Chương 10: Đêm sinh phần (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ Cung Thượng Giác lần nữa quay về trên bờ, màn đêm buông xuống, hội nhân duyên cũng đã tiến tới lúc náo nhiệt nhất

Hai bên đường đã có nam nữ dựa vào lệnh bài mà kết duyên thành công, bọn họ hoặc là nắm tay đi dạo, hoặc là dựa vào nhau, tình nồng ý mật, ngay cả bầu không khí nặng nề quanh năm của Cựu Trần sơn cốc cũng dường như bị bọn họ gạt ra, không kiềm chế được len lỏi vài phần ý xuân trong gió đêm

Canh giờ đã tới, pháo hóa sớm chuẩn bị xong nổ đầy trời, màu sắc tràn ngập trong bóng đêm, phản chiếu trên gương mặt mỗi người, trong nhất thời, người trong chợ đêm cư nhiên dừng lại bước chân, đứng cạnh nhau cùng nhìn về phía pháo hoa rực rỡ nở rộ, có giai nhân bên cạnh, lại như được cổ vũ, ôm chặt người vào trong lòng, cảnh tượng như vậy, trái lại khiến Cung Thượng Giác vừa lên bờ, một thân hắc y cô đơn lẻ bóng, biểu tình lạnh lùng, trở nên đặc biệt không hợp

Bất quá dù sao Cung Thượng Giác cho tới bây giờ cũng không quan tâm ánh mắt của người ngoài, y chỉ muốn, bây giờ đã lấy được lệnh bài, tiếp theo chỉ cần tìm được Cung Viễn Chủy, chuyện coi như giải quyết xong

Canh giờ đã không sớm, mang Viễn Chủy mau chóng rời khỏi chỗ thị phi này mới tốt, dù sao so với yêu đương, tiểu hài tử vẫn là ngủ sớm dậy sớm quan trọng hơn


Ai ngờ Cung Thượng Giác đang thầm tính toán, ngay sau đó bên cạnh lại bay tới một mùi hương nhàn nhạt, một tay áo tuyết trắng tiến vào khóe mắt, thoáng che tầm mắt của y

Cung Thượng Giác thầm kinh hãi, trong thoáng chốc, phản ứng theo bản năng nhấc lên không phải là kinh ngạc mà là cảnh giác

Rốt cuộc là người nào có thể từ trên đường ngựa xe như nước, không một tiếng động tiếp cận y tới khoảng cách này ?

Thị vệ của Cung môn phần lớn không có thân thủ như vậy, cho dù có, bọn họ sao có thể không nhận ra thân phận Giác công tử của y, đâu có gan dám làm như vậy ?

Vậy chỉ có thể là mang ý đồ xấu tới

Ngay sau đó, Cung Thượng Giác nhanh chóng xoay người lại, lấy tay đẩy tay áo kia ra, đồng thời đánh ra một chưởng

Một chưởng kia hạ xuống, cũng không lưu tình, gió cuốn theo lòng bàn tay thậm chỉ thổi lệch một hàng đèn lồng treo dưới mái hiên

Nhưng y thế nào cũng không đoán được, một chưởng đánh ra ác liệt kia cư nhiên rơi vào khoảng không

Nói chính xác hơn là, một chưởng kia ở nửa đường đã bị người dùng vài ba động tác đánh nghiêng phương hướng tấn công ở giữa không trung, còn phân tán hơn nửa lực đạo, cuối cùng bị người dùng động tác khóa cổ tay dừng lại, bên tai lọt vào tiếng cười khẽ của đối phương

Cung Thượng Giác kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện ánh mắt với người kia, hai mắt y thoáng chốc mở to, cả người cũng cứng ngắc theo

Người tiếp được một chưởng kia, vào lúc này đang cầm cổ tay y, là Cung Viễn Chủy

Chỉ là cậu bây giờ đã đổi một thân y phục, còn gỡ xuống chuông nhỏ trên tóc và ngọc bội vang dội bên hông, mặc một thân bạch y không biết lấy từ chỗ nào, tay kia cầm mặt nạ hồ ly vừa lấy xuống từ trên mặt

Có lẽ lúc gỡ chuông xuống, động tác có chút vội, tóc Cung Viễn Chủy lúc này có chút tán loạn, vài sợi tóc không nghe lời rải rác hai bên mặt cậu, cùng vỡi bạch y đã gỡ xuống tất cả trang sức phức tạp, trái lại khiến cậu trông càng yếu ớt, ngây thơ hơn bình thường vài phần

Nhưng cậu lại không chút nào quan tâm những cái này, chỉ nắm cổ tay Cung Thượng Giác, nghịch ngợm cười với ca ca của mình

"Ca, ta tiến bộ rồi đi ?" Cung Viễn Chủy hỏi, "Huynh ra chiêu nhanh như vậy, ta cũng có thể nhìn thấu chiêu thức của huynh mà khéo léo tránh, nếu không phải ta và huynh đối luyện nhiều năm như vậy, đổi thành những người khác, sớm bị một chiêu này của huynh đánh bay ra ngoài."

Vừa dứt lời, cậu chuyển động tác nắm cổ tay Cung Thượng Giác thành cầm bàn tay đối phương, đồng thời còn kéo người về phía trước, lấy tư thế càng thân mật, nói bên tai Cung Thượng Giác

"Mau, nhân lúc náo nhiệt, lực chú ý của người khác đều ở trên pháo hoa, đi theo ta."

Thoáng chốc kia, Cung Thượng Giác giống như người mất hồn, cả người vô tri vô giác không khống chế hành động của bản thân, chỉ có thể tùy ý Cung Viễn Chủy kéo, theo bản năng vận khinh công, hai người bước chân nhẹ nhàng, không tới một lúc liền tiến vào con đường không người chú ý, tiến vào ngõ hẽm, trốn vào trong bóng râm của những tòa nhà yên tĩnh

Đợi bọn họ một lần nữa trốn xong, Cung Viễn Chủy vẫn kéo tay Cung Thượng Giác, cậu dựa lưng vào tường cao phía sau, ló đầu quan sát tình thế bên ngoài một cái, hơi thở dốc

Một lúc lâu sau, sau khi quả thực không ai phát hiện ra bọn họ, mới lộ ra nụ cười sáng lạn, quay đầu nhìn Cung Thượng Giác

"Ca, một lúc nữa ta cũng tìm y phục cho huynh thay, chúng ta tối nay ngụy trang, trốn đi, chỉ cần trốn tới sáng mai Cung môn mở cửa, Cung Tử Vũ liền thảm rồi !"

Cậu vốn muốn nói với Cung Thượng Giác, tối nay Cung Tử Vũ liên hợp với Vân Vi Sam, Cung Tử Thương bọn họ chỉnh mình như vậy, cậu nhất định tìm cách đáp trả, không cho bọn họ sống tốt

Cậu vốn còn muốn nói, kỳ thực từ lúc Tuyết Trùng Tử tặng quà sinh phần cho mình, từng tiết lộ với mình, tối nay Cung Tử Vũ dẫn bọn họ ra ngoài chơi, là lấy danh Chấp Nhẫn thề ở Trưởng Lão viện, luôn mồm cam đoan tuyệt đối vào trước sáng mai mang bọn họ bình an quay về, không thì cho dù là Chấp Nhẫn, hắn cũng bằng lòng chịu phạt

"Tên ngốc Cung Tử Vũ này cũng không nghĩ xem, huynh ấy có thể ra ngoài chơi, Tuyết Trùng Tử lại không ra được, sao có thể chịu để huynh ấy chơi vui, ca ca, huynh xem, sáng mai Tuyết cung bảo đảm đúng giờ hơn bất cứ ai, nhất định chờ ở cửa Cung môn, tới lúc đó Cung Tử Vũ không mang huynh và ta quay về, biểu tình kia nhất định tương đối phấn khích ----"

Nhưng nói tới chỗ này, Cung Viễn Chủy bỗng nhiên nghẹn lời

Chỉ vì cậu phát hiện, Cung Thượng Giác trước mặt căn bản không nghe vào, còn ánh mắt tan rã, cả người cứng ngắc, mặt mày xanh xao

Cung Viễn Chủy vừa rồi còn dương dương tự đắc, thoáng cái luống cuống. Cậu nắm hai tay Cung Thượng Giác, lo lắng lại gần

"Ca, huynh sao vậy....?"

Cung Thượng Giác nghe thấy một tiếng gọi này, như giật mình tỉnh lại, nhìn vào mắt Cung Viễn Chủy

Y chú ý tới lông mày nhíu chặt của Cung Viễn Chủy, theo bản năng muốn bảo đệ đệ không cần lo lắng, mở miệng, tiếng cư nhiên có chút nghẹn

"Ta vừa rồi.... không làm đệ bị thương chứ....?"

Cho dù, nói ra một câu như vậy, đối với Cung Thượng Giác lúc này mà nói, đã là cực hạn

Y thực sự quá sợ hãi

Cũng thực sự không có cách đối mặt với chuyện mình cư nhiên hiểu lầm thân phận của đệ đệ, không chút lưu tình ra tay với cậu

Y cư nhiên không nhận ra Viễn Chủy, y cư nhiên lại một lần nữa không nhận ra đấy là Viễn Chủy

Cho dù Viễn Chủy cố tình che giấu tung tích, cho dù Viễn Chủy thay đổi bộ dạng, đeo mặt nạ, nhưng đây thì sao !

Đấy là Viễn Chủy, là hài tử y một tay nuôi lớn, từng chút một lớn lên trong mắt y !

Y sao có thể ngốc tới một lần nữa phạm vào sai lần từng sai ?!

Ở trên đường, trong thoáng chốc bị Cung Viễn Chủy nắm lấy cổ tay, đối diện ánh mắt với đối phương kia, Cung Thượng Giác quả thực như rơi xuống địa ngục, chỉ cảm thấy vào lúc đấy, ngay cả máu chảy trong mạch máu cũng lạnh

Y hoàn toàn không dám nghĩ, nếu không phải võ công của Viễn Chủy có tiến bộ, nếu không phải Viễn Chủy quen chiêu thức của mình hơn bất cứ ai, nếu Viễn Chủy không tránh được một chưởng kia ----

Một chút hơi lạnh như kim châm cư nhiên đâm vào khóe mắt Cung Thượng Giác, che mờ tầm mắt y

Nhưng y ---- y thực sự không muốn để Viễn Chủy nhìn ra

Cung Tử Vũ nói đúng, y thực sự là ca ca không tốt nhất trên đời này

Tối nay là sinh phần của Viễn Chủy, là ngày cậu theo lý nên làm càn, tùy tiện nhất, tuyệt đối không thể chỉ vì một chút bóng ma của mình, gạt đi hứng thú của Viễn Chủy, dù sao....

Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy, kéo ra một nụ cười

Dù sao, y thực sự đã rất lâu, chưa từng nhìn thấy người trước mặt vui vẻ bao nhiêu

"Ta không sao." Vì che giấu, y giơ tay xoa đầu đệ đệ, "Ta chỉ là.... từ nhỏ tới lớn luyện cùng đệ, đều là ta dạy đệ, chiêu thức của rồi bị đệ hóa giải, nhất thời khiến ca ca là ta.... có chút mất mặt."

Cung Viễn Chủy nghe xong lời ày của y, chớp mắt mấy cái, biểu tình có chút nghi hoặc lại có chút vui vẻ mơ hồ

"Thật sao ?" Cậu hỏi

Cung Thượng Giác gật đầu

Gương mặt Cung Viễn Chủy lúc này mới chuyển thành nghịch ngợm

"Thật sao.... Ca, sao huynh có đôi khi còn giống tiểu hài tử hơn ta vậy. Trước huynh thắng ta là vì ta còn chưa lớn, nói thế nào ta cũng là người đứng đầu một cung, còn là ca ca tự tay dạy dỗ, còn có thể thua cả đời sao ?"

"Viễn Chủy nói đúng." Cung Thượng Giác cũng cười, không dấu vết dời câu chuyện

"Đệ vừa rồi nói muốn trốn Cung Tử Vũ, vậy đệ biết, tối nay, hơn nửa người trong Cựu Trần sơn cốc này sớm bị đệ ấy đổi thành thị vệ của Cung môn cải trang không ?"

"Sao ta có thể không biết cái này ?" Cung Viễn Chủy tính toán sẵn trong lòng, cười

"Chỉ chút sắp xếp này của huynh ấy, có lẽ sẽ làm khó người khác, nhưng ta là ai, trong Cung môn đâu có người nào chưa từng thử thảo dược Chủy cung ta phối ? Cho dù đổi y phục, cho dù đổi da mặt, một chút mùi đặc biệt của dược dẫn và dược phương, ta ngửi liền biết, tìm ra bọn họ từ trong đám người, dễ như trở bàn tay."

"Vẫn là đệ lợi hại." Cung Thượng Giác khen ngợi

Có những lời này của y, đắc ý trên mặt Cung Viễn Chủy càng đậm, cả người lại quay về trạng thái mặt tươi như hoa như lúc tìm được Cung Thượng Giác

Cậu nói với Cung Thượng Giác, cậu làm thế nào học được thủ pháp điểm huyệt từ Vân Vi Sam, chế trụ những thị vệ này, lại nói mình làm thế nào đổi y phục, nhét một thân y phục và trang sức ban đầu của mình vào trong lòng Kim Phác không thể động đậy, còn lấy bút lông vẽ hai vươn bát đản trên mặt đối phương, phạt Kim Phạc vì hành động phản chủ đại nghịch bất đạo, lại nói cậu làm thế nào nhân lúc Cung Tử Thương không chú ý, nhét mấy lệnh bài ghép đôi với mỹ nữ, sau đó trốn ở góc nhìn tỷ tỷ, tỷ phu của mình ở bên đường diễn vở kịch dấm chua, lại yên lặng trốn đi, còn nghe cậu nói cậu lấy lệnh bài của Cung môn mua một đống thứ ở các cửa hàng cho mọi người núi sau, lại đều bắt chước bút tích của Vân Vi Sam, ghi vào sổ của Vũ cung bọn họ, phái tiểu nhi của các cửa hàng sáng mai tới điện Chấp Nhẫn của Cung môn đòi tiền

