Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đao pháp của nam tử Cung môn là kỹ năng bắt buộc từng hậu nhân của Cung gia, nhưng rất ít người biết, kỳ thực Cung Viễn Chủy không thích dùng đao

Lúc nhỏ, cậu luôn tìm đủ loại lý do trốn theo phụ thân tập võ, thậm chí có lúc sẽ không tiếc nghĩ cách đuổi hạ nhân đi theo, đi tới trong một núi giả hoặc là trên một thân cây trốn, một khi trốn là một hai canh giờ

Chính là vì khoảng thời gian đó ham chơi và phản nghịch, Cung Viễn Chủy vào năm bảy tuổi có thể tránh thoát tai ương Cung môn bị Vô Phong tập kích, trở thành người sống sót duy nhất của Chủy cung bị thương vong thảm nhất

Nhưng sau này, phụ thân vốn mỗi ngày ép buộc cậu phải học đao cũng không ở đây nữa, người dạy cậu đao pháp trở thành Cung Thượng Giác

Coi như lớn lên, Cung Viễn Chủy từ lúc đấy bắt đầu nghiêm túc tập đao, cậu thiên tư thông minh, hơn nữa đặc biệt khắc khổ, từ nhỏ cũng đã đánh qua lại được với đám thị vệ của Giác cung, tuyệt đối có thể xưng là thiếu niên anh tài

Cũng là từ lúc đó, Cung Viễn Chủy nhận ra một đạo lý, muốn làm được một chuyện, kỳ thực việc cậu có thích chuyện này hay không cũng không quan trọng như vậy, kết quả chỉ liên quan tới sự cố gắng cậu bằng lòng trả giá

Nếu lúc này một lần nữa hỏi thái độ của cậu, cậu cảm thấy mình vẫn không tính là thích đao, đối với việc núi sau cần thông qua thử thách mới có thể học đao pháp, cũng hoàn toàn không đủ hứng thú, cho nên liều mạng luyện đao, bất quá là vì một câu Cung Thượng Giác nói với cậu

"Đao trong tay đệ không liên quan tới đệ dùng nó để thi triển tài nghệ nào, quan trọng là một khi bản thân cầm đao, liên quan tới đệ có dốc sức bảo vệ được bản thân, hay là, bảo vệ được người quan trọng với mình hay không."

Cung Thượng Giác ban đầu lúc dạy Cung Viễn Chủy, bản thân cũng chưa trưởng thành

Có lẽ ngay cả y cũng quên có những lần y từng giáo huấn đệ đệ, nhưng đây không có nghĩa là Cung Viễn Chủy sẽ không nghe vào, nhớ kỹ, cũng trong vòng mười năm, tuân thủ nghiêm ngặt

Cậu đối với Cung Thượng Giác luôn là như vậy

Trong mắt cậu, ca ca là biển rộng, là núi cao, những vì sao trên trời bỗng nhiên đổi vị trí có thể bỏ qua, nhưng lời dạy của Cung Thượng Giác không thể bỏ qua

Ở một mức độ nào đó, Cung Viễn Chủy là một người hoàn toàn do Cung Thượng Giác đắp nặn ra, tuy mồ côi từ nhỏ, chịu đủ khắc nghiệt của vận mệnh, cho nên cậu luôn không thể lớn lên dưới mái ấm có đại thụ che chở như Cung Tử Vũ, nhưng cậu vẫn là bông hoa được nuôi lớn trong lòng bàn tay thô ráp của Cung Thượng Giác

Cậu quen tình cảm thầm lặng tới từ huynh trưởng, đương nhiên cũng dưỡng thành tính cách trầm lặng đáp lại tình cảm


Gần đây, toàn bộ núi sau đều có chút đau đầu với tiến độ học đao pháp của cậu

"Ta nói, tổ tông, ngươi không thể kiềm chế chút sao ?" Hoa công tử khó xử vạn phần ngồi trên ghế đá đối diện Cung Viễn Chủy, "Ngươi bây giờ đã học xong Phất Tuyết Tam Thức và Trảm Nguyệt Tam Thức, cũng không cần gấp gáp như vậy đi ? Kính Hoa Tam Thức khác, Cung Thượng Giác năm đó cũng chỉ lĩnh hội được chiêu thức thứ nhất, ta sợ ngươi dụng công tới bị bệnh, dẫn tới thử thách của ngươi không kết thúc, bỗng nhiên tới vài ba người ở núi trước chém chết ta thì sao ? Hoa gia chúng ta vốn lượng người ít ỏi, không chịu nổi giày vò."

