Tiểu trà xanh tranh sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Thượng Quan Thiển đã tự tay nấu một bàn đầy thức ăn thơm ngon đầy đủ sơn hào hải vị. Trên bàn vẫn như thường lệ đặt ba cái bát bằng ngọc trắng tinh xảo.

Cung Thượng Giác ngồi xuống, phía đối diện trống không. Theo lý thì giờ này Cung Viễn Chuỷ đã có mặt có Giác cung, cùng hắn dùng bữa.

Thượng Quan Thiển bên cạnh tinh ý nhận ra nét mặt có chút lo lắng của Cung Thượng Giác, nàng ta vừa múc cháo vào bát cho hắn, vừa dịu dàng nói:

_Vừa nãy ta nghe có thị vệ nói lại, Chuỷ công tử có việc bận, không đến dùng bữa cùng công tử được!

Cung Thượng Giác khẽ "ừm" một tiếng. Tiểu gia hỏa này tính khí cũng lớn thật, xem ra là y vẫn còn giận dỗi chuyện hôm trước hắn thiên vị nên không chịu đến. Trẻ con đúng thật là trẻ con, Cung Thượng Giác lần này nhất định không dỗ.

Bữa ăn diễn ra trong im lặng, không vô Cung Viễn Chuỷ bên cạnh, Cung Thượng Giác bỗng thấy thức ăn trở nên không còn ngon miệng, chỉ ăn một chút rồi rời đi, còn nhiều món vẫn chưa động đũa.

Thượng Quan Thiển nhìn công sức mà nàng ta bỏ ra cả buổi sáng phí hoài, càng thêm chắc nịch Cung Thượng Giác chính là vô cùng để tâm đến tiểu đệ đệ nhà hắn. Nàng ta lại có cách lấy lòng.

Cung Thượng Giác đến điện chấp nhận hội bàn như thường lệ. Khi hắn đến, Cung Viễn Chuỷ đã ở sẵn bên trong, trời đang mùa hè nhưng y phục trên người y lại có chút dày.

"Không phải bị cảm rồi chứ?"

Cung Thượng Giác bước vào, hắn liếc nhìn y một lượt. Cung Viễn Chuỷ nhìn thấy hắn liền vui vẻ, ngọt ngào gọi một tiếng "ca".

Cung Thượng Giác có chút ngạc nhiên.  Hắn còn tưởng tiểu bảo bối giận dỗi rồi, không ngờ thái độ lại khác hoàn toàn so với hắn tưởng tượng. Trong lòng có chút vui vẻ mà cười nhẹ đáp lại.

Công vụ không nhiều, cuộc hội bàn nhanh chóng kết thúc, ai về cung nấy. Cung Viễn Chuỷ cũng xoay người rời đi. Nếu như bình thường, Cung Viễn Chuỷ sẽ chạy đến bên hắn ríu rít, sau đó theo hắn về Giác cung. Đằng này nhìn cũng không thèm nhìn một cái đã rời đi, Cung Thượng Giác có chút mất mát. Nhưng thái độ khi nãy cho thấy rõ ràng y không giận dỗi, không lý nào lại thay đổi thói quen nhanh như vậy. Cung Thượng Giác cảm thấy có chút không đúng, hắn bước nhanh hơn kéo lấy tay y.

Cung Viễn Chuỷ theo phản xạ quay lại, hai mắt tròn xoe, miệng nhỏ mỉm cười hỏi:

_Ca, có chuyện gì sao?

Cảm giác càng lúc càng không đúng. Bảo bối rốt cuộc là dỗi hay không dỗi. Cung Thượng Giác nhất thời không xác định được. Nếu là trước đây, hắn nhìn một cái liền biết y khó chịu điểm nào, không vui chỗ nào, nhưng giờ thì hắn lại không biết.

Cung Viễn Chuỷ thấy hắn không trả lời, khẽ lay lay cánh tay hắn:

_Ca, huynh sao vậy?

Cung Thượng Giác thoáng một tia lúng túng, sau liền hồi phục trạng thái lãnh đạm :

_Trưa nay đệ đến Giác cung dùng bữa!

Cung Viễn Chuỷ cười tươi, buông tay ra khỏi tay hắn:

_Thì ra là chuyện này! Ca, không cần đâu! Ta có việc không...

_Phải đến! Ta sẽ dặn dò làm món mà đệ thích!

