Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Vì là một công ty giải trí lớn, nên có rất nhiều người tìm đến để làm nghệ sĩ. Bên học viện diễn xuất cũng có gửi hồ sơ tới vào hàng tháng. Nhưng mà gửi nhiều đến mức không thể đến gặp hết từng người một được. Cũng có nhiều quản lý khác hay đi casting dạo như tôi. Vì người phụ trách không phải lúc nào cũng có thể đến gặp những người được casting như cậu, nên họ tổ chức phỏng vấn khoảng 2-3 lần một tháng. Chính cuộc phỏng vấn này chỉ tổ chức cho những người đã có ảnh đại diện từ trước mà thôi, nên qua được vòng này là coi như đã qua được 1 cửa rồi đấy.
Tất nhiên, cuộc phỏng vấn rất tàn khốc nên phần lớn đều trượt hết. Nhưng mà Yoohan... Hmm, việc cậu sắp thực hiện một cuộc phỏng vấn một người mà không hề được lên kế hoạch trước đúng là tuyệt thật đấy! Thật ra tôi cũng không rõ đầu đuôi như nào nữa. À, tất nhiên là kiểu gì tôi cũng sẽ báo lên là cậu đã được tôi casting, nhưng tôi không ngờ là ngài ấy sẽ liên lạc với tôi bất chợt như vậy. Sao tôi thấy căng thẳng ghê vậy nè? Có lẽ họ tin tưởng vào ánh mắt của tôi nên mới cho mở phỏng vấn như vậy... Hoặc là đang thử tôi chăng...'

Quản lý lo lắng một hồi lâu rồi khẩn khoản van nài tôi đến luyện tập phỏng vấn sau khi tan làm. Nếu vậy thì chúng tôi sẽ phải gặp lại vào lúc 12 giờ đêm, nhưng cũng không có khó khăn gì. Tôi chỉ ngủ 3 tiếng đã trở lại làm việc, nhưng tôi không hề thấy buồn ngủ hay mệt nhọc gì cho tới khi giao hàng xong. Tôi cũng không quá lo lắng về cuộc phỏng vấn vào ngày mai. Nhưng cuộc trò chuyện sáng nay với xưởng trưởng cứ mắc kẹt mãi trong đầu tôi.

"Cháu nghỉ việc hả?"

Vâng, tôi trả lời, và ngay lập tức ông ấy đã than trách.

"Ư AA! Cháu đã làm phần việc của 2 người dù không cần thiết đó, tức là bây giờ phải đào ra thêm 2 người để thế chỗ vào! Không, hơn cả thế, còn phải nghĩ đến việc đào tạo lại cho người mới nữa..."

Điều bất ngờ ở đây là ông ấy lại lo lắng về vấn đề người làm mới hơn là lôi kéo tôi ở lại. Không phải người ta thường muốn giữ người lại trước à? Ông ấy ngừng vò đầu rồi thở dài thườn thượt một tiếng khi tôi còn mải suy nghĩ.

"Nhưng cháu vẫn phải ở lại làm cho đến khi có người mới chứ? Hử?"

Tôi gật đầu và hỏi trong vô thức.

"Sao chú không giữ tôi lại?"

Ông ngập ngừng rồi nói ra một câu trả lời tôi không thể ngờ.

"Trông cháu có vẻ sẽ rời đi bất cứ lúc nào."

"..."

"Yoohan à, mặc dù trước giờ cháu không hề nhắc đến, nói sao ta... cháu làm việc quá mức chăm chỉ. Trong hơn 3 năm làm việc ở đây, không nghỉ phép, không ngại làm việc trong ngày lễ, ngay từ đầu đã phải giao hàng gấp đôi nhân viên khác. Ừ thì thỉnh thoảng cũng có người giống như cháu vì họ cũng cần tiền, nhưng cháu có một chút khác biệt."

"Khác biệt gì ạ?"

Khi được hỏi, ông lẩm bẩm 'Cái đó...' rồi gãi đầu.

"Giống như công việc này chỉ là một mục tiêu của cháu thôi ấy. Và đến một lúc nào đó, chú nghĩ cháu sẽ rời đi như thể chưa có gì từng xảy ra cả."

"..."

"Đừng nói là cháu đang lo lắng đấy nhé? Nếu cháu không đi thì chú cũng sẽ đuổi cháu đi thôi mà."

Ông cười cười làm ra vẻ chỉ đang đùa rồi hỏi thêm.

"Cháu có việc làm khác rồi à?"

"Vâng."

"Có việc mình muốn làm là được rồi. Cháu sẽ làm tốt bất cứ việc gì mà."

Ông cười và khen ngợi tôi, sau đó đẩy tôi vào làm việc. Tan làm, sau khi tôi gặp lại quản lý lúc nửa đêm, tôi mới lý giải được vì sao những câu từ của xưởng trưởng vẫn còn đọng lại trong tôi. Ngôn từ mà ông ấy dùng khiến tôi lúng túng đến mức hơi khó chịu. Việc tôi muốn làm. Tôi không có thời gian cho việc như thế. Tôi... không thể làm được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic