Chương 2: Tuyết Trùng Tử (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Viễn Chủy lần thứ hai tiến vào núi sau, là năm ngày sau, vẫn là lúc mặt trời chiều ngả về phía tây, ánh trăng mới lên, Tuyết Trùng Tử theo thường lệ ngâm trà bên cạnh hồ tuyết liên, trên tuyết phản chiếu chút ánh nắng cuối cùng còn lại, lạnh lùng chiếu ở trên mặt hắn

Bỗng nhiên, cành tuyết tùng phía sau hắn rụng xuống vài lá, tuyết tuôn rơi, thiếu chút nữa đập vào trên đầu hắn

"Ngươi còn có sở thích này sao ?" Hắn cũng không quay đầu lại nói

Ngay sau đấy, bên tai truyền tới một tiếng hừ, Cung Viễn Chủy một thân hắc y không quan tâm đi tới bên cạnh

"Cũng không phải là lần đầu tiên." Cung Viễn Chủy ngồi xuống, nghiêng đầu nói

"Núi sau của các ngươi lại không chặn cửa, người có thể đánh nhau tổng cộng cũng không được mấy người, ta tới một chuyến cũng không chắc có người biết ta tới, đương nhiên đi lại tự do."

Tuyết Trùng Tử nghiêng đầu nhìn cậu một cái

"Xem ra thử thách Tam Vực của ngươi thực sự nhấc lên trước rồi. Chấp Nhẫn đồng ý rồi ?"

Cung Viễn Chủy cũng không nói, nghiêng đầu nhướn mày, coi như ngầm đồng ý

"Vậy ngươi càng không nên tới. Phải biết, ải thứ nhất của thử thách này ----"

Tuyết Trùng Tử còn chưa nói xong, đã khiến Cung Viễn Chủy ghét bỏ nhìn thoáng qua

"Ngươi vẫn là lúc bộ dạng tiểu hài tử thú vị hơn." Cậu cắt ngang lời Tuyết Trùng Tử

"Còn lừa gạt ta cái gì, bây giờ trong Cung môn còn có mấy người không biết những gia quy của Cung môn này chỉ là bài trí ?"

Tuyết Trùng Tử không trả lời, chỉ yên lặng nhìn Cung Viễn Chủy

"Vậy ngươi rốt cuộc muốn cái gì ?"

Đối với câu này, Cung tam công tử cư nhiên nhất thời không tìm được câu trả lời

Trước đây tiểu hài tử trước mắt luôn bộ dạng thiếu niên lão thành, giống như tận lực phô trương, Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy nhìn một lần là không thích một lần

Nhưng bây giờ người trưởng thành, hỉ giận không lộ ra sắc mặt lại khiến Cung Viễn Chủy cảm thấy mất tự nhiên, bỗng nhiên có chút hoài niệm tiểu hài tử ban đầu còn không cao tới ngực mình kia

Cung Viễn Chủy không muốn đối diện với Tuyết Trùng Tử như vậy, quay đầu nhìn ánh trăng trên trời

"Còn lo lắng ta báo thù tư ?" Tuyết Trùng Tử lại hỏi

Cung Viễn Chủy hừ một tiếng

"Ta mới không sợ." Cậu trả lời, "Cho dù ngươi báo thù tư, ta cũng vẫn có thể vượt qua. Trước đây Cung Tử Vũ tốn bao lâu thông qua thử thách, ta nhất định chỉ tốn không tới một nửa thời gian của hắn là có thể thành công."

"Ngươi thực sự tự tin." Tuyết Trùng Tử cảm thán

"Đương nhiên."

Cung Viễn Chủy kiêu ngạo hất cằm, lúc liếc qua ấm trà còn đang bốc hơi nóng của Tuyết Trùng Tử, phả tới trước mặt hắn, cậu ngẩn người, bỗng nhiên cúi đầu nhíu mày hỏi, "Ngươi nấu trà gì vậy ? Sao nước đều sôi nửa ngày rồi còn không ngửi thấy mùi trà ?"

"Trà của ta không thích hợp cho người gấp gáp. Uống vội không uống được trà nóng." Tuyết Trùng Tử nhàn nhạt trả lời

Cung Viễn Chủy nghe ra ý tứ châm chọc trong lời của hắn, không phục

"Ngươi thực sự cho rằng ta tới tìm ngươi là vì thử thách Tam Vực sao ?" Cậu khinh thường nói

"Ta vẫn chưa tới mức vì một thử thách nhỏ mà khách sáo, ta nói, ta biết mình nhất định sẽ vượt qua."