Cung Thượng Giác nghiêm mặt. Thái độ như xa như gần của Cung Viễn Chuỷ làm hắn rất bất an. Cung Viễn Chuỷ hơi nghiêng đầu nhìn hắn, tiểu thiếu niên thấp hơn hắn một cái đầu, nói chuyện toàn phải nhìn lên.

_Được a! Ca, huynh có làm sao không?

Cung Thượng Giác lấy lại tinh thần, hắn cũng không biết hắn bị làm sao, đệ đệ tự lập là chuyện tốt, chỉ là hắn đột nhiên cảm thấy không muốn Cung Viễn Chuỷ trưởng thành nữa .

_Ca, không còn việc gì nữa! Vậy ta đi trước đây!

Cung Thượng Giác lập tức níu tay y lại:

_Đệ đi đâu?

_Ca, huynh hôm nay lạ quá! Đương nhiên ta về Chuỷ cung của ta chứ!

Cung Viễn Chuỷ ánh mắt khó hiểu. Cung Thượng Giác có một cái đuôi nhỏ bám theo đã trở thành thói quen của hắn. Gắn bó với nhau nhiều năm, có lẽ hắn đã quên mất, Cung Viễn Chuỷ vốn là người của Chuỷ cung, không phải Giác cung hắn. Nhìn theo bóng lưng y từ từ rời đi, hắn lòng không đành.

"không sao, đến trưa sẽ lại gặp!"

Cung Viễn Chuỷ tiêu sái bước đi, cảm nhận ánh mắt của ca ca vẫn dán lên người mình, trong lòng vô cùng thích thú.

"Ca, huynh cứ nghĩ huynh hiểu ta, đó là vì ta cố tình để cho huynh hiểu."

Y vuốt nhẹ chiếc lục lạc nhỏ trên tóc, ánh mắt ngây thơ khi nãy biến mất, thay vào đó là cặp mắt tiểu hồ ly đầy tâm cơ.

"Từ trước đến giờ, chỉ có ta theo sau huynh, bây giờ cũng nên đổi lại rồi, ca!"

Trưa, thời tiết có chút nóng, thức ăn đã dọn sẵn trên bàn nhưng Cung Thượng Giác vẫn ngồi yên bất động.
Thượng Quan Thiển bên cạnh thái độ thập phần dịu dàng, nhẹ nhàng nói:

_Chuỷ công tử có lẽ không đến, công tử hay là cứ dùng trước!

_Đệ ấy đã nói sẽ tới!

Dứt lời Cung Viễn Chuỷ bước vào, tiếng lục lạc nhỏ theo nhịp chân y thanh thúy vang lên. Cung Thượng Giác mỉm cười, Giác cung của hắn không có tiếng chuông này thì thật tẻ nhạt.

Cung Viễn Chuỷ vừa ngồi xuống, Cung Thượng Giác liền gắp một miếng gà xào cay bỏ vào chén cho y.

_Món đệ thích!

Cung Viễn Chuỷ vui vẻ cười đáp lại.

_Cảm ơn, ca!

"Cảm ơn"? Cung Thượng Giác thấy lạ lẫm, từ khi nào mà đệ đệ lại xa cách hắn. Hắn nuôi dưỡng y lớn đến chừng này, mọi việc từ ăn uống đến tắm rửa hắn đều làm qua. Hắn mười năm gắp thức ăn cho y, y đều rất tự nhiên mà nhận lấy, bây giờ lại đối với hắn giữ lễ như vậy khiến cho nội tâm hắn thập phần khó chịu.

Cung Thượng Giác vừa định gắp thêm món khác cho y, Cung Viễn Chuỷ đã gác đũa.

_Ca, ta no rồi! Ta đi trước đây!

Cung Viễn Chuỷ vừa nhóm người toan đứng dậy, Cung Thượng Giác vội nói:

_Sao lại ăn ít như vậy! Đệ có chỗ nào không thoải mái sao?

Thượng Quan Thiển cũng thuận theo, giọng điệu mang chút uất ức:

_Hay do ta nấu thức ăn không hợp khẩu vị Chuỷ công tử!

Nói đoạn, nàng ta lại rơm rớm nước mắt:

_Là ta sơ suất! Lần sau nhất định chú ý hơn! Hãy mong Chuỷ công tử đừng tức giận!

Cung Viễn Chuỷ nhìn dáng vẻ ủy mị của nàng ta không khỏi thán phục. Vẻ đẹp mỏng manh yếu đuối như vậy có nam nhân nào mà không xiêu lòng cho được.