"Huynh nghĩ xem, tới lúc đó Cung Tử Vũ không mang được người về, còn thêm một đống tiểu nhị muốn lấy tiền, mặt các trưởng lão đoán chừng còn đen hơn nhọ nồi. Ta mua đều là son phấn, trâm hoa, trang sức mà nữ nhân dùng, còn có điểm tâm, đều dựa theo khẩu vị của tẩu tử thường xuống hậu trù làm, bọn họ chắc chắn sẽ không biết là ta."

Cung Viễn Chủy nói tới hưng phấn, cậu nhìn Cung Thượng Giác, khóe miệng nhấc lên, trong ánh mắt giống như có sao lấp lánh

Cung Thượng Giác yên lặng nhìn cậu như vậy. Nhìn Cung Viễn Chủy giống như y quen thuộc, rồi lại không quen

Ngũ quan người này vẫn là đệ đệ của mình không sai, mặt mày của Viễn Chủy tú lệ, còn có môi châu đáng yêu, từ nhỏ tới lớn, ở trong mắt y là đẹp nhất

Nhưng hôm nay, bộ dạng hoạt bát này, Cung Thượng Giác đã nhiều năm chưa từng thấy

Y lần nữa hồi tưởng lại lời Cung Tử Vũ từng nói

Cung Viễn Chủy trước mắt, bỏ xuống trang sức y thích, y phục y thích, không tận lực bắt chước cách hành sự, lời nói của y, mà chỉ giống một tiểu hài tử bình thường, tràn đầy đắc ý mà khoe khoang tâm tư nghịch ngợm của mình, thoạt nhìn.... thoải mái như vậy, tự do như vậy.... rực rỡ như vậy

Đây có lẽ mới là bộ dạng vốn có của Cung Viễn Chủy, là bộ dạng không bị y ảnh hưởng, chỉ có bản sắc nguyên sơ nhất của Cung Viễn Chủy

Vậy y sai rồi sao ? Cung Thượng Giác không khỏi có chút nghi ngờ bản thân

Những thứ từ trước tới nay y tự cho là bảo vệ đệ đệ, chẳng lẽ thực sự là một sự đắp nặn, thực sự là một sự trói buộc sao ?

Cung Thượng Giác rất ít khi nghi ngờ bản thân

Lại càng không muốn nói còn theo suy nghĩ của người không đáng tin như Cung Tử Vũ mà nghi ngờ bản thân

Nhưng Viễn Chủy trước mặt thực sự quá vui vẻ hơn một chút

Thấy cậu vui như vậy, Cung Thượng Giác cảm thấy rất thích, ngay cả người cũng dường như nhẹ đi, nhưng thấy cậu vui như vậy, y cũng không kiềm chế được nảy ra u sầu trong đáy lòng, chỉ vì y sợ Cung Viễn Chủy chân chính sẽ bất cứ lúc nào giãy khỏi trói buộc, không tiếp tục cần y nữa

Y vốn cho rằng, Viễn Chủy ỷ lại mình, cho nên Cung Thượng Giác của Cung môn mới phải cường đại hơn bất cứ người nào, vì y phải nhấc lên một mảng trời, để Viễn Chủy bình an lớn lên

Nhưng bây giờ, lúc Viễn Chủy chân chính trưởng thành, y bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, người có lẽ ỷ lại, cần mối quan hệ này, cho tới bây giờ cũng không chỉ là Viễn Chủy

Trong chớp mắt, giống như ánh sáng xuyên qua bức tường, có thứ gì đấy chui ra từ trong lòng Cung Thượng Giác

Trùng hợp trên bầu trời, một đợt pháo hoa mới nổ vang, ánh sáng biến hóa chiếu sáng cả góc chật chội nơi bọn họ ẩn thân, làm nổi bật nụ cười trên mặt Cung Viễn Chủy càng tươi đẹp

Ngay cả Cung Thượng Giác cũng không kìm được mềm giọng xuống

"Được, hôm nay là sinh phần của đệ, đệ lớn nhất, muốn nháo thế nào, ca đều theo đệ."

-------------------------------------------

Còn tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net