Giấc mơ êm đềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn 3 năm tôi không về nhà, tôi hòa theo nhịp sống tất bật mà không về lại ngôi nhà xưa kia dù chỉ một lần. Những gì tôi làm chỉ là gửi một nửa số lương của mình về cho người bà để nuôi đứa em đang tuổi lớn, tôi tự thấy như vậy đã là qúa đủ.

Ngày hôm nay, ngày tôi thất bại, tôi mới nhớ tới ngôi nhà ấy, nhớ tới người bà của tôi… tôi trở về…

Như ngày tôi đi, ngôi nhà ấy vẫn vậy. Mặc cho xã hội ngoài bức tường đang giành giật, mặc cho mọi người tất bật, ngôi nhà ấy vẫn xiêu vẹo chờ nắng mưa.

Ngày tôi về, tôi không báo cho bà biết, tôi một mình tìm về ngõ nhỏ thân quen, một mình đi xen qua hàng dâm bụt đỏ thắm, hàng cây tôi đã từng có bao kỉ niệm thời ấu thơ, thời còn thái hoa làm thịt, thái lá làm cơm, trộm từng cái muôi làm nồi xoong chảo. 

Hàng cây vẫn thế, vậy mà tôi đã khác thật nhiều.

Bước thêm nhiều bước nhỏ vào bóng râm, tôi nhìn thấy cánh cổng tre xưa hòa vào rừng xanh rậm lá. Cổng nhà tôi.

Có bóng dáng gầy gò đang phơi khoai giữa sân, cái bóng đổ dài thật dài. Nhìn vào đó đôi mắt tôi trĩu nặng, bà tôi gầy quá…

Hít mạnh một hơi tôi cất tiếng gọi, tôi giật mình, từ bao giờ giọng nói của tôi trở nên gay gắt đến vậy?

Tiếng gọi làm người ấy quay lại, khuôn mặt nhăn nheo đen đúa chợt trở nên sáng rực… khóe mắt tôi cay cay.

Tôi về nhà mới biết ra, không chỉ ngôi nhà không thay đổi, mà đồ đạc cũng không khác xưa. Bà tôi vẫn dùng cái ấm sứt quai, vẫn hãm trà từ phích nước được tặng năm 82, vẫn đốt bếp nấu cơm… vẫn… rất nhiều cái vẫn…

Sau hôm tôi về, mưa cứ réo rắt mãi không rứt. Tôi ngồi trong bếp nhìn khoảng trời âm u qua cái trần thủng lỗ chỗ, mưa phùn qua đó cũng thấm ướt tôi. Tôi lặng nhìn khoảng nhỏ bé ấy lâu thật lâu. Mưa trắng hòa quyện vào làn khói bếp mỏng mỏng làm tôi thấy lòng nao nao.

Đã lâu rồi tôi không được ngồi như thế…

Tôi hỏi bà sao không sửa lại gian bếp dột mưa, bà nhìn tôi chỉ cười, tôi hỏi bà sao không mua nồi cơm điện cho dễ nấu, bà lại vẫn mỉm cười nhìn tôi, cái nhìn làm tôi ngèn ngẹn.

Tôi không hỏi nữa.

Trời mưa dứt, giờ tôi mới biết sau căn bếp nhỏ là vườn rau xanh mướt một màu, giờ tôi mới thấy bên khu vườn là hàng chuối xanh um, và giờ tôi cũng mới biết ao nhà tôi thật nhiều cá. Mọi thứ thật vẹn toàn, mọi điều thật đầy đủ, dù bà đã già mà vẫn trước vun sau vén được như hôm nay.

Tôi lại tự nghĩ mình sau 3 năm đã có những gì ?

Càng ở nhà lâu, điều tôi thấy sau 3 năm xa cách ngày một nhiều…

Tôi thấy bà tôi ngồi tỉ mỉ đếm những đồng 500 con.

Tôi thấy bà bấm ngón tay tính những ngọn rau xanh vừa bán.

Thấy bà vá lại chiếc quần rách tái rách hồi mà không cho tôi mua cái mới.

Thấy bà chăm chú phơi những quả bồ kết đen khô để bán phiên chợ sớm mai.

Thấy dáng gầy gò ấy nặng nhọc đèo từng bao thóc ra xát gạo đầu làng.

Thấy bà chia từng củ khoai lang cho làng trên xóm dưới.

Thấy tiếng âm ỉ rên mỗi khi sương giăng ngoài thềm.

Thấy mái tóc dày giờ lưa thưa bên nắng.

Thấy tấm thân vì thuốc đắng mà run lên từng hồi.

…. Và….

Tôi thấy mắt tôi ngày nào cũng đỏ hoe sưng húp.

Xa 3 năm, điều tôi gặt hái được thật nhiều. Gặt được từng gánh tiều tụy của bà tôi.

Ngày ấy tôi háo hức đến nơi đô thị để vẫy vùng, thể hiện. Ngày ấy tôi muốn đi ra khỏi vòng tay già nua để tự do thoải mái.