Tiểu độc oa cũng chẳng chịu thua, y lập tức nhìn sang Cung Thượng Giác, ánh mắt long lanh như trẻ nhỏ bị mắng oan mà nói:

_Ca, ta không có ý đó! Ta không phải chê thức ăn tẩu tẩu nấu!

Tiểu gia hỏa một bên vừa lay lay tay Cung Thượng Giác, ánh mắt ủy khuất lại hướng Thượng Quan Thiển:

_Tẩu tẩu đừng hiểu lầm Viễn Chuỷ!

Thượng Quan Thiển nghe hai tiếng "tẩu tẩu" đến giật mình. Bình thường luôn cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, hôm nay y lại ngọt ngào gọi nàng là "tẩu tẩu" không phải quá kì lạ rồi sao.

Thượng Quan Thiển nhất thời không đoán trước được mấy lời này của y, có chút không biết phải trả lời sao. Cung Thượng Giác cũng cảm nhận được sự  khác lạ của đệ đệ, hắn mặt đầy lo lắng hỏi:

_Viễn Chuỷ, nói ta nghe đệ thật sự không làm sao chứ? Hay có kẻ nào đó nói gì với đệ!

Cung Viễn Chuỷ rụt tay khỏi cái nắm tay của Cung Thượng Giác, y cười cười khẽ cười đầu:

_Không có gì đâu, ca! Không có ai nói gì với ta hết!

Mặt dù miệng thì nói không có gì, nhưng Cung Thượng Giác nhìn biểu cảm liền biết chắc chắn y có chuyện không muốn nói với hắn. Hắn không muốn làm đệ đệ khó xử, liền gắp một chút thức ăn bỏ vào chén cho y:

_Ăn thêm một chút rồi hẵng đi!

Cung Viễn Chuỷ chỉ khẽ lắc đầu:

_Ca, ta khi nãy vừa thử một loại thuốc làm mất vị giác, không cảm nhận được mùi vị thức ăn, ta không ăn nổi!

Cung Thượng Giác nghe thấy tiểu bảo bối lại thử dược, nhất thời muốn mắng y, xong nhìn lại tình hình hiện tại, hắn lại sợ y giận dỗi nên nuốt ngược vào trong. Chí ít tiểu gia hỏa không phải vì giận hắn mà không chịu ăn.

_Thôi được, đệ phải nhớ chú ý sức khỏe!

_Ca, ta viết rồi! Vậy ta trở về đây!

Cung Viễn Chuỷ rời đi, Cung Thượng Giác nhìn về phía cửa một lúc mới hoàn hồn.

Đệ đệ lại rời đi rồi!

Thượng Quan Thiển bên cạnh luôn quan sát Cung Thượng Giác. Nàng ta mới nghĩ ra một cách, muốn chiếm được tình cảm của hắn, nàng ta buộc phải đối tốt với Cung Viễn Chuỷ, thông qua Cung Viễn Chuỷ mà từ từ chiếm lấy thiện cảm của hắn , để hắn nghĩ nàng là một người vợ hiền, một tẩu tẩu tốt. Từ đó, kế hoạch của nàng mới thuận lợi tiến hành.

Nữ nhân ôn nhu gắp một ít rau định cho vào chén Cung Thượng Giác, hắn đã buông bát không ăn nữa.

_Ta no rồi!

Cung Thượng Giác phất áo đứng dậy, đến cửa hắn ra hiệu cho Kim Phục tiến lại gần, nói khẽ:

_Điều tra xem gần đây có kẻ nào nói xằng nói bậy với Viễn Chuỷ hay không!

Kim Phục "rõ" một tiếng, hai hay cung kính trước mặt. Mới một ngày trôi qua mà đệ đệ đã xa cách với hắn nhiều như vậy, không biết chừng sau này Viễn Chuỷ có ngày càng tránh mặt hắn hay không. Cung Thượng Giác thở dài, liệu quyết định uốn nắn Cung Viễn Chuỷ trưởng thành của hắn có phải đã sai lầm rồi không?!

Cung Viễn Chuỷ về đến Chuỷ cung, A Hiên đã đứng chờ ở cửa. Cung Viễn Chuỷ từ xa nhếch mép một cái thật khẽ, chớp mắt biến thành bộ dạng có phần buồn bã mà đi vào. Đúng như dự đoán, A Hiên ngay khi nhìn thấy biểu cảm của y lập tức lo lắng:

_Công tử không phải đến Giác cung cùng Cung nhị tiên sinh dùng bữa sao?! Sao lại về nhanh như vậy!

Cung Viễn Chuỷ chỉ lắc đầu không đáp, nét mặt đượm buồn hơi cúi xuống, mí mắt đã đỏ, từ từ đi vào ngọa thất. A Hiên nhìn theo bóng lưng tiểu cung chủ, trong lòng thầm mắng chủ nhân của hắn "độc ác".

"Chắc chắn Giác công tử lại làm gì đó khiến cho tiểu cung chủ ủy khuất, cho nên y mới buồn như vậy."

Mặc kệ cho bên kia Giác cung, Cung Thượng Giác đang lo lắng tâm trạng y bất ổn, bên này A Hiên đoán già đoán non sợ y buồn bã sinh bệnh, Cung Viễn Chuỷ trong phòng trùm chăn cười thầm, vô cùng đắc ý.

Cung Viễn Chuỷ nằm trên giường suốt từ trưa đến chiều, A Hiên bên ngoài nhiều lần gọi cửa, y chỉ nhàn nhạt đáp "không sao". A Hiên trước cửa phòng lo đến sốt vó, hắn còn tưởng tượng ra cảnh tiểu cung chủ nhà hắn lại khóc đến thương tâm như lần trước liền đứng ngồi không yên, đi đi lại lại. Nào có biết Cung Viễn Chuỷ chính là thảnh thơi ngủ suốt cả buổi bình an vô sự.

Chập tối, Thượng Quan Thiển lại làm một bàn đầy ắp thức ăn thịnh soạn, Cung Thượng Giác đã quen ăn chay từ lâu, đối với những thứ này vốn không hứng thú. Lúc trước chỉ là bên cạnh có một tiểu đệ đệ đang tuổi ăn tuổi lớn nên mới chiều chuộng y đủ mọi của ngon vật lạ trên đời. Cung Thượng Giác nhìn phía trước trống không, hắn có chút thất vọng .

Viễn Chuỷ của hắn không đến!

Không có Cung Viễn Chuỷ bên cạnh ríu rít, bữa ăn dường như trở nên nhạt nhẽo, không còn mùi vị. Hắn chỉ ăn một chút rồi lại tiếp tục xử lý công vụ.

Thượng Quan Thiển vì để diễn tròn vai một hiền thê, buổi tối đã bê đến trước mặt hắn một đĩa điểm tâm tinh xảo, nhìn qua cũng biết đã phí nhiều tâm tư.

Cung Thượng Giác dù không có khẩu vị cũng lấy một miếng, vỏ bánh mềm mịn trắng muốt, cắn vào bên trong là nhân đậu đỏ nghiền nhuyễn, ngọt nhưng không gắt, hắn cũng buộc miệng khen:

_Không tồi!

Thượng Quan Thiển cười e thẹn, nàng quỳ bên cạnh hắn giọng nói vẫn như thường dịu dàng vô đối:

_Đây là bánh đậu đỏ ở quê nhà của ta. Nếu công tử thích, sau này sẽ làm thường xuyên một chút!

Cung Thượng Giác chỉ "ừm" nhẹ một tiếng, hắn nhìn vào đĩa bánh như đang nhớ tới điều gì đó. Nữ nhân diễm lệ liếc thấy biểu cảm của hắn khẽ cười, lại nói:

_Công tử không cần lo lắng! Lúc chiều ta đã sai người mang đến Chuỷ cung một phần!

Tưởng rằng Cung Thượng Giác nghe thấy mấy lời này sẽ nghĩ nàng dụng tâm, nào ngờ thái độ của hắn lại khác xa với những gì nàng tưởng tượng. Cung Thượng Giác quay ngoắt lại nhìn nàng, ánh mắt như diều hâu nhìn con mồi nhỏ đáng thương.

_Cái gì!!!

Thượng Quan Thiển lập tức sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, nàng không biết đã nói sai gì đó khiến hắn tức giận. Chỉ thấy hắn lập tức đứng dậy, vội vàng ra ngoài giữa trời đêm lạnh giá.

Cung Thượng Giác bước dài trên con đường đá dẫn đến Chuỷ cung, lòng nóng như lửa đốt, giờ phút này hắn chỉ hận không thể ngay lập tức đến bên cạnh Viễn Chuỷ bảo bối của hắn.

Thì ra, Cung Viễn Chuỷ bẩm sinh dị ứng với đậu đỏ rất nghiêm trọng, ăn vào một chút liền xảy ra chuyện. Nghĩ đến đệ đệ còn đang mất vị giác, mọi thứ ăn vào đều không có mùi vị, Cung Thượng Giác càng bước càng nhanh, cửa Chuỷ cung đã dần hiện ra trước mặt.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC