Muộn 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giác Cung vào trưa đặc biệt "náo nhiệt"

Toàn bộ thị vệ theo Cung Thượng Giác ra bên ngoài mấy hôm trước quỳ dưới sàn. Còn Cung Thượng Giác nằm trên giường rống giận "Cút, cút hết cho ta. Một lũ vô dụng, các ngươi đều vô dụng"

Trên đường về Cung Môn, hắn đã nhắc đi nhắc lại về đến Cung Môn phải lập tức cho người đi tìm Viễn Chủy nói tình hình của hắn. Trưởng quản thị vệ thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ hắn giao bằng tất cả danh dự, hắn mới an tâm ngất xỉu.

Thế mà đến giờ hắn tỉnh lại tròn một ngày cả bóng của đệ đệ còn không thấy.

Trưởng quản thị vệ Giác Cung nói "Chủ nhân, thuộc hạ cũng muốn báo cho Chủy công tử một tiếng nhưng đại trưởng lão có lệnh không được làm phiền núi sau. Thuộc hạ cũng không còn cách"

"Ngươi không quang minh chính đại đi đến núi sau được thì ngươi cho người đưa thư, tạo tin đồn... Các ngươi không biết suy nghĩ cách khác sao hả?"

Hắn kích động làm nứt vết thương, vải trắng lấm tấm thấm máu, đau nhức cơ hồ làm Cung Thượng Giác hít một ngụm khí lạnh.

Thượng Quan Thiển bưng thuốc đến thấy cảnh này cũng nói một câu "Trách bọn họ làm gì, ngươi xảy ra chuyện đại trưởng lão phát lệnh giới nghiêm toàn bộ Cung Môn nội bất xuất, ngoại bất nhập núi trước núi sau canh phòng cẩn mật làm sao truyền tin được. Thôi bớt giận, đợi ngươi khoẻ lại rồi tự mở lệnh giới nghiêm lại đến núi sau tìm Viễn Chủy"

Đưa chén thuốc đến gần hắn, Thượng Quan Thiển cười "Uống thuốc đi"

Nóng giận chưa tan lại bị khiêu khích, Cung Thượng Giác hoả khí ngút trời hất đổ chén thuốc

"Ta không uống, ta để tên kia đâm mình hai nhát đâu phải để về đây uống thuốc"

Từ lúc nắm chủ Giác Cung ra xử lí việc ngoài giang hồ, Cung Thượng Giác rất ít khi bị thương. Cho dù có cũng không nặng đến mức này.

Lần này trọng thương truyền ra ngoài danh tiếng gây dựng bao năm trên giang hồ của hắn sẽ bị hạ thấp.

Không quan trọng, hắn đồng ý đánh đổi danh tiếng nhận lấy sự quan tâm của Viễn Chủy. Thế quái nào bây giờ danh tiếng mất, mà Viễn Chủy cũng không. Chỉ đổi được chén thuốc đắng đen ngòm.

Hỏi hắn làm sao nhấp nhận được sự thật này.

Cung nhị gia hất đổ chén thuốc lại tiếp tục phát hoả "Các ngươi nghĩ cách cho ta, bằng mọi giá ngày hôm nay phải cho Viễn Chủy biết ta bị thương"

Thượng Quan Thiển "Chủy đệ đệ biết cũng không đến đâu. Ngươi có thể mắng người té tát thế này là sắp lành rồi còn gì. Đệ ấy không quan tâm đâu"

Cung Thượng Giác trừng mắt "Im miệng, nếu Viễn Chủy biết tin mà không đến ta liền xử lí ngươi trước"

Hết lần này đến lần khác gây chuyện khiêu khích giới hạn của hắn, Cung Thượng Giác lần này không thể cho qua đơn giản "Người đâu bắt...."

Trong phòng lớn tiếng tranh cãi, thị vệ canh cửa phòng chợt thị vệ đứng bên ngoài cửa lớn gọi to "Chuỷ công tử, ngài chờ đã"

Cung Viễn Chuỷ đẩy cửa ngang nhiên đi vào trong, vị này là tổ tông không thể cản. Hai tên thị vệ bên trong cuống cuồng không biết làm sao thông báo cho Cung Thượng Giác biết. Đối diện với người có trí tuệ siêu phàm như Chủy công tử, bọn họ chỉ cần đẩy cửa chạy vào trong nhất định sẽ sinh ra nghi ngờ.

