Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Phong ôm mặt được vài phút vẫn không thấy động tĩnh gì, ngửa mặt lên trên, cô gái xinh đẹp đang khoanh tay đứng nhìn hắn cười nửa miệng, tuy cười nhưng vẫn rất khủng bố.

- Tiểu Nghi, em không dỗ anh à?

Nhìn gương mặt vô tội khi hắn hỏi câu này, cô liền bật cười, dỗ? Dỗ qq , ta muốn làm đám giỗ cho ngươi hơn.

- tôi hiện tại không phải trước kia nữa, nên phiền Tinh Phong tiên sinh có thể cút khỏi đây được không, làm ơn đừng quay lại thêm lần nào nữa, nếu không tôi không đảm bảo mình sẽ không giết người đâu.

-.....

Tinh Phong rõ ràng rất bất ngờ, cô gái xinh đẹp này lúc dịu dàng đã đẹp rồi, hung dữ lên còn quyến rũ hơn nữa. Hắn từ từ đứng dậy, nhanh nhẹn kéo cô vào lòng, xoay vòng lớn, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, gương mặt cách nhau chưa đầy 5cm . Tịnh Nghi không kịp phản ứng, nghiến răng cố thoát tay khỏi gọng kìm của Tinh Phong nhưng không thể, cmn lừa đảo, sao nói thân thể này có võ mà, sao không thể nào đánh lại được chứ.

Tinh Phong cười càng vui vẻ hơn

- Tiểu Nghi, đã dạy em khi đối phó với đối thủ không được khinh địch mất tập trung rồi mà, sao không nghe lời gì cả. Hai năm dạy võ cho em phí phạm rồi, nếu có tên chết tiệt nào muốn phi lễ em không phải là em xong rồi sao.

Cô mở lớn mắt, tên chết tiệt này là thầy dạy võ đáng kính, vị bạn thân của tên Tô Dạ kia à, chết tiệt, tình cảm thầy trò sao

-ai đang phi lễ ta? Không phải tên chết tiệt nhà ngươi sao? Buông tay ra

-đừng hung dữ vậy mà, anh khác, chúng ta cũng đã làm những chuyện nên làm, em còn ngại ngùng gì chứ.

- câm miệng, tôi nói là tôi không nhớ.

Tinh Phong nhìn cô vài giây, hình như thật sự đang tức giận. Không phải đang đùa

- Tiểu Nghi bảo bối, em không nhớ thật sao?

- chết tiệt, buông tay.

Tinh Phong nhìn thêm 2 giây, xác định thật sự không nhớ mới từ từ thả lỏng tay mình, cổ tay cô được giải thoát, việc đầu tiên là vung tay muốn đập cho tên kia một trận, nhưng đâu dễ dàng như vậy, cả người mới được ngồi dậy lại một lần nữa bị đè xuống nệm.

- em không phải đối thủ của anh đâu. Đừng mất công vô ích, không bằng làm chút việc cho em nhớ lại đi.

- không sợ tuyệt tử tuyệt tôn thì cứ việc làm.

- chị Nghi, chị ngủ chưa ạ?

Đúng lúc ngoài cửa vang lên tiếng gõ, giọng nói của Tiểu Bảo vang lên, cô lườm tên đang nhăn mặt kia.

- Tinh Phong tiên sinh, buông

- lát gặp lại.

Tinh Phong nhếch mép hôn nhẹ lên má cô một cái lưu loát đứng dậy đến gần cửa sổ mở cửa và nhảy ra ngoài.

Cô xoa xoa cổ tay, ném cái gối về phía cửa sổ, bà nội nó, tên thần kinh.

Cô mở cửa phòng ra ngoài, Tiểu Bảo nghi hoặc nhìn cô đầu tóc rối bù.

- chị Nghi, chị mới ngủ dậy ạ?

- có chuyện gì không?

Tiểu Bảo nhớ lại lí do mình lên đây liền cười tươi rói.

- lát nữa tiên sinh và sư phụ của chị sẽ đến, tiên sinh nói em mời chị xuống gặp ạ, chị có cần em giúp chỉnh sửa lại đầu tóc không ạ?

Sư phụ, khóe môi cô giật giật vài cái, không phải tên chết tiệt vừa rồi chứ, không đâu, làm gì có chuyện đó

- tôi xuống liền, cậu xuống trước đi.

-dạ vâng.