"Vậy ----"

"Ta tới là muốn tìm ngươi."

Lần này, Cung Viễn Chủy thẳng thắn trả lời hắn

Tuyết Trùng Tử dừng lại động tác pha trà trong tay

Hắn lần trước từng nói, hắn và Cung Viễn Chủy hòa nhau, ý hòa nhau là hắn sẽ không lấy ý kiến chủ quan đối đãi với bất cứ hành động gì của đối phương, là tôn trọng lớn nhất hắn vào giây phút này có thể cho Cung Viễn Chủy

Rốt cuộc là cái gì, có thể khiến cung chủ Chủy cung từ trước tới nay tự đánh giá mình rất cao, tránh tầm mắt của mọi người, chạy tới núi sau này quan tâm mình

Hắn chờ, chờ Cung Viễn Chủy chuẩn bị đủ tinh thần, sau đó nói ra sự thật

Hắn nhìn Cung Viễn Chủy, nhẹ nhàng hít một ngụm không khí

"Lần trước sau khi ta quay về từng hỏi." Cậu mở miệng nói, "Ca ta nói ngươi trước kia tu luyện Táng tuyết tâm kinh, sẽ khiến người bốn năm cải lão hoàn đồng một lần, vốn bây giờ, ngươi đã đột phá mới đúng. Mà bây giờ người biến thành như vậy, là vì ngươi tự phế công pháp, là vì ----"

"Vì không mất đi tất cả ký ức." Tuyết Trùng Tử trả lời, "Cung Thượng Giác chắc nói với ngươi rồi, y nói là sự thật."

Cung Viễn Chủy nhìn sâu hắn một cái, nuốt một ngụm nước bọt

"Ký ức thực sự quan trọng như vậy sao ?" Cậu đột nhiên hỏi

"Đối với ngươi mà nói không quan trọng sao ?" Tuyết Trùng Tử hỏi lại, "Ngươi bằng lòng mất đi ký ức trước đây, quên người đối với mình mà nói là quan trọng sao ?"

Cung Viễn Chủy lắc đầu

Cậu cũng không bằng lòng

Nhưng ----

"Người chẳng lẽ không thể lựa chọn thứ mình muốn nhớ sao ?" Cậu lại hỏi, "Chỉ nhớ những thứ khiến mình vui, quên những thứ khiến mình tổn thương."

"Ngươi biết sao ?" Tuyết Trùng Tử nhìn cậu

Lần này, Cung Viễn Chủy nhớ lâu hơn vừa rồi một lúc

"Ta dường như làm như vậy." Cậu mang theo chút hoang mang không đáng kể, cau mày trả lời

"Lúc nhỏ, ta nhớ ta không thể yếu đuối, không thể khóc, vì Chủy cung chỉ còn lại một mình ta, ta không muốn bị bất cứ người nào xem thường. Sau này, ca ta dạy ta ngẫu nhiên cũng có thể khóc, có thể yếu thế, như vậy sẽ khiến mình sống vui vẻ hơn. Ta nhớ huynh ấy nói, quên suy nghĩ trước đây. Còn có ---- Trước kia ta rất ghét Cung Tử Vũ, vì ta cảm thấy hắn không xứng làm Chấp Nhẫn của Cung môn, là hắn cướp vị trí vốn thuộc về ca ta, nhưng sau này, ta phát hiện kỳ thực ca ta cũng không phải không thể tiếp nhận Cung Tử Vũ làm Chấp Nhẫn, huynh ấy chỉ là không thể tiếp nhận Cung Tử Vũ lấy bộ dạng phế vật vô năng tới chấp chưởng Cung gia, mà bây giờ, ta cảm thấy ca ta có thể chấp nhận chuyện này rất tốt, bỗng nhiên, cũng không ghét Cung Tử Vũ như vậy. Ngươi xem, người sẽ thay đổi, chuyện từng khiến người không vui có thể sau này lại không khiến người không vui như vậy, trái lại cũng giống nhau. Chẳng lẽ chúng ta không thể có suy nghĩ lựa chọn thứ khiến mình vui vẻ trong đầu sao ?"

Cung Viễn Chủy nhìn chằm chằm ánh lửa lay động rong lò sưởi của Tuyết Trùng Tử, cảm giác mặt mình có chút nóng

Cậu không phải cố tình tới nói chuyện

Ngoại trừ trận cục lừa Thượng Quan Thiển kia, cho dù ở trước mặt Cung Thượng Giác, cậu cũng ít khi nói nhiều như vậy

Lần này cậu nóng đầu hỏi ra, gần như chỉ là vì cậu quá để tâm, quá muốn biết

"Ta nghe thấy Cung Tử Vũ, ca ta, còn có Tuyết trưởng lão, Nguyệt trưởng lão bọn họ thương lượng, nếu nhấc thử thách Tam Vực của ta lên trước, có nên cũng nhấc chuyện chọn tân nương lên trước không, hơn nữa chuyện mật thám Vô Phong trước đây nháo ca ta như vậy, các trưởng lão còn đang suy nghĩ có nên để ca ta và ca cùng chọn lần này không."

Tuyết Trùng Tử nhấc ấm trà trên lò xuống, rót cho Cung Viễn Chủy một chén trà nóng, được đối phương không yên lòng tiếp nhận, cầm ơ trong tay

"Đây không tốt sao ?" Hắn nhìn đầu ngón tay Cung Viễn Chủy được nước trà một lần nữa ủ ấm ra chút huyết sắc, hỏi

"Ta cũng không biết có tốt hay không." Cung Viễn Chủy lắc đầu, "Vì ca ta trực tiếp tù chối rồi."

"Ngươi sẽ không đặc biệt chạy tới nói với ta những bát quái ở núi trước chứ ?" Tuyết Trùng Tử hỏi cậu

Cung Viễn Chủy lại nhìn hắn, ở sâu trong ánh mắt nhiễm một chút gấp gáp không nói thành lời

"Ca ta từ chối thay ta, là vì huynh ấy hiểu ta, huynh ấy biết ta bây giờ vẫn không muôn suy xét chuyện chọn tân nương. Nhưng ca ta không phải là một người bốc đồng. Huynh ấy từ chối cho bản thân huynh ấy, ta biết là vì huynh ấy vẫn chưa buông xuống, chưa quên những quá khứ này."

"Ngươi hy vọng y quên ?"

"Ta hy vọng huynh ấy buông xuống !" Cung Viễn Chủy kỳ quái nhìn Tuyết Trùng Tử, một mặt kỳ quái đối phương cư nhiên hỏi câu rõ ràng tới gần như hiển nhiên, một mặt lại kỳ quái hôm nay mình bị làm sao, rốt cuộc vì sao chạy tới trước mặt người này, dễ dàng nói ra nhiều lời trong lòng như vậy

"Ta biết người sẽ ôm ký ức rất nặng nề, sẽ có rất nhiều suy nghĩ không lý trí trong đầu luôn dây dưa trong lòng, ai cũng có." Cậu cuối cùng nói, "Ta chỉ là không chắc chắn có nên nhớ tất cả chúng không. Có những suy nghĩ trong đầu, sẽ khiến a luôn nhắc nhở bản thân phải làm rất tốt, cho nên ta đều nhớ kỹ mọi lúc. Nhưng có những suy nghĩ trong đầu, sẽ khiến ta hiểu lầm người bên cạnh, cũng sẽ khiến ta xem thường bản thân, tốn một chút phiền não không cần thiết, cho nên ta rất cố gắng vứt bỏ chúng. Ta cảm thấy nếu ca ca luôn không buông xuống như vậy, huynh ấy sẽ không vui, nhưng ta lại không biết nên khuyên huynh ấy quên những thứ quên nào."

"Cho nên ngươi tới hỏi ta." Tuyết Trùng Tử gật đầu, "Ngươi biết ta tự phế công pháp, lưu lại ký ức là vì sao, đúng không ?"

"Mọi người đều biết." Cung Viễn Chủy trả lời, "Chỉ là mọi người đều không nói. Bọn họ thậm chí ngay cả ở trước mặt ngươi cũng không nhác tới cái tên kia, ta chú ý thấy, cho nên mới càng hiếu kỳ."

"Ngươi biết vì sao bọn họ làm như vậy không ?"

"Biết. Tức cảnh sinh tình, nhìn vật nhớ người, thứ gọi là nén bi thương, cách tốt nhất là không nhắc tới nhiều, cái gì cũng giao cho thời gian." Cung Viễn Chủy trả lời

Tuyết Trùng Tử đột nhiên thở dài một hơi

"Cho nên, ngươi vừa muốn biết cảm giác của Cung Thượng Giác đối với quá khứ, lại sợ mình mạo muội hỏi sẽ làm tổn thương y, cho nên mới chạy tới hỏi ta ?"

Tuyết Trùng Tử nhìn thẳng vào Cung Viễn Chủy, "Hai người các ngươi thực sự là huynh hữu đệ cung, cảm thiên động địa."

Câu này khiến Cung Viễn Chủy có chút đỏ mặt

Cậu được Cung Thượng Giác chiều tới ương ngạnh, lại không phải tên ngốc không hiểu chuyện đời, đương nhiên cũng tự biết đuổi lý

Nhưng còn chưa chờ cậu nói ra lời xin lỗi gì, đã bị Tuyết Trùng Tử điểm nhẹ mu bàn tay

"Không uống nữa, trà nguội rồi."

Cung Viễn Chủy cũng không biết thế nào, ma xui quỷ khiến gật đầu, nhu thuận đưa nước trà ấm áp kia vào miệng

Ngửi mùi trà thơm nhẹ, lăn xuống cổ họng, lại có chút mùi vị lãnh đạm của mận bùng nổ ở đầu lưỡi

Cung Viễn Chủy nắm chén trà dừng một chút

Trà này....

"Thế nào ?" Tuyết Trùng Tử bỗng nhiên lên tiếng hỏi cậu. Hỏi tới Cung Viễn Chủy sửng sốt, theo bản năng "A ?" một tiếng

Người kia lại dùng sắc mặt hiểu rõ, mỉm cười nhìn cậu

"Trà này của ta vốn có bảy vị, sẽ theo tâm tình của người thưởng trà, mở ra từng chút một, vừa rồi ta thấy biểu tình của ngươi, chắc là cảm thấy mùi trà này nhạt, lướt qua trong thoáng chốc đi ?"

Cung Viễn Chủy mở miệng, không nói ra lời gì

"Không quan trọng." Tuyết Trùng Tử thu lại ánh mắt, vỗ vai cậu trả lời, "Người có thể nếm toàn bộ bảy vị vốn cũng không có mấy người, ngươi không nếm được, không phải là ngươi không tốt, chỉ là vì ngươi còn nhỏ mà thôi."

Tuyết Trùng Tử nói xong, cũng dừng một chút, nhìn tuyết liên trong hồ

"Đúng vừa trả lời câu hỏi vừa rồi của ngươi. Vì ngươi còn nhỏ, cho nên gặp chuyện khắc cốt ghi tâm còn ít, mới cảm thấy ký ức của ngươi có thể lựa chọn quên. Kỳ thực đây không phải là một câu hỏi lựa chọn, bất luận vui hay không vui, chỉ cần ký ức này đủ khắc ghi, không phải do người lựa chọn. Buông hay không buông xuống được, chuốc khổ cũng vậy, tự làm tổn thương cũng vậy, sẽ luôn nhớ."

Đối với câu trả lời này, Cung Viễn Chủy dường như cũng không thích là bao

"Ra vẻ cao thâm." Cậu mất hứng bĩu môi, "Cái gì mà khắc cốt ghi tâm. Ta mười mấy năm nay không phải còn sống rất tốt, cũng không cảm thấy thiếu cái gì, chẳng lẽ còn phải gặp chuyện xấu sao."

Tuyết Trùng Tử nghe cậu lẩm bẩm, không nhịn được cười

"Cho nên mới nói ngươi là tiểu hài tử." Hắn đổ dầu vào lửa, thành công đổi tới một cái trừng mắt của Cung Viễn Chủy

"Còn có một vấn đề cuối cùng." Trừng mắt xong, cậu lại nói

"Còn có ?" Tuyết Trùng Tử giả vờ kinh ngạc, mở to hai mắt, "Ngươi thực sự không khách khí."

"Ngươi lại không phải ca ta. Hỏi ngươi, ta lại không cần sợ chọc vào nỗi đau của ngươi, đương nhiên có cái gì, hỏi cái đấy." Cung Viễn Chủy trả lời đương nhiên

Tuyết Trùng Tử híp mắt, buông ấm trà xuống, khoanh tay trước ngực

"Hỏi đi."

"Cho dù giống như ngươi vừa nói, có những thứ muốn buông cũng không buông xuống được, vậy ngươi rốt cuộc hy vọng người xung quanh làm thế nào ? Là giống như bây giờ, mọi người mắt nhắm mắt mở, cho rằng tất cả đều chưa từng xảy ra, tận lực không nhắc tới ở trước mặt ngươi, hay là, ngươi rốt cuộc hy vọng tất cả dấu vất đều ở đây. Ta hỏi ngươi, nếu là ngươi, ngươi hy vọng người bên cạnh làm gì đấy giúp ngươi buông xuống không ? Ví dụ như, đổi những dụng cụ pha trà cũ của ngươi, làm cho ngươi mấy trường y mới, hay là nhổ hoa trồng trong viện của ngươi đi ? Ngươi muốn thế nào ?"

Cung Viễn Chủy hỏi gấp gáp, hỏi tới cuối cùng cũng đủ công kích, Tuyết Trùng Tử nghe tới đau răng

Hóa ra vẫn không phải là vì ta

"Dấu vết cũ không cần động vào." Hắn trả lời, "Đó là chứng cứ bọn họ từng tồn tại, muốn xóa cũng không xóa được. Bất quá ----"

Lời hắn xoay chuyển, nhìn vào trong mắt tiểu cung chủ Chủy cung

"Cũng không phải không thể thêm những thứ mới." Hắn nói, "Như núi sau này, tuyết tích nhiều nữa cũng sẽ luôn có mùa xuân, hoa của năm cũ chịu gió táp mưa sa nhiều nữa, năm sau vẫn sẽ nở. Thời gian con người sống vừa ngắn vừa dài, cất chứa càng nhiều, như vậy bất luận quá khứ vui vẻ hay khổ sở, tiếp theo sẽ trở nên càng ngày càng nhạt. Cho nên chúng ta mới phải sống cho tốt, nhìn về phía trước."

Cung Viễn Chủy như có chút đăm chiêu nhìn hắn, một lúc lâu sau, biểu tình thoáng được thuyết phục, bĩu môi

"Luôn cảm thấy, gương mặt bây giờ của ngươi nói ra lời thêm vài phần đạo lý so với trước kia...."

Cũng không biết có phải cố tình không, Tuyết Trùng Tử bắt chước bộ dạng vừa rồi của cậu, hừ một tiếng, như trêu mèo, nhưng Cung Viễn Chủy rơi vào trầm tư cũng không phản ứng kịp

Cậu còn đang nghĩ lại mấy câu cuối cùng của đối phương

"Cho nên vẫn phải thêm chút thứ gì mới." Cậu nâng một tay lên gõ cằm mình, "Rốt cuộc cái gì mới tính là mới...."

Tuyết Trùng Tử lắc đầu, thở dài thư lại chèn trà bên tay người kia, khoan thai đứng lên

"Đi ngủ. Ngươi từ từ nghĩ."

Từ chỗ tối phía sau hai người, một thư đồng thân thủ có chút linh hoạt từ trong góc nào đó chạy ra, che ô cho Tuyết Trùng Tử đứng dậy, dọa sợ Cung Viễn Chủy

"Ta nói từng người Tuyết cung các ngươi, đi lại thực sự không có tiếng....!"

Tuyết Trùng Tử đã đi hơn mười bước, xoay người vẫy tay áo với cậu

"Cho nên ta khuyên ngươi đừng quá coi thường núi sau, cũng đừng quá coi thường thử thách Tam Vực. Chuẩn bị cho tốt đi."


"Công tử."

Thư đồng rũ mắt theo sát sau lưng Tuyết Trùng Tử

"Tuyết cung của chúng ta, từ lúc nào có trà bảy vị, ta sao chưa từng nghe nói ?"

"Đương nhiên là đúng lúc nói dối lừa tiểu hài tử." Tuyết Trùng Tử ôn nhu trả lời, "Cũng chỉ có tiểu hài tử như các ngươi mới thực sự mắc mưu."

"Nhưng Chủy công tử ----"

"Suỵt...."

Tuyết Trùng Tử khó có khi có chút linh hoạt, thu lại ngón tay đặt ở trên môi

"Nói ra sẽ không thú vị nữa...."

---------------------------------------------------

Còn tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net