Chương 3: 1 học sinh khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nỗi ám ảnh về cái chết của Lam Điền Vũ cứ vây bọc lấy tôi suốt 2 ngày. Trong 2 ngày đó, gần như không lúc nào tôi không nghĩ về sự việc kì lạ đó. Mãi cho đến khi tôi nhắc đi nhắc lại với mình rằng: chuyện đã qua rồi, không cần thiết phải suy nghĩ quá nhiều về nó, thì cuộc sống của tôi mới có vẻ trở về quỹ đạo bình thường. Nhà trường cũng vậy, lãnh đạo nhà trường đã kiểm soát chuyện đó rất tốt, không cho phép mọi người lan truyền tin đó ra ngoài, dần dần mọi việc cũng trở lại như cũ.

Buổi chiều thứ 7, sau khi lên lớp giảng bài xong ( trường tôi thực hiện lịch dạy thêm cho học sinh trung học phổ thông vào thứ 7 ), đang định sắp xếp kế hoạch cho ngày cuối tuần thì thầy giáo Lưu - 1 thầy giáo già hơn 50 tuổi, chủ nhiệm lớp 10A12 đến tìm tôi.

"Tiểu Vu, tôi có việc này muốn phiền cậu 1 chút." Thầy Lưu nói với vẻ khó khăn.

"Thầy cứ nói đi ạ, thầy Lưu. Chuyện gì ạ?"

"Là thế này, 1 học sinh trong lớp tôi, tên là Ngô Hạo Hiên 2  ngày hôm nay không lên lớp, tôi muốn nhờ cậu cuối tuần đến nhà nói chuyện với cậu bé ấy, bảo cậu ấy đi học."

Tôi đang định hỏi vì sao cậu bé ấy không đi học, thì bỗng thấy cái tên Ngô Hạo Hiên này rất quen, hình như tôi đã được ai đó nhắc đến vào thời gian gần đây. Thế rồi tôi sực nhớ ra, lớp A12, đó là lớp của Lam Điền Vũ, khi cậu ấy đến gặp tôi có nhắc tới cái tên này.

"Có phải cậu béNgô Hạo Hiên này ở cùng phòng với Lam Điền Vũ không?" Tôi vội hỏi.

"Đúng vậy, thì ra cậu cũng biết." Thầy Lưu lộ rõ vẻ lo lắng, "Tôi cũng đang định nói với cậu, Lam Điền Vũ đột tử trong phòng ngủ, chínhNgô Hạo Hiên là người phát hiện ra đầu tiên và rất sợ hãi. Sau khi chuyện đó xảy ra, cậu bé lập tức xin phép về nhà, 2 ngày sau đó thì không đến lớp nữa. Tôi đã gọi điện đến nhà cậu ấy mấy lần, bố mẹ cậu ấy nói cậu ấy cứ giam mình trong phòng và chẳng chịu đi đâu. Xem ra, cậu bé đã rất sốc. Tôi cảm thấyNgô Hạo Hiên bị ám ảnh tâm lý vì chuyện đã xảy ra, nên tôi mới đến làm phiền chuyên gia tâm lý là cậu, nhờ cậu khai sáng, khuyên nhủ cậu bé kia, bảo cậu ấy nên quay lại đi học, nếu cứ như thế này mãi thì không được đâu!"

"Không biết có phải cậu ấy sợ khi quay lại vẫn phải ngủ trong căn phòng đó không."

Thầy Lưu nhướn mày:"Cậu nghĩ sau khi xảy ra chuyện như vậy ở căn phòng đó thì còn có học sinh dám ngủ lại đó à? Nhà trường đã sắp xếp để ba học sinh còn lại của phòng đó sang ở 1 phòng khác rồi. Nhưng dù vậyNgô Hạo Hiên vẫn không dám quay lại, cho nên tôi mới cảm thấy việc đó chẳng liên quan gì."

"Vâng, được, em biết rồi thưa thầy. Ngày mai em sẽ tới nhà Ngô Hạo Hiên thử xem." Tôi gật đầu. "Thầy cho em xin số điện thoại và địa chỉ nhà, để em liên hệ trước với phụ huynh cậu ấy."

"Được, cảm ơn cậu, chàng trai. Đây là số điện thoại và địa chỉ nhà cậu ấy, tôi đã ghi ra giấy rồi..."

Sau khi thầy Lưu đi khỏi, tôi không gọi điện ngay cho nhà Ngô Hạo Hiên mà suy nghĩ về vấn đề trong 1 lúc.

Tôi nhớ lại 1 số chuyện. hôm ấy Lam Điền Vũ đến tìm tôi, tôi đã hỏi cậu bé rằng ngoài tôi ra có kể cho ai nghe về chuyện tỉnh dậy lúc 4 giờ 16 phút liên tiếp 3 lần vì phải gặp ác mộng không. lúc đó, Lam Điền Vũ đã nói cho tôi biết, cậu có kể cho 1 người khác, và người ấy chính làNgô Hạo Hiên.

Bây giờ, sau khi xảy ra chuyện thì Ngô Hạo Hiên không dám đến trường. Tôi nghĩ, có phải cậu ấy chỉ vì sợ không thôi hay còn có 1 nguyên nhân sâu xa khác? Vì sao cậu ấy lại sợ hơn hẳn 2 bạn cùng phòng khác?

Sau khi suy nghĩ ong, tôi thấy, muốn có đáp án cho những câu hỏi này thì ngoài gặp mặt trực tiếp nói chuyện với Ngô Hạo Hiên ra chẳng còn cách nào khác.

Tôi dùng máy bàn của phòng làm việc bấm đến số máy của nhà Ngô Hạo Hiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net