Chờ Tiểu Bảo khuất sau cầu thang, cô mới bực bội sửa sang lại quần áo đã nhăn nhó, đầu tóc rối bù, sư phụ? Nếu là tên kia, thì hắn chết chắc rồi

Trương Nghi thong thả xuống lầu, rất ra dáng một bông hồng mới tỉnh dậy, yếu mềm như nước, nhìn thấy liền muốn nâng trên tay cưng chiều. Nhưng thực tế cô lại không phải vậy, trong lòng âm thầm đánh giá hai tên ngồi phía dưới sopha, một tên đang uống trà, áo vest trắng đúng kiểu nam thần cấm dục. Tên còn lại ngả ngớn cười tươi nhìn cô chằm chằm, như thể tên vừa đột nhập phòng cô không phải hắn vậy, trong lòng đã sớm thăm hỏi 18 đời trước của hắn nhưng trên mặt vẫn vô cùng bình thường

- Tiểu Bảo, lấy nước ấm cho cô ấy.

Giọng nói trầm ấm của Tô Dạ vang lên, Bảo Bảo lập tức xuống bếp, cô ngồi trên ghế, đối diện hai tên kia, không nói gì, bình tĩnh hơn bất cứ ai, Tinh Phong không chờ đợi nữa liền ba hoa

- sức khỏe của em thế nào rồi, tại sao không cẩn thận thế chứ, người làm sư phụ đây rất lo lắng đấy.

Trên mặt còn thể hiện khổ sở, như thật vậy. Cô cười nhạt đáp

- chưa có chết. Làm anh thất vọng rồi

-sao thất vọng chứ, em không sao thì tốt rồi ha ha...

- nhưng cũng sắp bị một tên cầm thú nào đó làm cho tức chết rồi

Không khí ngưng tụ lại trong khoảnh khắc đó, hai cặp mắt trừng nhau không ai thua, Tô Dạ đau đầu xoa trán, hai người này trước giờ vẫn hay đấu khẩu, anh không thấy lạ mấy.

- Tinh Phong, bớt trêu chọc cô ấy đi, Tiểu Nghi, hôm nay tôi tới hỏi em khi nào muốn quay lại phim trường, bộ phim em đang quay dở sắp khai máy lại rồi

Cô nhớ lại chút tin tức mình vơ vét được mấy hôm nay, bộ phim điện ảnh Thiên Địch cô đang quay đang tạm đóng máy, cô cảm thấy vẫn nên đi tìm hiểu sự thật càng nhanh càng tốt, quyết định đối mặt với cô gái Lý Thi Viên kia, vậy thì quay về làm việc thôi

- hai ngày nữa đi .

- Tiểu Bảo sẽ sắp xếp giúp em, không cần cố gắng quá sức, mệt thì nói tôi.

Nhìn vẻ mặt vừa quan tâm vừa xa cách này của Tô Dạ, cô vẫn không đoán được tình cảm Tô Dạ dành cho cơ thể này là gì, so với tình yêu càng giống một người anh trai hơn, còn tên Tinh Phong kia cô lười để ý, nói một tiếng được với Tô Dạ liền đi ra ngoài hít thở không khí..

Tinh Phong nhìn bóng cô đi xa rồi mới quay lại nhìn Tô Dạ

- em ấy bị mất trí nhớ thật à, cả tôi cũng không thèm để ý nữa rồi

- cô ấy có bao giờ để ý cậu à

Tô Dạ tạt thẳng xô nước lạnh vào mặt Tinh Phong, Tinh Phong bĩu môi nói

- dù sao mình cũng là sư phụ của em ấy mà

- nào có sư phụ bị đệ tử của mình đè dưới đất mà đánh bao giờ. cậu an tĩnh lại một chút cho mình

Tinh Phong nhớ lại kí ức cũ, lại nghĩ đến lúc trên phòng mình có thể áp chế cô, liền suy nghĩ miên man, không lẽ mất trí nhớ rồi liền đáng yêu hơn à, thế thì cũng không cần lo lắng, dù sao dáng vẻ bây giờ tốt hơn trước kia nhiều lắm, trước đây là một bông tuyết lạnh nhạt, giờ giống bông hồng có gai rồi, thú vị hơn nhiều. Hình như Tinh Phong nhận ra mình càng thích cô hiện tại hơn rồi, nếu trước đây là tình cảm anh em, thì giờ càng giống oan gia muốn nói chuyện yêu đương. Đương nhiên lời này không thể cho Tô Dạ biết, Tinh Phong cảm thấy mình sẽ bị dao phẫu thuật chém đến không còn nhận ra mất

Tô Dạ luôn đối với cô lạnh nhạt trên thực tế lại vô cùng quan tâm, vốn dĩ sau cuộc phẫu thuật kia còn phải đi tiếp thêm gần tháng nữa mới có thể trở về nhưng vì cô mà hủy luôn chuyến công tác , đem cả công việc về nhà giải quyết. Đương nhiên chuyện này chỉ có Tiểu Bảo biết, anh cũng không cho Tiểu Bảo nói lung tung, Trương Nghi thì giờ chỉ quan tâm mình sẽ phải làm gì tiếp theo thôi, vô cùng mờ mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net