các tiết học vậy."

"..."

"Không sao đâu. Học tập đâu nhất thiết phải lên lớp mới học được."

Thế là nụ cười còn lại của ông cũng biến mất theo.

"Không thể ổn được. Bởi vì vô lý quá đi mà. Rõ ràng là các tiết học đã được hẹn trước của cậu đều bị Myungshin hủy hết chứ đâu..."

Vừa dứt lời, ông ấy ngậm chặt miệng lại và hạ mắt xuống như đang suy nghĩ về cái gì đó trước khi nâng chúng lên.

"Đúng vậy, là Myungshin sai trước. Mắc gì tôi phải bị kỷ luật chứ? Cái thằng ranh này."

Lần đầu tiên nghe thấy tiếng chửi Myungshin phát ra từ miệng ông ấy khiến tôi mỉm cười trong lòng.

"Vậy giờ ông định làm gì?"

"Chết tiệt, tôi phải đến công ty mới được, cho dù không thể lật tẩy hết mọi việc thì cũng phải xóa bỏ được lỗi lầm của tôi chứ. Đáng ra tôi nên đến công ty ngay từ đầu mới đúng. Chắc chắn là do tôi bị mấy lời nói của cậu dọa cho ngu người rồi..."

Ông ấy tự chửi mắng bản thân rồi thô bạo khởi động xe lái đi. Khi xe đã lăn bánh, tôi tựa lưng vào ghế xe và mở miệng với quản lý.

"Hãy thử gọi một cuộc điện thoại để lật tẩy mọi việc khi đến văn phòng xem."

'Cuộc gọi gì cơ?' Ông ấy hỏi lại, tôi quay qua nhìn ông.

"Đến gặp trưởng phòng Park trước đã."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic
Ẩn QC