Mắt thấy Cung Viễn Chuỷ càng đến gần mà bên trong tiếng của chủ nhân vang vọng như mãnh hổ, hai tên thị vệ gào lên

"Chủy công tử, Chuỷ công tử đến"

Cung Viễn Chuỷ bị tiếng gào của hai tên thị vệ làm giật mình dừng bước đôi chút, chân mày nhíu lại "Các ngươi làm gì lại thông báo lớn tiếng như vậy?"

"Chuỷ...Chuỷ công tử lâu quá mới thấy ngài đến, bọn thuộc hạ vui mừng... vui mừng nên không khống chế được cảm xúc ha...ha ha" Một tên khản cổ nói.

Gào cho cố rồi khan tiếng, Cung Viễn Chuỷ hừ một tiếng nghĩ bọn này nhất định có bệnh. Không có thời gian rảnh để ở đây nói chuyện phiếm với hai tên thị vệ bất thường này, Cung Viễn Chuỷ muốn tìm Cung Thượng Giác.

Hôm nay y về Chuỷ Cung lấy dược, không ngờ nghe được tin Cung Thượng Giác bị thương. Lòng Cung Viễn Chuỷ như lửa đốt liền đến Giác Cung.

Hai tên thị vệ làm như không hiểu Cung Viễn Chuỷ đang vội, hai người như hai tấm phản chắn lối vào. Cung Viễn Chuỷ nghiêm giọng "Các ngươi còn không tránh ra để ta vào trong. Chắn lối của ta là muốn gì?"

Muốn gì? Muốn sống chứ muốn gì nữa.

Hai tấm phản tránh sang hai bên nhường đường cho tổ tông của chủ nhân vào trong "Chuỷ công tử mời vào, đi từ từ kẻ vấp bậc cửa"

Trong phòng không có một ai, Cung Thượng Giác nằm trên giường sắc diện xanh đến cực điểm. Cung Viễn Chuỷ hốt hoảng, đi thẳng đến cạnh giường xem tình trạng của ca ca.

À còn có Thượng Quan Thiển, nàng ta đang ngồi trên đất nhặt mảnh vỡ của chén thuốc. Thấy Cung Viễn Chuỷ đến thì vội đứng lên ngó nhìn Cung Thượng Giác giả chết trên giường

"Chuỷ đệ đệ, đệ đến thì tốt rồi. Đệ mau nhìn Giác công tử xem có phải chết rồi hay không? Nhất định là chết rồi nếu không sao vừa tỉnh lại đột nhiên ngất đi không báo trước hu hu"

Gân xanh trên trán Cung Thượng Giác nổi đầy. Hắn nghiến răng nhịn xuống kích động muốn đá Thượng Quan Thiển ra khỏi nơi này.

Cung Thượng Giác tự nói vì đại sự không thể bị tiểu nhân thọc gậy bánh xe mà tức giận, vì đại sự, phải vì đại sự.

Cung Viễn Chuỷ bắt được mạch bình thường mới thở phào "Không sao, ca ca không sao"

"Không sao? Ta còn tưởng hắn chết rồi chứ"

Thượng Quan Thiển càng nói, Cung Viễn Chuỷ càng thấy kì lạ. Sao mở miệng ra đều là chết với chết vậy.

Y nghĩ chắc là nàng lo cho hắn nên lung tung nói.

Cung Viễn Chuỷ trấn an nàng "Ca ca sẽ không sao, chắc là vì kích động khiến khí huyết ngưng trệ nên mới lần nữa ngất xỉu. Rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi"

Cung Thượng Giác nắm lấy thời cơ lập tức ư ư một tiếng mở mắt ra, yếu xìu như sắp chết nói "Viễn Chuỷ, đệ đến rồi sao?"

Cung Viễn Chuỷ nắm tay hắn "Ca ca là đệ đây"

Cung Thượng Giác lại nói "Ta còn tưởng mình sẽ không có cơ hội gặp đệ nữa" Nói rồi lại ho mấy tiếng.

"Không sao, sẽ không có việc gì đâu. Đệ xem vết thương được trị rất cẩn thận ca ca sẽ nhanh chóng hồi phục thôi"

"À..." Hắn cố tình sờ lên ngực, vô tình để lộ băng vải thấm máu của bản thân.

Cung Viễn Chuỷ chỉ vừa xem mạch còn chưa nhìn thấy vết thương của Cung Thượng Giác, nhìn đến góc vải trắng nhuốm máu nửa ẩn nửa hiện trên ngực hắn, y phát hoảng kéo mở áo hắn ra xem thử

"Sao lại chảy máu nữa rồi? Ca ca huynh thấy sao rồi?"

"Ta...ta không sao" Hắn nén đau nói.

"Không sao gì mà không sao, vết thương chắc là lại nứt ra rồi. Ca ca đừng cử động đệ đệ giúp huynh băng lại"

Cung Viễn Chuỷ đi đến tủ lấy băng vải cùng thuốc ra. Cung Thượng Giác nhếch mép cười đắc ý, lại hăm doạ liếc Thượng Quan Thiển "Cút"

Thượng Quan Thiển khinh thường "Ngươi đúng là làm người khác mở rộng tầm mắt"

"Chỉ trách tầm nhìn của ngươi hạn hẹp thôi, còn không nhanh cút đi ở đây cản trở ta hành sự" Cung Thượng Giác nghiến răng nói.

Cung Viễn Chuỷ quay người lại, Cung Thượng Giác từ con hổ nhe nanh múa vuốt biến thành con mèo

"Viễn Chuỷ đệ không cần vất vả, để một lát y sư đến thay cho ta cũng được mà"

Thượng Quan Thiển trố mắt trước biến hoá khôn lường của Cung Thượng Giác, cao tay đúng là cao tay. Nhìn không nổi cảnh giả chết này, Thượng Quan Thiển rút lui.

Trước khi đi nàng còn ám chỉ với Cung Viễn Chuỷ "Chuỷ đệ đệ, ta đi chuẩn bị thuốc, đệ ở lại phải cẩn thận xem cho Giác công tử thật kĩ, hắn hay giả vờ không sao có khi hắn sắp chết thật rồi đó. Ta đi nha, phải cẩn thận xem đó"

Cung Viễn Chuỷ gật đầu rồi đỡ Cung Thượng Giác ngồi dậy, cởi áo ngoài rồi từ từ tháo băng vải ra thay cái mới.

Trong lúc thay Cung Thượng Giác vì quá "đau" mà dựa đầu lên vai Viễn Chuỷ hít khí mấy lần.

Xong việc Cung Viễn Chuỷ đỡ Cung Thượng Giác nằm lại giường, y bưng nước cùng vải cũ ra ngoài.

Cung Thượng Giác đột nhiên bật người giữ lấy tay Viễn Chuỷ "Đệ muốn đi đâu?"

Vết thương của hắn quá sâu, miệng vết thương chưa khép hoàn toàn hắn vừa động máu lại thấm ra, Cung Viễn Chuỷ giật mình đỡ hắn nằm xuống "Đệ đi thay nước, ca ca đừng cử động máu vừa cầm tốt lại chảy ra rồi"

"Việc này để hạ nhân làm, đệ ở lại cùng ta nói chuyện"

Cung Viễn Chuỷ gật đầu đứng cạnh giường chờ Cung Thượng Giác lên tiếng.

"Viễn Chuỷ đệ lại đây" Hắn dịch người vào trong, vỗ vỗ mép giường ra hiệu Viễn Chuỷ ngồi xuống.

Ngồi xuống giường, Cung Viễn Chuỷ hai tay đặt trên đùi ngoan ngoãn nghe hắn nói. Thị nữ đi vào lấy nước cũ thay nước mới cũng qua một nén nhang mà hắn vẫn im lặng. Cung Viễn Chuỷ bối rối nhỏ giọng hỏi "Ca ca, huynh có chuyện gì cần nói với đệ sao lại không nói?"

Hắn đặt tay lên tay Viễn Chuỷ vuốt ve "Không có việc ta không giữ đệ lại được sao?"

"Không phải, đệ không có ý đó. Ca ca muốn thì đệ sẽ ở lại mà" Cung Viễn Chuỷ nói tay y cố tránh đụng chạm với tay hắn.

Hắn siết tay không để Viễn Chuỷ thoát "Thật sự chỉ cần ta muốn đệ sẽ ở lại sao?"

"Thật... thật mà" Cung Viễn Chuỷ nhìn sang nơi khác ấp úng trả lời.

Hắn ngồi dậy, một tay nắm tay Viễn Chuỷ kéo lại gần, một tay sờ lên tuyệt mỹ sườn mặt của đệ đệ "Viễn Chuỷ đệ nhìn ta rồi trả lời, đệ thật sự sẽ ở lại vì ta sao?"

Không khí đột nhiên trở nên nóng bức, Cung Viễn Chuỷ tim đập thình thịch như muốn nổ tung. Cung Thượng Giác khẽ cười, hầu kết hắn lên xuống, môi khép mở dịu dàng nói "Viễn Chuỷ ta thật sự rất nhớ đệ, ở lại với ta đi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net