Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân thượng của tòa nhà được trang trí như một khu vườn. Có những hàng cây cao hơn con người, và ghế dài sắp xếp xen kẽ. Nơi này được tạo thành như một không gian nghỉ ngơi nhưng bây giờ không có một bóng người vì đã hơn 1:30 sáng. Giờ này vốn là thời gian chìm vào giấc ngủ sâu, và tôi đáng lẽ cũng thế, nhưng lúc này tâm trí tôi lại rất thanh tỉnh. Tựa người vào lan can, tôi nhìn xuống thế giới tán loạn như những đốm lửa đỏ của thuốc lá.

Tôi đã quyết định sẽ trả thù, nhưng vẫn còn một điều vướng mắc trong tôi. Đó là một nỗi lo khá buồn cười. Sẽ thế nào nếu tôi cứ mải trả thù và quên mất đi tội lỗi của mình? Thời gian qua, việc trả tiền nợ đã luôn tồn tại như một tiếng chuông báo thức cho tôi, để tôi luôn nhớ một điều. Mày đang trả giá cho tội lỗi của mày. Đã từng là kim chỉ nam giờ đã tan biến và hóa thành một nỗi bất an vô dụng khi tôi cố vạch tội của kẻ khác. Đừng bao giờ quên. Tôi đã làm sai và vẫn còn phải chuộc lỗi thêm một thời gian nữa.

Bỗng nhiên, tôi sực tỉnh. Tôi vẫn luôn như thế này sao? Tôi cố nén lại nụ cười đắng chực như sắp tuôn ra từ đáy lòng. Tôi đã quyết định sẽ trả thù và vẫn luôn mộng tưởng rằng mình đã thoát ra khỏi cuộc đời trước kia, nhưng quá khứ 5 năm trước hình như đã ảnh hưởng quá lớn đến tôi. Và tôi chợt nhận ra. Kim chỉ nam luôn nhắc nhở tôi phải trừng phạt chính mình hóa ra vẫn luôn nằm trong đầu tôi.

Ký ức. Ký ức sống động 5 năm trước vào ngày hôm đó là quá đủ rồi. Ngay cả khi trôi qua đã lâu, tràng cảnh đó vẫn còn rõ ràng như chỉ vừa mới xảy ra vào hôm qua, và tôi vẫn nhớ rõ tôi đã cảm thấy như thế nào khi bước vào căn nhà trống rỗng đó. Căn phòng tràn đầy sức sống giờ chỉ còn là vật vô chủ. Đột nhiên tôi lại muốn hút thuốc. Tôi đã không hút thuốc được 5 năm, nhưng có vẻ cơn thèm thuốc đã sống lại cùng với bản thân tôi 5 năm trước. Hoặc có lẽ chỉ là do mùi thuốc lá nhàn nhạt bốc lên từ đâu đó.

Mùi thuốc bị hòa lẫn trong gió như đang cho tôi biết tôi không phải người duy nhất trên sân thượng này. Tôi dời bước tiến vào bên trong. Ở phía trung tâm, ai đó đang ngậm một điếu thuốc đứng trước một cái cây cao. Trời rất tối nên tôi không thể nhìn thấy rõ mặt, nhưng tôi cũng không thể ngăn được cơn thèm thuốc đến một cách đột ngột này nên đã tới gần người đó.

"Có thể cho tôi một điếu thuốc được không?"

Hắn liếc đi khi tôi nói. Tôi cũng dời mắt nhìn sang như thể ở đó có chuyện gì xảy ra. Tôi ước gì lúc đó tôi đã bỏ đi vì thái độ phớt lờ đó, nhưng mùi thuốc lại bị gió thổi mạnh vào trong tôi.

"Tôi không lấy không đâu. Chỉ cần một điếu thôi..."

Bộp.

Một điếu thuốc lá đang cháy rơi xuống gần chân tôi. Ý của đối phương đã quá rõ ràng. Lấy nó và ngậm miệng đi. Nhìn xuống tàn thuốc vẫn còn rực đỏ, tôi nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Tôi cúi xuống nhặt điếu thuốc lá trên mặt đất ngậm vào miệng. Rời đi vì khó chịu bởi yêu cầu của một người lạ nào đó, tôi hiểu, nhưng tôi không quan tâm. Tôi rít một ngụm, khói thuốc trôi thẳng xuống cổ họng và lan rộng ra bên trong. Có lẽ vì lâu rồi mới hút thuốc nên đầu óc tôi có hơi choáng váng. Nhưng cũng không vướng bận tôi làm những gì cần làm.

