13 🌝

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13)

Tuyết rơi dày đặc, trăng dần sáng hơn, ánh trăng thanh lãnh rơi trên mái hiên màu xanh đen của Chủy Cung, đổ xuống một cái bóng đen ngòm.

Cung Thượng Giác kỳ thực vẫn chưa lần nào quan sát kỹ lưỡng Chủy Cung, phần lớn thời gian, Cung Viễn Chủy đều chờ tại Giác Cung, y tự nhiên cũng không có lý do tới Chủy Cung nữa.

Giác Cung nhân tạp, chuyện Cung Viễn Chủy lặng lẽ chuồn ra khỏi Cung Môn, càng ít người biết càng tốt.

Đem so sánh cùng các cung khác, Chủy Cung chính xác quá vắng vẻ. Một nơi rộng lớn như vậy, ẩn dưới ánh trăng khuya, cả một ngọn đèn cũng không có.

Cung Thượng Giác hô hoán vài tiếng, lại không có hạ nhân đáp lời, thế là không thể làm gì khác hơn là mò mẫm đem người mang vào tẩm điện.

Vừa vào cửa, thứ đầu tiên cảm nhận được chính là một cỗ nồng đậm mùi dược liệu không thể tiêu tán, cùng với từng trận gió lạnh thấu xương, khiến cho gian phòng ngoài lạnh lẽo cũng chỉ có lạnh lẽo.

Nhờ ánh trăng, Cung Thượng Giác dần dần thấy rõ hơn một chút cảnh vật trong phòng, trên mặt đất cách mấy bước liền có một đống tạp vật, bài trí không chút nào hợp quy tắc, cửa sổ cuối giường thậm chí còn mở rộng, cỗ gió rét kia liền chính là từ cái cửa sổ kia thổi tới.

Cung Thượng Giác khó tránh khỏi có chút tức giận, mặc dù y đại khái biết thói quen của Cung Viễn Chủy, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một Cung chi chủ, như thế thực sự quá không ra gì.

"Ca......" Cung Viễn Chủy bị hàn phong thổi tới, giật mình tỉnh lại, trong bóng đêm ôm cổ Cung Thượng Giác thì thầm kêu. Cung Thượng Giác thân hình cứng đờ, sau đó cẩn thận từng li từng tí ôm lấy người hướng về giường đi đến, lại phát hiện trên giường trống không, không có gối đầu, cũng không có đệm chăn.

"?" Cho dù là Cung Thượng Giác, lúc này cũng nghi ngờ.

Nhưng một mực ôm Cung Viễn Chủy từ đầu đến cuối không phải là một biện pháp, Cung Thượng Giác muốn đem người trước trước tiên đặt xuống giường, sau đó tự đi tìm ánh nến. Ai ngờ vừa đem người thả xuống, Cung Viễn Chủy vốn vẫn luôn yên tĩnh thuận theo tự dưng trở mình một cái đột nhiên hồ nháo

"Ta không ngủ chỗ này...... Ca, ta không muốn."

Cung Thượng Giác không thể làm gì khác hơn là một lần nữa đem người từ trên giường ôm lên, trầm giọng hỏi "Không ngủ ở đây, vậy đệ muốn ngủ ở đâu?"

Cung Viễn Chủy bài xích cái giường này chẳng khác nào trốn tránh một cơn hồng thủy hoặc một con mãnh thú, hung hăng muốn chạy, nhưng bởi vì say rượu làm thế nào cũng không thể dựa vào chính mình đứng dậy rời đi, thế là chỉ cầu xin Cung Thượng Giác giúp mình "Ta không cần ngủ ở đây, ca......"

Cung Viễn Chủy cấp bách đến độ gần như phát khóc, Cung Thượng Giác cảm thấy quái lạ. Bộ dáng uống say của Cung Viễn Chủy y là lần đầu tiên gặp, gương mặt non nớt hồng nhuận, ngữ điệu mềm mại mang theo lơ đãng nũng nịu, giống hệt ngày còn bé, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật đáng yêu.

Y nhịn không được dỗ dành Cung Viễn Chủy như thể dỗ một đứa bé "Viễn Chủy vì cái gì không muốn ngủ ở đây a?"

Vốn là muốn trêu chọc Cung Viễn Chủy, nhưng Cung Viễn Chủy khóe mắt lại đột nhiên chảy ra nước mắt, hắn níu lấy áo bào của Cung Thượng Giác, giống như là níu lấy cây cỏ cứu mạng, âm thanh nghẹn ngào lại mơ hồ "Cha, cha chết ở chỗ này......"

Như sấm sét giữa trời quang, Cung Thượng Giác ý cười đang câu lên bỗng chốc đông cứng ở trên mặt.

Mười năm trước Cung Môn gặp bạo kiếp, trưởng bối đời trước cơ hồ không còn, Chủy Cung cũng như thế. Cung Viễn Chủy ấu niên mất cả song thân, nhưng Cung Thượng Giác chưa hề biết phụ thân Cung Viễn Chủy cũng chính là Chủy Cung chủ trước đây... chính là bị giết chết ở trên giường. Lúc đó mật thám Vô Phong lẫn vào Cung Môn, tại giờ Dần lúc bình minh còn chưa tới tập kích tất cả Cung.

Chủy Cung Cung chủ đời trước bị hành thích mất mạng, Cung Viễn Chủy nghiễm nhiên là huyết mạch sau cùng của Chủy Cung, sau này gánh vác chức trách của Cung chủ một chi, tự khắc chuyển vào gian phòng chính ở, cũng là nơi phụ thân hắn lúc sinh thời sinh hoạt.

Ở tại nơi phụ thân lúc sinh thời cư trú, ngủ trên chiếc giường hắn tận mắt nhìn thấy thi thể phụ thân mình...... Cung Thượng Giác siết chặt nắm đấm, đau lòng không chịu nổi, y là lần đầu tiên biết chuyện này.

Không dám tưởng tượng trước kia Cung Viễn Chủy tuổi còn nhỏ phải ở trong gian phòng này có bao nhiêu sợ hãi, khó trách hồi nhỏ Cung Viễn Chủy ngày ngày đều chạy tới Giác Cung tìm đủ loại cớ để ở lại.

"Viễn Chủy, đệ ngồi yên ở đây một chút, ta đi đốt đèn." Cung Thượng Giác vỗ vỗ mu bàn tay của Cung Viễn Chủy, nhẹ giọng dụ dỗ.

Cung Viễn Chủy cũng không biết là đang tỉnh hay vẫn là ngủ, trong mơ mơ màng màng đáp ứng, tiếp đó ngoan ngoãn buông tay đang níu Cung Thượng Giác ra.

Cung Thượng Giác đi tìm nến trong bóng tối, ánh nến vừa cháy Cung Thượng Giác cuối cùng có thể thấy rõ ràng cảnh tượng chung quanh.

Rất loạn, Cung Thượng Giác một mực biết Cung Viễn Chủy lúc nghiêm túc nghiên cứu sẽ không thích bị người ngoài quấy rầy, chẳng mấy chốc sẽ đem gian phòng xáo trộn bừa bãi. Thật không nghĩ loạn tới mức này, cùng lúc trước y tới Chủy Cung trùng hợp gặp được Cung Tử Vũ so sánh càng là loạn hơn.

Cả căn phòng chỗ duy nhất sạch sẽ gọn gàng chỉ có bàn trà tọa đối diện đình viện.

Mang theo hiếu kỳ, Cung Thượng Giác đi đến chỗ bàn trà án kia ngồi xuống, tưởng tượng thấy Cung Viễn Chủy một thân một mình ở nơi đây, không biết trong lòng lúc đó sẽ suy nghĩ cái gì, vì sao chỉ có chỗ này đặc biệt sạch sẽ gọn gàng như vậy.

Tiếp đó y nghiêng đầu hướng đến bên ngoài đình viện, thấy được một đoạn nhỏ Cung Môn hải đăng, Cung Thượng Giác khẽ giật mình, sau đó liền đã hiểu vì cái gì Cung Viễn Chủy thích ngồi ở đây đến thế.

Đó là tháp tín hiệu của Cung Môn, chỉ cần có người ra vào Cung Môn, liền sẽ sáng đèn ra hiệu. Mà có tư cách để đèn được thắp sáng như thế, cũng chỉ có Chấp Nhẫn và các Cung chủ thôi.

Tại thời điểm y xuất Cung Môn vì ngoại vụ, đứa nhỏ của y ngày qua ngày ngồi ở chỗ này, nhìn đến ngọn hải đăng chờ y quay trở về.

Cung Thượng Giác cũng chưa từng phát giác được, chính mình thời khắc này biểu lộ bao nhiêu mềm mại ôn nhu.

Y quay người trở lại giường, Cung Viễn Chủy không có ngoan ngoãn nghe lời ngồi yên, mà là chẳng biết từ lúc nào ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo.

Cung Thượng Giác khẽ cười một tiếng, cũng không câu nệ thân phận quy củ gì, sóng vai ngồi ở bên cạnh Cung Viễn Chủy, thuận tay vung lên áo khoác lông của chính mình choàng lên vai Cung Viễn Chủy.

"Như thế nào lại ngồi dưới đất?" Cung Thượng Giác cũng không thể phân biệt Cung Viễn Chủy bây giờ là thanh tỉnh hay vẫn đang say, chỉ đơn cảm cảm thấy ở bên Cung Viễn Chủy lúc thế này, y cảm thấy rất tốt.

Cung Viễn Chủy nghiêng đầu híp mắt, đuôi mắt còn mang theo chút men say, cứ như vậy nhìn Cung Thượng Giác.

"Thế nào?" Cung Thượng Giác giống hồi nhỏ vuốt ve Cung Viễn Chủy, dỗ dành hắn.

"Ca, chúng ta mãi mãi cũng là huynh đệ sao?" Cung Viễn Chủy đột nhiên nhỏ giọng hỏi.

Cung Thượng Giác sửng sốt một chút, đem đáy mắt gợn sóng giấu rất sâu, "Đương nhiên, ta nói qua, đệ mãi mãi cũng là đệ đệ quan trọng nhất trong lòng ta."

Cung Viễn Chủy mấp máy môi dường như là muốn nói cái gì, nhưng lại kẹt trong cổ không biết như thế nào biểu đạt. Hắn dùng mười phần ánh mắt phức tạp nhìn Cung Thượng Giác, có nghi hoặc, có ưu thương, có cầu khẩn, còn có một số thứ Cung Thượng Giác cũng không thể nào thấu hiểu.

Một lát sau, Cung Viễn Chủy đôi mắt trong suốt gợn lên một tầng ẩm ướt. Trước khi nước mắt kịp rơi xuống, hắn ôm lấy cánh tay Cung Thượng Giác, ôm đến thật chặt, gần như đem cả thân thể dựa dẫm vào y.

"Thế nhưng ca... ta giống như trúng độc......" Cung Viễn Chủy nghiêng đầu dựa vào Cung Thượng Giác nói.

Một câu nói này đem Cung Thượng Giác trong nháy mắt bị hù kém chút đứng phắt dậy, nhưng nghĩ lại Cung Viễn Chủy không có khả năng trúng độc, câu nói này có thể chỉ là sau khi say rượu mê sảng, thế là y khắc chế lo nghĩ hỏi lại "Đệ làm sao mà trúng độc được?"

Cung Viễn Chủy ngẩng mặt lên, tiến đến gần Cung Thượng Giác, trong đôi mắt sáng bừng lộ ra ngập tràn chân thuần cùng ưu thương, thẳng tắp đâm trúng nội tâm Cung Thượng Giác.

"Nếu như không phải trúng độc, vì cái gì ta lại khó chịu như vậy, đau lòng như vậy...... Ca, ta không giải được độc này, làm sao bây giờ? Ta phương pháp gì cũng đều thử qua, chính là giải không được."

Đương nhiên giải không được, bởi vì đây không phải độc.

Cung Thượng Giác rũ mắt nhìn Cung Viễn Chủy, cặp mắt xinh đẹp nhiễm hồng, bấy giờ chỉ toàn bất lực cùng ỷ lại.

Nguyệt quang xuyên qua đình viện, rơi vào trên mặt Cung Viễn Chủy. Nhờ ánh trăng, Cung Thượng Giác từ trong đôi đồng tử màu đen lóng lánh của Cung Viễn Chủy nhìn thấy nét mặt của chính mình.

Bộ dáng của một kẻ sắp không còn khống chế nổi khát vọng của mình, thật đáng sợ.

"Ca?"

Cũng không khắc chế nổi nữa.

Cung Thượng Giác đôi mắt thâm trầm nhìn Cung Viễn Chủy, dáng vẻ đã ưa nhìn còn lộ ra đôi môi ửng đỏ.

Một tia lý trí sau cùng đang điên cuồng níu kéo.

Cuối cùng vẫn là thua thảm... Thân ảnh che đi ánh trăng, Cung Thượng Giác trang trọng cúi đầu, nghiêng gương mặt hôn lên bên cạnh cần cổ, nơi bởi vì cổ áo nông rộng mà lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn của Cung Viễn Chủy.

Xuyên qua làn da mỏng manh, Cung Thượng Giác có thể cảm thụ khí tức ấm áp, còn có từng chuyển động khe khẽ trong mạch đập.

Rõ ràng chỉ là hôn vào một chút làn da bên hông cổ, nhưng Cung Thượng Giác lại hôn rất ôn nhu tình tự. Trái tim bị ánh trăng cùng men rượu cám dỗ, lại vẫn cố khắc chế hành vi bởi vì y quá trân quý người trước mặt.

Cung Viễn Chủy sững sờ, trong mắt lộ ra mê mang, cổ truyền đến xúc cảm êm ái, hơi thở phía dưới là khí tức của Cung Thượng Giác, thứ khiến hắn lúc nào cũng cảm thấy an tâm, chỉ cần ngửi thấy là trong lòng ngập tràn vui vẻ.

Hắn ưa thích mùi hương này.

Nghĩ như vậy, Cung Viễn Chủy tự nhiên đưa tay ôm cổ Cung Thượng Giác, lúc Cung Thượng Giác còn chưa kịp phản ứng, hắn tiến đến bên cạnh gò má Cung Thượng Giác, nhẹ nhàng liếm một cái lên dái tai của Cung Thượng Giác.

"!"

"Ca...... Ta rất thích huynh......" Cung Viễn Chủy thì thầm một câu, tiếp đó ôm Cung Thượng Giác ngủ thiếp đi.

Cung Thượng Giác phảng phất có thể nghe được tiếng trái tim chính mình nảy lên kịch liệt, y để Cung Viễn Chủy tùy ý ôm mình, một chút cử động cũng không dám, lại không dám cúi đầu nhìn Cung Viễn Chủy gương mặt gần trong gang tấc.

"Viễn Chủy, đệ nói lại lần nữa." Cung Thượng Giác khắc chế thanh âm run rẩy, lay nhẹ người đang ôm mình.

"......" Trả lời y chỉ có những nhịp thở đều đặn của Cung Viễn Chủy.

Cung Thượng Giác cúi đầu nhìn lại, Cung Viễn Chủy ôm y đã ngủ say.

.

.

.

.

.

====

Dòi mượn rượu tỏ tình luôn  🤣
Cỡ này Hai còn k dính thì thôi e cũng chịu ~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net