chương I - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Nghi lần thứ n nhìn ra cánh cửa sổ nhỏ xinh kia, cmn thật muốn bay, chết thì sẽ như thế nào nhỉ, Thần kinh nói cô không được treo , nếu treo thì làm sao? thật đau đầu mà.

- Tiểu Bảo , tôi muốn đi dạo.

- không được.

không biết khi nãy ở ngoài làm cái gì , nghe cô nói bay vào nhanh như gió, trợ lí bây giờ đều nhanh nhẹn như thế à.

- tôi ở trong này sắp ngộp chết rồi.

-chị muốn ăn gì không

-... 

tưởng cô là heo à, mỗi khi muốn ra ngoài đều hỏi ngược lại cô muốn ăn gì không, ta nói ra ngoài chứ không kêu đói. thật sự tai cậu không có vấn đề chứ.

- muốn đi đâu ?

- Tô tiên sinh.

ngoài cửa là một người đàn ông cao ráo , có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung, nam thần trong lòng bạn đẹp bao nhiêu thì hắn chính là như thế. nam thần bước vào giọng nói trầm tĩnh nhưng mang theo khí tức đè ép người , không quát vẫn có uy nghiêm. cô khẽ rùng mình một chút . thật sự không thể liên tưởng người này với vị viện trưởng tốt bụng kia được.

- ra ngoài hít thở không khí.

- cậu đi lấy một chiếc xe đẩy tới đây. loại nào tốt nhất ấy.

Tô Dạ nói với tiểu Bảo, tiểu Bảo gật đầu chạy ngay lập tức , không nói lời thứ hai. cô mắng thầm trong bụng , cậu là trợ lí của ai thế hả.

- chờ một chút , tôi đưa em đi.

-vâng, cám ơn anh.

- sao trở nên khách sáo rồi. không phải trước kia rất thích chống đối à.

hắn ta nghi hoặc nhìn cô, cô giật giật khóe miệng cười miễn cưỡng, tên chết tiệt , các người cứ tùy tiện ném tôi ở đây trong khi không cho một chút thông tin nào hết thật sự ổn sao? đến thân thể này tính tình như thế nào tôi còn không biết.

- vậy sao? haha, có thể là đầu bị thương nên hỏng rồi.

- em quên chuyện trước kia rồi?

hắn nhíu mày, cô toát mồ hôi.

- ...ừh...

- còn nhớ sao em lại đến ở cùng tôi chứ?

nhớ nhớ cái qq , ta cũng không phải Trương Nghi thật sự mà.

- nghe tiểu Bảo nói sơ một chút. còn lại không rõ lắm.

hắn ta dãn lông mày đang nhíu chặt ra, cơ thể thoáng thả lỏng, tay giơ lên hướng đầu cô hạ xuống, cô có cảm giác hắn đang xoa đầu chó .

- lát nữa tôi kể toàn bộ cho em nghe.

- xe đẩy đây Tô tiên sinh.

tiểu Bảo chạy vào, tay đẩy theo một chiếc xe đẩy đen có lót thảm lông, thoạt nhìn đặc biệt mềm. cô chầm chậm ngồi lên xe, không phải không đi lại được chỉ là không thể đi lại nhiều.

hai người rời phòng bệnh , hắn đẩy cô dọc hành lang, xuống thang máy rồi ra vườn hoa phía sau bệnh viện, dọc đường có rất nhiều bác sĩ và y tá chào hắn ta một tiếng viện trưởng . giờ cô mới nhớ bệnh viện này là của hắn. căn phòng khi nãy ở tầng 20 , đãi ngộ không tồi nha, phòng vip đó.

-em muốn uống chút gì không.

- trà đào đi.

- ở đây chờ tôi chút.

hắn để xe đẩy lại rồi đi đến căn tin bệnh viện gần đó, cô nhìn trời thật lâu, có cảm giác tù nhân mới được phóng sinh . cái thế giới vô vị này là sao đây, thật muốn quay về mà.

- Trương Nghi , chào em.

phía trước đột nhiên xuất hiện một người đàn ông , trên xuống dưới chỉ một tông màu trắng, mái tóc trắng luôn chỉ có đôi lông mày và mắt màu đen, nếu không cô sẽ nghĩ hắn ta bị bệnh bạch tạng.

- anh là...??

- em không nhớ anh sao? thật thương tâm, anh là Hàn Vũ đây mà.

-ừh...??

thứ lỗi , ta thật sự không biết ngươi. Hàn Vũ nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô không giống như đang trêu hắn , liền từ mỉm cười chuyển sang kinh ngạc.

-em thật sự không nhớ à?

- xin lỗi , tôi mới bị thương, cho nên quên vài chuyện.

- bị thương ở đâu? không sao chứ, đã đỡ chưa...

hắn ta muốn vươn tay ra sờ đầu cô liền bị một cánh tay khác hất ra.

- xin lỗi Hàn thiếu, cô ấy không sao , không cần cậu quan tâm.

Tô Dạ lạnh mặt kéo xe đẩy lùi xa hai mét , kẻ ngu cũng hiểu ý đuổi người. Hàn Vũ kia cười khổ một tiếng. thương tâm nhìn cô không dời.

- Trương Nghi, em thật sự quên anh rồi?

-  chúng ta thân nhau lắm sao?

ta thật sự không biết nha, cô bất lực thở dài. mịa nó, đám máy móc hệ thống chết tiệt không thể đưa tên nhân vật liên quan đầy đủ một chút cho ta à. cứ phải thế này sớm muộn gì cũng trở thành tâm thần mất.

- em và cậu ta không thân, tôi đưa em đi ngắm hoa.

Hàn Vũ hắn ta còn đang thương tâm đằng kia, Tô Dạ bên này đã kéo cô đi rồi, cô cũng không sao cả im lặng ngồi ngoan ngoãn trên xe, uống trà.

đến khi hai người khuất sau ngã rẽ bằng lăng thì Hàn Vũ mới thu hồi vẻ mặt bi thương vừa rồi, con ngươi híp lại trở nên lạnh băng và nham hiểm. như dã thú trong bóng đêm vậy.

- Tô Dạ, cậu thật sự muốn như vậy.

cô ngồi im lặng, đến khi chiếc xe đến bên hồ nước nhỏ liền dừng lại , Tô Dạ ngồi trên ghế đá bên cạnh , ngửa cổ uống cà phê đen không đường. mắt dõi về phía xa kia, chiếc áo dạ đen dài ngang đầu gối gấp lại một đường theo tư thế ngồi. cô cũng im lặng không nói gì.

thần kinh...thần kinh...

{ hệ thống đang thăng cấp , yêu cầu kí chủ không bôi nhọ hệ thống}

giọng trẻ con kia lại vang lên, còn có thiết lập này nữa à, cô câm nín bặm môi. thật muốn chửi người nha.

- cô nhi viện năm đó bị cháy là do tôi.

-ừh...hả...?

cô mới nghe gì vậy. Tô Dạ không nhìn cô vẫn gục đầu nhìn đầu gối.

- cô nhi viện năm đó bị cháy là do tôi làm. là vô ý.

-tại sao?

cũng không phải chất vấn gì , chỉ là một câu hỏi đơn giản , như không phải đang nhắc đến chuyện của cô vậy.

Tô Dạ bất ngờ vì phản ứng của cô, một lúc sau mới thở dài bất lực.

- năm đó vốn dĩ chỉ muốn đốt cháy căn phòng của ông ta, không nghĩ tới lửa cháy lớn quá làm bình ga phát nổ theo, cả cô nhi viện chìm trong biển lửa. tôi đã cố gắng muốn gọi cứu hỏa nhưng khi đó không có cách nào gọi điện thoai được...  đến lúc có người báo cháy đã là hôm sau, khi tôi trở lại đó , chỉ còn cứu được mình em thôi, xin lỗi.

chuyện lớn à nha, không phải nên giữ đến chết sao? công an cũng đã nhận định là ngoài ý muốn , còn kể ra làm gì

cô suy nghĩ một chút , thì ra lí do như vậy nên mới nhận nuôi cô. may quá , không phải nợ ân tình này rồi.

- ông ta là...?

- là viện trưởng cô nhi viện, ông ta giết cha mẹ tôi. tôi muốn khởi tố ông ta nhưng không có chứng cứ , lúc tìm được chứng cứ mọi chuyện đã qua thời hạn truy tố rồi, pháp luật không giải quyết, tôi không muốn ông  ta sống... nên mới...xin lỗi em...tôi không cố ý làm tổn thương đến em.

cô nhìn về phía trước , đôi mắt mờ mịt nghĩ lại cảnh tượng kia, chắc có lẽ là một biển lửa lớn, người đến người đi chạy toán loạn , nhưng không tìm được đường ra. hình như có chút quen thuộc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net