2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến tối,Cung Thượng Giác về đến Cung môn,vì trời đã nhá nhem tối nên hắn không hi vọng Cung Viễn Chủy sẽ đón mình,sợ em đợi lâu dưới trời tuyết sẽ bị lạnh.Dường như đáp ứng nguyện vọng của Cung Thượng Giác, hắn đến đại môn vẫn không thấy bóng dáng đệ đệ đâu,trong lòng có hơi hụt hẫng một chút,lại có một chút lo lắng. Mọi lần hắn về,đừng nói khuya hay sớm, mưa hay tuyết,dù thời tiết như thế nào cũng sẽ có bóng dáng quen thuộc chờ đợi,vừa thấy hắn đã vui vẻ chạy đến,miệng cười xinh gọi ca ca.Mấy lần em không đón hắn,hầu như đều chờ hắn là tin em xảy ra chuyện.

Càng nghĩ càng không ổn,Cung Thượng Giác tăng nhanh bước chân hướng Chủy cung mà đến

Cung Tử Vũ bên kia lúc trưa nhận được tin Cung Viễn Chủy bỏ bữa,từ lúc ở Thương cung về là nhốt mình trong tẩm phòng,ai cũng không gặp,đến tối lại nhận tin Cung Thượng Giác về,hắn có chút muốn trốn đi rồi,mặc dù chuyện không liên quan đến hắn đâu,nhưng hắn làm Chấp Nhẫn,kiểu gì Cung Thượng Giác cũng bảo hắn thất trách,đã nhờ hắn chiếu cố đệ đệ mà lại không làm được. Cung Tử Vũ cũng muốn chiếu cố lắm,nhưng Cung Viễn Chủy cứ thấy hắn thì không mắng cũng chửi,một bộ dáng ta không thèm hiện rõ,Cung Tử Vũ lại hơi ái ngại, lỡ như chọc điên đệ đệ,lỡ may bay mất nóc Vũ cung mà Cung Thượng Giác không cấp tiền chi sửa,thì với cái thời tiết này,Cung Tử Vũ sẽ hẹo sớm thôi.Nghĩ nghĩ như thế,Cung Tử Vũ nhấc thân đi Chủy cung, phải rào trước để tránh hậu họa.

Chủy cung

Cung Thượng Giác có hơi tức giận,thị nữ bẩm báo Cung Viễn Chủy từ trưa giờ không ra khỏi phòng,cơm cũng không ăn,mà mấy hôm nay hắn ra ngoài em cũng bắt đầu kì lạ,thị nữ nói là sau khi hắn đi,Cung Viễn Chủy có đi y quán,sau đó quay về liền có chút khác lạ,mà khác chỗ nào bọn họ thân là hạ nhân không dám phỏng đoán, đỉnh điểm là sáng nay Cung Viễn Chủy ở Thương cung mang một mình tuyết cùng một mặt nước mắt chạy về,sau đó thì không thấy ra ngoài nữa.

Cung Thượng Giác đứng trước phòng Cung Viễn Chủy, nhẹ nhàng gõ cửa

-Viễn Chủy,em có trong đó không,có thể mở cửa cho ca ca không?

Đợi một lúc vẫn không có động tĩnh,Cung Thượng Giác tự mình đẩy cửa vào

-Viễn Chủy?

Cả phòng tối đen,chỉ nương theo ánh sáng của đèn lồng treo ngoài hành lang để nhìn rõ trong phòng,Cung Viễn Chủy ôm chăn nằm một góc giường, tựa như đã ngủ.Cung Thượng Giác nhấc chân chầm chậm đi lại,nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn đến đệ đệ,cả khuôn mặt Cung Viễn Chủy vùi vào chăn ấm,chỉ lộ ra nửa bên lông mi cong dài,hình như còn hơi ướt,lại có chút sưng,này là khóc đến mệt nên ngủ đi phải không?

Cung Viễn Chủy dường như cảm nhận được có người,lập tức rút ra chủy thủ dưới gối vung lên,khi chỉ còn cách một ngón tay,tay cầm chủy thủ của Cung Viễn Chủy liền bị bắt lại,Cung Thượng Giác nắm tay em,giọng nhẹ bẫng

-là ca ca.

Cung Viễn Chủy thu tay lại,ngoài dự đoán của Cung Thượng Giác, đệ đệ thấy hắn cũng không vui mừng,ngược lại hừ một tiếng rõ to,giọng nghèn nghẹn

-sao ca không đi luôn đi,còn về làm gì?

Cung Thượng Giác......có chút kinh ngạc.

Cung Viễn Chủy vùng vằng,hất tay ca ca ra,rồi lại nằm trở về,còn đưa lưng về phía hắn.Cung Thượng Giác nhìn một màn này,đầy đầu đều là dấu chấm hỏi chạy qua,đệ đệ đây là làm sao đây?

-làm sao vậy,là ai chọc em giận,nói cho ca,ca thay em đòi công đạo.

Không thấy trả lời

-ta nghe nói sáng nay em đi Thương cung, sao đó lại về,cơm cũng không ăn,làm sao vậy,là đại tiểu thư chọc em sao?

Vẫn là im lặng.

-hay là ca đến Thương cung hỏi một chút,xem xem là ai chọc cho bảo bối giận đến nỗi bỏ mặc cả ta luôn rồi.

.

.
.
-Viễn Chủy.

Cung Thượng Giác lại muốn nói thêm,chợt nghe từ trong chăn truyền ra tiếng hít khí,hắn giật mình, vội tiến đến đem người từ trong chăn đào ra,lại đem người cẩn thận ôm vào lòng

-em làm sao?

-ức..hức...

-ngoan không khóc,nói ta nghe xảy ra chuyện gì,làm sao mặt mũi lại như mèo thế này.

Cung Viễn Chủy dụi dụi mấy cái,nhỏ giọng

-ca không cần ta nữa..

-ai nói ca không cần em?

-Thượng Quan Thiển.

Cung Thượng Giác lại là một đầu dấu hỏi chấm,Thượng Quan Thiển?Thượng Quan Thiển từ đâu ra?

-Viễn Chủy, sao lại nhắc đến nàng?

-làm sao,ta không được nhắc cô ta hả?à phải rồi,cô ta chiếm vị trí quan trọng trong lòng ca như vậy,nhắc đến không phải sẽ làm ca nhớ cô ta sao,nhưng cô ta cũng có phải thích ca đâu chứ,rõ ràng là..rõ ràng..

Nói đến đây,lại uất ức khóc lên

Cung Thượng Giác bất lực,nhưng vẫn nhẹ nhàng dỗ dành

-ngoan,nói ca nghe,em gặp cô ta  khi nào?

Rõ ràng Thượng Quan Thiển đã đi rồi,sẽ không có chuyện đột nhiên chạy về gặp em ấy,sẽ càng không nói mấy câu như Viễn Chủy nói,nhưng mà nhìn em khóc đến thương tâm như này,hắn không dám lỗ mãng,vạn nhất chọc người giận thật,hắn lại phải chạy theo dỗ dành,mà dỗ thì dỗ thôi,dù gì hắn cũng dỗ từ nhỏ đến lớn,có dỗ đến già cũng không phải vấn đề.Chỉ là Cung Viễn Chủy tâm tư quá mức nhạy cảm,nếu không nói rõ,tự mình suy nghĩ lung tung,thì phiền phức lớn lắm.

Cung Viễn Chủy nghe ca ca hỏi,ngẩng mặt nhìn hắn

-ca sợ ta làm thương cô ta?

Tiểu tổ tông,cái đầu nhỏ này của em,suốt ngày nghĩ đi đâu vậy?

Trong đầu Cung nhị tiên sinh thì nghĩ vậy,ngoài mặt thì nhẫn nại hỏi

-không phải,ta chỉ thắc mắc thôi, Thượng Quan cô nương cũng đã đi xa lắm,sao đệ lại gặp được,có phải đệ nhầm lẫn rồi không?

Cung Viễn Chủy mím môi,mắt đảo mấy vòng,sau đó nói

-ta..ta nhìn thấy cô ta ở Giác cung,còn ôm một chậu đỗ quyên,nói với ta lần này ca ca ra ngoài là đi tìm cô ta,còn nói nếu không phải tại ta cản trở,thì ca sớm đã đi rồi,không chờ tới lúc này,hơn nữa..hơn nữa cô ta còn nói,nói...

Mặt nhỏ của Cung Viễn Chủy càng nói càng nhiều nước mắt,khóc đến lê hoa đái vũ.Cung Thượng Giác vỗ nhẹ lưng em,tay kia ôm lấy vai em cũng nhè nhẹ vỗ về

-ngoan,không gấp,từ từ nói

-cô ta nói,ta bây giờ không giống trước kia,đều vô dụng rồi,sau này..sau này sẽ kéo chân ca ca,tốt nhất ta vẫn nên buông tay để ca ca đi tìm cô ta đi.

Nói đến đây,Cung Viễn Chủy níu lấy mảng áo trước ngực Cung Thượng Giác, nhỏ giọng

-ca,ta sẽ kéo chân huynh sao?

Cung Thượng Giác đau lòng,nắm lấy tay đệ đệ đặt trước ngực mình

-không có,làm sao em lại kéo chân ta được.Viễn Chủy là món quà quý nhất ca ca nhận được, dù có ra sao,chỉ cần em còn đứng bên cạnh ta,thì đó đã là một điều trân quý,huống hồ em lợi hại như vậy,nhiều lần bảo vệ ta,ta vui còn không kịp,không cần tự hạ thấp mình như vậy.

Cung Viễn Chủy mắt long lanh nhìn ca ca

-thật không ạ?

-ừm.

Nhận được cái gật đầu khẳng định của Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chủy mới xem như an tâm

-ca,ta đói.

-ta dặn người chuẩn bị,ngoan,đứng lên nào

Đến tận  lúc Cung Tử Vũ đến,Cung Thượng Giác đang bồi Cung Viễn Chủy dùng cơm,nhìn Cung Viễn Chủy đối với Cung nhị tiên sinh ngoan ngoãn như một cô vợ nhỏ,hiền dịu ăn đồ hắn gắp cho,Chấp Nhẫn thấy hơi ê răng

-Thượng Giác ca ca,Viễn Chủy đệ đệ

-hứ.

Đáp lại hắn là cái hất mặt kiêu ngạo của Cung tam,sau đó Cung Tử Vũ đến sảnh còn chưa bước vào đã nghe Cung Viễn Chủy nói

-ca,ta không thích hắn,là hắn dẫn Thượng Quan Thiển đến Giác cung,còn bảo cô ta tùy ý mình.

Cung Tử Vũ đột nhiên bị ụp nồi,ngơ ngác nhiều chút

-a...ta..ta...

Cung Thượng Giác vừa dỗ được người,tất nhiên không dại gì lại hỏi đến vấn đề đệ đệ gặp Thượng Quan Thiển ở đâu, nên chỉ có thể ủy khuất Chấp Nhẫn đại nhân,hạ lệnh đuổi khách

-vậy thì không tiếp là được.Người đâu,tiễn Chấp Nhẫn đại nhân

Cung Tử Vũ một bầy quạ bay qua,ngơ ngác quay về.

Mãi đến mấy ngày sau,Cung Thượng Giác tìm được ở y quán một đơn thuốc, đưa đến Nguyệt cung nhờ Nguyệt trưởng lão xem giúp,đáp án là không phải độc dược,nhưng  công dụng lại là làm người ta rơi vào mộng ảo,không phân biệt được thật giả,mỗi đêm đều mơ thấy những góc khuất không muốn nhận nhất của bản thân,tự dày vò mình,lại trở nên đặc biệt dễ tổn thương,giả giả thật thật,đến khi người đó hoàn toàn tin vào những giấc mơ sẽ không tỉnh lại nữa.

Cung Viễn Chủy mơ thấy cái gì,đại khái Cung Thượng Giác cũng biết được,trong lòng em,Lãng đệ đệ hay Thượng Quan Thiển, bây giờ lại nghĩ đến bản thân suy yếu,sợ sẽ là gánh nặng cho hắn,mỗi một điều đều liên quan đến hắn,mấy ngày ở Thương cung chắc là cái lần Thương cung bị nổ,để lại ám ảnh tâm lí,nên em mới hai lần ba lượt chạy đến bồi tỷ tỷ,thật sự sợ tỷ tỷ có chuyện.Vẫn may,Cung Viễn Chủy thân thể có thể tự bày trừ chất độc,đến hôm nay về cơ bản đã ổn,không phải thời thời khắc khắc đều dính lấy hắn,Cung Thượng Giác mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Bên Thương cung nhận được tin,chi phí sinh hoạt ba tháng đầu năm giảm một phần ba,Cung Tử Thương đập bàn gào thét

-mặt các chết đáng ghét,người quản không tốt người của mình,lại đổ lỗi lên đầu taaaaa

Kim Phồn ở một bên đè nàng lại

-bình tĩnh,nàng chọc Chủy công tử khóc là thật,Cung nhị tiên sinh chỉ cắt một phần là đã nể tình rồi,nếu làm lớn chuyện, hắn sẽ cắt luôn toàn bộ,đến lúc đó không thương lượng được đâu.

Cung đại tiểu thư nghe phu quân nói cũng có lí,may mà chỉ cắt một phần,chứ như cái lần cô dẫm hoa của Cung Viễn Chủy cắt hết,Thương cung có mà uống gió tây.

Cung Thượng Giác là giận việc đại tỷ để đệ đệ một mình đội tuyết đi về,nên chỉ giảm một phần ba,xem như đã nể tình lắm rồi,hắn còn chưa tính đến việc đại tiểu thư mắng Viễn Chủy đệ đệ đâu,nếu thật sự tính đến,sợ là Thương cung phải uống gió tây dài dài.

Bên Vũ cung, Cung Tử Vũ vuốt ngực thở phào,thoát nạn.Nam mô!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net