"Chờ đã."

Cũng may là hắn đã quay người lại sau khi đi được vài bước vì bị tôi gọi. Tôi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của hắn khi hắn đứng lại dưới ánh đèn. Thấy thế, tôi moi một đồng tiền từ trong túi áo và ném nó đi.

Cộp, cộp. Leng keng~

Tôi nhìn đồng xu 200 won lăn vài vòng rồi dừng lại, nói thêm.

"Giữ tiền lẻ luôn đi."

Tôi định xoay người lại, nhưng không thể. Vì tôi bỗng nhiên thấy hắn chầm chậm nhếch môi khi nhìn vào đồng tiền. Kể cả lúm đồng tiền ở khóe môi đó. Tôi có ấn tượng tốt về người có đôi mắt cong tự nhiên khi cười. Trong tích tắc, tôi có cảm giác như đã nhìn thấy nó ở đâu đó, nhưng một tiếng cười nhẹ đã làm cản trở suy nghĩ của tôi.

"Cậu tính sai rồi, đồ ngu."

Người trước mặt này sẽ là một ấn tượng tốt đối với tôi nếu chỉ xét về khuôn mặt mắt cong môi cười và giọng nói nhẹ nhàng đó của hắn. Nhưng những gì hắn nói lại hoàn toàn trái ngược. Sự khác biệt khủng khiếp này khiến tôi tỉnh táo lại. Cái gã này trông thật quen thuộc cả về cách hắn ăn nói hay là nụ cười đó. Trong khoảnh khắc, sự căng thẳng tỏa ra khắp sống lưng. Một suy nghĩ lướt qua trong đầu tôi. Hắn là một kẻ điên.

"Tai cậu bị điếc à?"

Tôi cũng chăm chú nhìn hắn, nghe được sự thúc giục trong giọng nói nhẹ nhàng đó. Ngay lúc đó tôi phát hiện ra đôi mắt, thứ duy nhất không cười trên gương mặt. Có lẽ là do tôi đã từng đánh nhau và làm đủ chuyện xấu trong quá khứ chăng? Kinh nghiệm khiến tôi tự biết được kẻ nào mạnh hơn tôi. Hoặc là khuất phục, hoặc chỉ có mình tôi phải nuốt đắng. Vấn đề ở đây là tôi. Bởi vì tôi biết rõ bản thân sẽ không bao giờ khuất phục ai.

"Đúng. Tôi tính sai rồi. Vậy nên tôi mới nói anh cứ giữ tiền lẻ đi."

Đuôi mắt của hắn lại cong lên cao hơn. Nhưng tôi không thể cười trả lại được.

"Tiền lẻ? À, là cái này."

Hắn xòe tay đưa đồng 200 won ra cho tôi nhìn, tốt tính nói thêm.

"Vậy à. Nếu cậu đưa tôi 200 triệu thì đúng là còn chừng này tiền lẻ thật."

200 triệu cho một điếu thuốc đã qua sử dụng? Hắn muốn làm giàu chỉ bằng một điếu thuốc đã ném đi à.

"Đừng có nói nhảm."

Hắn lạnh nhạt trả lời bằng một giọng điệu biếng nhác.

"Cậu muốn tôi kể cho cậu một bí mật không? Ý tôi là, tôi không thích đùa đâu."

Câu từ bâng quơ như một trò đùa, nhưng sự lạnh lẽo lại toát ra từ đôi mắt không biết cười đó.

"Người bán quyết định giá cả. Nếu cậu đã xin tôi một điếu thuốc lá trước, cậu vốn nên nghĩ về giá cả rồi."

Tôi chau mày nhìn chăm chăm vào hắn.

"Anh là ai?"

Tôi tự hỏi đó có phải là một câu hỏi nằm ngoài dự đoán không, nụ cười của hắn ta đã biến mất, nhưng ngay lập tức khóe môi đã trở lại với độ cong vốn có.