Nhưng rồi tôi đâu biết, xã hội nghiệt ngã với tôi biết bao. Tôi vấp ngã rồi lại ngã, không có ai để sà vào khóc nức nở, không có ai để che trở lúc đêm giông. Thế là tôi tự mình chai lì để khỏi bấu víu.

Những năm đầu tôi còn về nhà thăm bà thăm em. Nhưng dần tôi đi vội vã hơn, những lần về chóng vánh hơn….Tôi đã từng nghĩ rằng tôi phải đi nhanh hơn, phải sống có kết quả hơn như thế bà và em tôi sẽ hạnh phúc …

Nhưng tôi đã sai…

Bà tôi không tiêu một đồng tôi gửi về, bà giữ số tiền ấy trong cái túi vải cũ kĩ bà tự may từ hồi tôi học lớp 7. Tôi đã từng thắc mắc vì sao bà không dùng đến nó, và câu trả lời làm tôi ngẩn ra…“bà để đấy để sau này mày lấy chồng còn có cái dây cái lắc làm của hồi môn, đi người không không về nhà người ta rồi sau này sống thế nào được”. Đêm đấy tôi khóc thật lâu.

Tôi biết bà tôi ngày ngày vẫn mang mớ rau, chùm quả ra chợ bán, nhưng tôi không biết rằng những thứ ấy nuôi sống bà tôi những năm qua, nuôi em tôi đi học không thua bạn thua bè.

Đêm nọ, khi tôi đang chập chờn vào giấc ngủ, em tôi đã nói với tôi rằng nó muốn học để trở thành bác sĩ, tôi nhìn nó ánh mắt sáng lên phần ngưỡng mộ, nhưng rồi câu tiếp theo của nó làm lòng tôi đắng ngắt, “ Chị về ở hẳn đi, em biết rằng chị lo cho bà, cho em nhưng em và bà vẫn sống tốt. Em không muốn thấy chị quay trong cuộc sống như thế. Em sẽ nuôi chị”

Giây phút đó tôi biết rằng, em tôi đã lớn.

……..Màn sương đêm giăng kín lối đi có hàng dâm bụt… che đôi đôi mắt mờ mịt khói bếp… gõ mạnh vào trái tim đang cố đập nhiều nhịp… bên tai cố níu giữ lời thì thầm êm đềm……. “ Em sẽ nuôi chị”….. “Chị về đi”.

……………………………………………………………………………………….

Trong bệnh viện nhợt màu có cô gái đang mỉm cười níu giữ giấc mộng, cô gái ấy bị căn bênh nan y, căn bệnh hành hạ cô ấy trong những liều thuốc tìm kiếm sự sống, cho đến ngày hôm qua cô luôn nói muốn về nhà, về căn nhà đã 3 năm không một lần ghé qua…

-         Hân à … em vừa mơ thấy gì mà cười tươi thế ?

-         Giấc mơ rất đẹp anh à...

-         …

-         Em mơ nhà em có hàng dâm bụt trước ngõ

-         …

-         Có bà em đang phơi khoai…

-         …

-         Có hàng chuối xanh và vườn rau tốt lắm...

-         …

-         Có em em, nó nói sẽ học bác sĩ…

-         …

-         Có khói bếp luồn qua mái ngói đã dột mưa… mưa làm em bị ướt…

-         … Anh đưa em về nhé.

-         Ừ, đợi em ngủ dậy nhé

-         …

-         Anh cùng em về xem chiếc cổng tre nhé, nó hơi mục rồi, anh phải sửa nó hộ em đấy

-         … ừ .. anh sẽ sửa..

-         Mái bếp bị dột rồi… anh nhớ lợp lại..

-         ừ…

-         Quần bà vá nhiều rồi… anh nhớ mua nhé…

-         … ừ anh mua.

-         Chân bà đau… anh nhớ xoa bóp…

-         …

-         À…. Anh mua cho bà miếng vải để bà may túi tiền… túi bà cũ rồi …

-         …

-         Anh … kèm em em môn sinh nhé… nó yếu môn đấy lắm…

-         …ừ… em mệt rồi… để anh với em cùng về quê rồi em nhắc anh sau… 

-         Không… em về trước đợi anh… em về xem sương ở nhà có nhiều không… xem bà có khỏe không… xem em em có lười không… xem… em đợi anh đấy nhé…

-         Em phải đợi anh… anh không cho em về trước… em đừng về trước…

-         Em nhớ nhà rồi… em vừa mơ thấy bà cũng rất nhớ em… em phải về trước đây…em đã lâu không về nhà rồi… chắc bà trách em lắm… em phải về … đây.

-         …

-         Đừng khóc… em sẽ đợi anh ngay hàng dâm bụt đàu ngõ nhé.......

.          ..........

Ngoài trời mưa bay bay, nơi xóm nhỏ có cụ già ngồi nhìn bầu trời qua lỗ hổng trần bếp… mưa hòa quyện vào với làn khói cay cay… đôi môi già nua đang lẩm bẩm từng tiếng… từng tiếng… nghe xé lòng…

-         Hân ơi, sao cháu chưa về ?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net