Hoa công tử nói, nháy mắt ra hiệu, còn đặc biệt lấy ra Cung Thượng Giác để thuyết phục Cung Viễn Chủy, lại không nghĩ tới, trái lại khiến Cung Viễn Chủy thu đao vào vỏ, ánh mắt càng kiên định

"Ca ta chỉ lĩnh ngộ được chiêu thứ nhất của Kính Hoa Tam Thức, nhưng huynh ấy khác Cung Tử Vũ, lúc tu luyện có người ở bên cạnh giúp đỡ. Ca ca năm đó chỉ có một mình, tình trạng bây giờ của ta giống với Cung Tử Vũ, tiến độ lại rõ ràng chậm hơn rất nhiều, nói rõ thiên phú của ta không bằng ca ta. Nếu thiên phú không đủ, vậy chỉ có thể dùng cố gắng bù đắp lại."

"Nếu ngươi tiếp tục như vậy, Tuyết Trùng Tử sẽ đào rỗng Nguyệt cung của ta." Nguyệt trưởng lão ở một bên cũng không nhịn được chen vào nói

"Huynh ấy lấy hương an thần từ chỗ ta đều có thể hạ gục hơn mười đầu heo rồi, hoàn toàn không có tác dụng với ngươi sao ?"

Đối diện với câu hỏi của Nguyệt trưởng lão, Cung Viễn Chủy không quan tâm nhún vai

"Hương an thần mà thôi, ta không muốn ngủ quá sớm, tùy tiện phối chút giải dược là được."

Nguyệt trưởng lão tức giận trừng cậu một cái

"Ngươi đâu phải không muốn ngủ, ta thấy ngươi là không muốn sống." Nói xong, y dứt khoát phất tay áo đi tới chỗ Cung Viễn Chủy, "Mặc kệ, hôm nay ngươi phải dừng lại cho ta, đi nghỉ ngơi."

"Bớt quản ta đi." Cung Viễn Chủy không chút lưu tình mà từ chối, "Ngươi thân là trưởng lão, mỗi ngày ở núi sau quản ta, rảnh rỗi như vậy sao ?"

"Ta rảnh rỗi ?? Ngươi có lương tâm không ? Nếu không sợ người khác chỉ dạy Trảm Nguyệt Tam Thức không đủ uy lực, ta cần mỗi ngày chạy hai bên núi sau, núi trước sao ? Hóa ra ngươi còn không chịu nhìn ta ở đây, vậy được, ta lập tức quay về núi trước, xem Cung Thượng Giác bị phạt quỳ !"

"Nguyệt trưởng lão....!" Hoa công tử một bên đột nhiên hét một tiếng, dùng sức kéo tay áo y, "Lỡ miệng rồi....!"

Nguyệt trưởng lão đồng thời ý thức được chuyện này, đầu tiên là ngậm miệng, sau đó chột dạ nhìn Cung Viễn Chủy, lại phát hiện đối phương không có chút kinh ngạc, quả thực dùng bình tĩnh để hình dung

"Sao vậy ?" Cung Viễn Chủy thậm chí còn nhíu mày với y, "Lâu như vậy rồi, ngươi không phải thực sự cho rằng ta ngốc tới cái gì cũng không đoán ra chứ ?"

Tuy.... thoạt nghe hình như cũng không sai

Nếu nói, lúc Cung Viễn Chủy vừa tới núi sau, mỗi ngày chỉ có thể khiến Nguyệt trưởng lão cảm thán trình độ không bớt lo và bị chiều hư của cậu, bây giờ, Cung Viễn Chủy lấy tốc độ kinh người học xong đao pháp của Tuyết Nguyệt, hơn nữa còn dễ dàng thực hiện Trảm Nguyệt Tam Thức mà mình vẫn tự hào, quả thực có chút khiến Nguyệt trưởng lão không thể không thừa nhận có chỗ hơn người

Lúc Cung Viễn Chủy thoát khỏi sự khống chế của y, lại vận nội công tâm pháp, rút đao khỏi vỏ, bọn họ phất lên một mảng lá trúc trong rừng trúc, đao phong của Nguyệt gia mang theo gió, chiêu thức phóng khoáng, dung hòa với trời đất, gió tuyết, khác với đao pháp của Tuyết gia, rất có khí phách một đao cắt ngang mây trời trong đó

Cung Viễn Chủy dùng độc, dùng trùng, dùng ám khí, những chiêu thức này dễ dàng khiến địch nhân cẩn trọng kéo ra khoảng cách an toàn, trở thành thói quen cẩn trọng của cậu, cũng đồng thời tạo ra các thời cơ xuất chiêu và góc độ tấn công quỷ dị của cậu, khiến Trảm Nguyệt Tam Thức trong tay cậu thoáng cái trở nên càng nguy hiểm, biến hóa khôn lương, trong phạm vi thế đao có thể đạt được, ngay cả Nguyệt trưởng lão và Hoa công tử cũng không dám lại gần

Nhưng dù vậy, đao hôm nay của Cung Viễn Chủy, cũng không tránh khỏi quá gấp, quá liều mạng

Cho nên người truyền thụ bộ đao pháp này cũng không nhịn được nhíu mày

"Cung tiểu tam ?" Đợi Cung Viễn Chủy rốt cuộc trút toàn bộ khí tức quanh người vào một gốc cây, Nguyệt trưởng lão đột nhiên nghiêm túc hỏi

"Ngươi hôm nay sao vậy ? Lúc xuất đao, tay run là điều tối kỵ nhất, ngươi không biết sao ? Nếu luyện không được thì thành thật đi ngủ cho ta !"

"Ta chỉ là tâm tình không tốt. Không phải tay không có khí lực." Cung Viễn Chủy lạnh lùng trả lời

"Ngươi nói nhảm sao, mỗi ngày chỉ ngủ chút như vậy, tâm tình có thể tốt mới là có quỷ ----"

"Bốn mươi ngày. Từ lúc ta tới núi sau bắt đầu thử thách Tam Vực tới bây giờ." Cung Viễn Chủy đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời cằn nhằn của Nguyệt trưởng lão. Cũng khiến đối phương ngẩn người

Sau một lúc lâu, Nguyệt trưởng lão mới như chột dạ, lại gần quan sát biểu tình trên mặt cậu

"Tức giận rồi ?" Y nhẹ giọng hỏi, sau đó lại đổi một từ khác, "Hay là sốt ruột ?"

Cung Viễn Chủy bức bội hít sâu một hơi

"Ta nhớ nhà." Nói xong, cậu thu lại đao, đi tới bên cạnh một gốc cây trúc gần nhất bị chém nghiêng, ngồi xuống, sau đó không nói nữa

Động tác lưu loát, hành sự liền mạch, cho nên cậu ngồi buồn bực một lúc, Nguyệt trưởng lão và Hoa công tử mới phản ứng kịp, tiểu hài tử vừa rồi kỳ thực vẫn luôn cáu kỉnh

Hoa công tử trong chớp mắt thầm kêu tám trăm tiếng tổ tông

Nguyệt trưởng lão cũng hận không thể tiến lên xách cổ áo mắng

Ngươi thực sự coi mình vẫn là tiểu hài tử ba tuổi sao !!! Đi ngủ không yên còn muốn tìm người dỗ ?!!

Y dùng lực xoa thái dương mình, rốt cuộc nhịn xuống kích động hoàn toàn xù lông với Cung Viễn Chủy, khống chế giọng điệu của mình, nói

"Kỳ thực ta thực sự rất hiếu kỳ.... là tiểu công tử núi trước của các ngươi đều như vậy, hay chỉ có ngươi là tính cách này ?"

Cung Thượng Giác bao che hài tử, nhưng y cũng không phải bất cứ lúc nào đều ở đây, lúc y không ở đây, sẽ không có người nào muốn đánh chết ngươi sao ?

Đương nhiên, Nguyệt trưởng lão chắc chắn sẽ không nói lời như vậy

Vì Cung Viễn Chủy từ trước tới nay được Cung Thượng Giác che chở cũng sẽ không nghĩ tới phương diện này

Cậu nhìn Nguyệt trưởng lão như nhìn kẻ ngốc

"Ngươi cũng không phải không biết bọn họ...."

"Cho nên ý của ngươi là, Chủy cung quả thực khác biệt ?"

"Liên quan gì với Chủy cung...." Trong mắt Cung Viễn Chủy lại mang theo chút khinh miệt

"Hậu nhân của Chủy cung là thân phận của ta, tính cách ta là gì cũng không phải là thứ quyết định thân phận ta. Hơn nữa, ta lớn lên ở Giác cung."

"Cho nên quả nhiên là vấn đề Cung Thượng Giác nuôi hài tử." Nguyệt trưởng lão gõ vào lòng bàn tay mình

"Ngươi bớt nói lung tung ca ta." Cung Viễn Chủy lập tức bất mãn

Nhận thấy bầu không khí bắt đầu không đúng, Hoa công tử theo bản năng chen vào giữa hai người, lại không ngăn được một câu phát ra từ trong miệng Nguyệt trưởng lão

"Ngươi đừng không thừa nhận. So sánh với núi sau chúng ta, phương thức dạy dỗ của núi trước các ngươi là quá hạn hẹp, phàm là trong nhà có hài tử khác sẽ được che chở, nuôi ra tính cách cứng ngắc, tuyệt không tự do. Ngươi xem trong rừng núi này, ngay cả chim trên cây đều biết lúc chim non học bay phải đá chúng ta khỏi tổ, động vật còn hiểu được đạo lý này, Cung Thượng Giác xông ra từ trong núi đao biển lửa sao có thể không biết ? Đơn giản chỉ là muốn chiều. Nhưng chẳng lẽ động vật không yêu con của mình sao ? Chỉ là chúng hiểu rõ mình không thể che mưa chắn gió cả đời thay hậu đại, cho nên, thứ gọi là tình yêu của phụ mẫu ----"

"Đủ rồi !"

Cung Viễn Chủy chợt đứng dậy, ở trong ánh mắt dần hoảng sợ của Hoa công tử và Nguyệt trưởng lão chưa kịp phản ứng, nhéo cổ áo người, ánh mắt như bốc hỏa, hét lên một câu

"Ngươi biết gì về ta và ca ta ! Không có núi trước chúng ta vào sinh ra từ, đâu có cuộc sống bình an, phong hoa tuyết nguyệt ở núi sau các ngươi ! Tuy ngươi còn trẻ đã là trưởng lão, nhưng đây cũng không phải là vì ngươi hiểu chuyện nhiều hơn ai khác ! Ta cảnh cáo ngươi, nếu lần sau để ta nghe thấy một câu ngươi bàn luận lung tung về ca ca ta một lần nữa, cho dù ngươi là người dạy ta đao pháp, ta cũng không khách khí với ngươi !"

Bỏ lại một câu uy hiếp, Cung Viễn Chủy hừ lạnh một tiếng, vạn phần không lưu tình mà rời đi

Sau một lúc lâu, cổ ảo Nguyệt trưởng lão vẫn bị nhăn nhúm ở tư thế bị người nhéo, mới bất tri bất giác phát ra một tiếng "Tiểu tử này ----"

"Đều dạy đao pháp rồi, dựa vào cái gì Tuyết Trùng Tử là sư phụ, tới lượt ta lại không khách khí với ta ?!"

Hoa công tử ở một bên bịt lại miệng liều mạng muốn mắng chửi

"Ai bảo huynh hết lần này tới lần khác nhiều chuyện." Hắn nói, "Ta cũng không ngăn được...."

"Ta nói câu nào không đúng ?" Nguyệt trưởng lão không phục hỏi

"Huynh nói huynh khoe chữ thì khoe chữ, lấy ví dụ gì không tốt, cứ muốn nói tới chim ở trước mặt tổ tông."

"Hắn lại không phải chim, vì sao ta không thể nhắc tới !"

Hoa công tử dừng một chút, mới chớp mắt mấy cái nhìn Nguyệt trưởng lão

"Hóa ra huynh vẫn không biết chuyện kia sao....?"

"Chuyện gì ?"

Hoa công tử nhìn quanh, chắc chắn xung quanh không có người, mới kéo Nguyệt trưởng lão tới bên cạnh, che miệng nói

"Đây là ta uống rượu với Kim Phác lừa hắn nói ra, ngươi phải đồng ý với ta không được truyền lung tung...."

-----------------------------------------------------

Còn tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net