"Nhàm chán. Chắc cậu đã nghe thấy mấy lời đồn ở đâu đó và tiếp cận tôi bằng cách tương tự như người mà tôi đang tìm, nhưng tôi đã gặp loại người như cậu nhiều lần rồi."

Tôi không thể thả lỏng đôi mắt chau mày lại để có thể hiểu được giọng điệu phiền chán này. Cách tiếp cận tương tự? Loại người như tôi? Tôi định đáp trả lại để hắn ta thôi nói nhảm nữa thì bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên tôi đến đây. Hàng dài nữ sinh trung học với đôi mắt thích thú đợi chờ một ai đó đứng ngoài tòa nhà. À, phải ha. Đây là công ty giải trí mà. Hắn tưởng tôi cũng giống như những nữ sinh đó à? Tôi nhìn thẳng vào mặt hắn lần nữa. Thỉnh thoảng nhìn đi nhìn lại, tôi cảm thấy quen thuộc khó hiểu. Nhưng mà, rõ ràng hắn là một kẻ nào đó mà tôi không hề quen biết.

"Chắc anh hiểu nhầm gì đó rồi, tôi không biết một diễn viên như anh nổi tiếng đến mức nào, nhưng mà 200 won đã là rất nhiều đối với tôi."

"... Diễn viên?"

"Hay anh là ca sĩ?"

"..."

Không hiểu sao hắn ta lại ngừng cười và nhìn tôi bằng một ánh mắt lãnh đạm. Gì vậy, chẳng lẽ là nghệ sĩ hài? Tôi nghe thấy một câu hỏi có chút ngạc nhiên nhưng lại khô khan.

"Cậu không thuộc công ty này?"

"Không... Chưa phải."

Hắn lẩm nhẩm từ 'Chưa phải.' trong câu trả lời của tôi và bước lại gần tôi hơn. Tay tôi run rẩy trong vô thức khi hắn đến càng lúc càng gần. Nhưng khi dừng lại, hắn đột nhiên mỉm cười.

"Vậy sửa lại một chút. Cậu khá là thú vị đấy. Nên tôi sẽ giảm giá cho cậu. Nhưng, chỉ khi giá trị của cậu tăng lên. Trước hết là thông qua cuộc phỏng vấn đã. Tôi sẽ giảm cho cậu 1%."

Phỏng vấn gì cơ? Với lại, chẳng có lý gì bắt tôi phải trả cho nó cả.

"Nghe hài hước nhỉ."

"Tôi thấy buồn đấy. Thậm chí tôi đã nói cho cậu bí mật là tôi không thích đùa rồi mà."

Tôi lại nhíu mày vì giọng điệu biếng nhác đó. Sau đó, tôi ném thuốc lá còn đang cháy dở đến trước mặt hắn.

"Trả lại đấy. Giờ thì trả tiền cho tôi."

Nhưng ngược lại, hắn ta bỏ đồng xu vào túi quần rồi bước lại gần.

"Tới lấy đi. Rồi tôi sẽ trả lại tiền cho cậu."

Giọng điệu chán chường lại phát ra từ khuôn mặt đầy ý cười đó.

"Mặc dù tôi không nghĩ cậu có cái năng lực đó đâu."

Đó rõ ràng là một sự khiêu khích, và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã giơ nắm đấm lên. Nhưng trong đầu tôi lại nhớ tới một chuyện. Những lời mà ông chú soda đã dặn.

- Nhưng trên trán có sẹo này. Muốn trở thành diễn viên thì khuôn mặt là cả sinh mạng đấy. Nếu cậu đã xác định thì tuyệt đối không được để mặt bị thương đâu đó. -

Chậc, tôi đá lưỡi và lùi bước. Hành động của tôi trái lại đã dấy lên một sự thất vọng trong mắt đối phương.

"Nhìn cậu không giống một kẻ hèn nhát cho lắm... À, là vậy sao? Cậu sợ mặt cậu sẽ bị thương?"

Tôi không thể trả lời ngay được vì bị bất ngờ bởi lời nói như trúng tim đen này của hắn. Ngay tức khắc, hắn chớp thời cơ và nhanh chóng tiến lại gần. Không, là nắm đấm của hắn đến trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic