HỒI 2: Cuộc gặp gỡ kỳ lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng đặt ấm trà xuống, khẽ mỉm cười, hai tay dâng trà mời Trường Phong, khói từ trong tách trà vẫn lan tỏa quanh miệng tách.

"Nghe cô nói như vậy, ta cũng đoán được vài phần..." – Trường Phong hai tay đón lấy tách trà từ tay Y Vân, từ tốn đưa tách đến gần mũi cảm nhận hương vị– "Có rất nhiều loại hoa được ướp trong đây: Sen, nhài, ngọc lan,.... Tuy là rất nhiều loài hoa, nhưng mỗi khi ngửi lại là mùi vị của một loại hoa, quả là trà của Bách Hoa Tiên Tử có khác".

"Huynh nói xem, y lai lịch thế nào?" Y Vân lúc này mới nâng tách trà của mình lên ngửi thử mùi vị của trà - "Huynh nói không sai, trà này thật đặc biệt" Nàng thổi nhẹ một luồng hơi rồi nhấp một ngụm nhỏ.

"Có lẽ y là vật tu luyện đã nhiều năm".

"Vậy là thực vật, động vật, hay vật gì khác?".

"Làm sao ta biết được, ta có gặp y bao giờ, nhưng Y Vân cô cũng đừng ngạc nhiên quá, xưa nay động vật đều không được phép tu luyện, đa phần động vật khi tu luyện đều trở thành ma, sẽ hại người, nếu bị phát hiện sẽ bị Thiên Lôi đánh chết, chỉ có con người mới được hưởng đặc ân ấy, nhưng trong số rất hiếm vẫn có thứ tu thành, có lẽ cô đã gặp như ta đã nói".

Y Vân đưa mắt nhìn nơi khác như đang ngẫm nghĩ gì đó, vừa nói:

"Trông y cũng rất tốt, liệu ta....".

Thần thái của Trường Phong đột nhiên đổi sắc, y nhìn Y Vân nhắc nhỡ:

"Không được, cô đừng quên mình là ai, cô nên quy chính lại cái suy nghĩ của mình, ta thấy cô đang dao động đó. "Tình" là thứ thuộc về nhân gian, dù cho cô chỉ muốn kết giao bằng hữu với y, thì đó cũng là một loại tình, hễ có tình thì sẽ sinh ra rất nhiều dục niệm khác, ví như con người có yêu thì sẽ có ghét, sẽ có ghen tuông, sẽ có ích kỷ, .... Nếu cô đều đối đãi với tất cả sự việc với cùng một loại thái độ, không vị tư, không thiên vị, mà bằng chính bản năng từ khi sinh ra của cô, bằng Thiện, lúc đó mới là đúng đắn nhất. Cô hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn, dù sao y cũng là đang tu luyện, chưa đạt thành tựu, vẫn ở trong thất tình lục dục của con người, dễ động dục niệm, điều này không chỉ hại cho y, mà còn hại cả chính cô nữa".

Từ câu nói của Trường Phong, Y Vân nhận ra ý niệm sai lệch của mình, rốt cục mình đang nghĩ gì vậy? Mọi an bài gặp gỡ đều tựa sương trắng, lúc hợp lúc tan, vì sao lại lưu luyến còn muốn kết giao với y? Chẳng phải là muốn gặp y sao? Để làm gì? Y Vân thực sự đã động lòng rồi sao?

Cửu Vương, là tên của người mà Y Vân đã gặp lúc nàng cưỡi hạc dạo chơi ngang qua một vùng núi trước khi đến Thiên Giới, y vốn là một con hồ ly chín đuôi màu trắng tu luyện qua ngàn năm, hi vọng một ngày đắc được Tiên vị, vốn là một con vật hiền lành, từ bỏ việc săn mồi ăn thịt, ngày ngày ăn chay chuyên tâm tu luyện, ngày y đạt Tiên vị cũng không còn xa nữa.

Lúc ấy Y Vân vẫn thông thả cưỡi Tiểu Bạch (tên của con hạc mà nàng hay cưỡi, ở Thiên Giới hạc là một loại Thần Thú) ngang qua một vùng núi thì vô tình nhìn thấy một con hồ ly chín đuôi bị thương ở chân đang nằm trên đất, vì muốn cứu con vật mà nàng đã vội đáp xuống để cứu nó, nhưng thật kỳ lạ, khi đáp xuống núi thì chẳng biết con vật đã biến đi đâu mất:

"Lạ thật, ta mới nhìn thấy một con cửu vĩ hồ đang bị thương, sao lại biến mất rồi nhỉ?".

Y Vân nói với Tiểu Bạch, ánh mắt vẫn tìm xung quanh khu rừng.

Đột nhiên có tiếng động lạ từ phía sau những gốc cây đằng xa, nàng chú ý ánh mắt về nơi tiếng động vừa phát ra, nhìn rõ hơn thì không phải động vật, nó đang di chuyển, có lẽ là đang đi về phía nàng.

Hình ảnh dần trở nên rõ ràng, là một... con người? Không đúng, đó không phải người, bởi con người sẽ có một loại năng lượng màu xám bao quanh họ, với nàng nó rất dơ bẩn, bởi con người ở nơi trần gian không nhận ra điều đó, chỉ những ai ở nơi thuần khiết như nàng mới thấy được.

Trước mặt nàng là một nam nhân với trường bào khoác bên ngoài màu đen, dáng người phong nhã, y bước đến mìm cười rồi chấp hai tay lại hơi cúi người hành lễ với nàng.

Y Vân dù không biết lai lịch y thế nào, nhưng cũng khẽ nhún chân đáp lại y.

"Ta chỉ vô tình ngang qua đây, không cố ý kinh động đến huynh, chắc là huynh đang tu luyện ở núi này?" – Nàng đoán y là một phàm nhân đang tu đạo, thực chất nàng cũng không chắc chắn lắm, nàng cũng từng gặp người tu đạo trong núi sâu, nhưng riêng y thì có gì đó khác, nhất thời không nói rõ được.

"Đúng vậy" Y trả lời "Nhìn qua, cô nương đây hẳn không phải người phàm trần, có thể cho ta biết danh tánh?".

Y Vân định chào y rồi đi ngay, nhưng không thể thất lễ như vậy được, xem như gặp được nhau là việc hữu duyên rồi:

"Ta là Y Vân".

Nghe đến "Y Vân" thì trên mắt y biểu lộ vẻ ngạc nhiên:

"Ta là Cửu Vương, ta đã từng nghe đến Y Vân Tiên Tử, hôm nay mới được diện kiến. Đây cũng là lần đầu tiên có một vị Tiên Tử ghé thăm ngọn núi này, nếu cô không ngại, ta muốn mời cô đến hàn xá dùng trà được chứ?" Cửu Vương từ tốn nói với Y Vân.

Nhưng Y Vân đã vội vàng từ chối, có lẽ do lần đầu gặp Cửu Vương nên cảm thấy không tiện, nàng lại còn chưa biết lai lịch y thế nào, nhưng trông y cũng không phải có ý xấu.

"Thật có lỗi với huynh quá, ta có việc phải đi, có lẽ nên để lần sau".

Nói rồi nàng cúi người hành lễ với Cửu Vương, sau đó quay bước đi, nhưng đột nhiên từ đâu một con chim bay với tốc độ cực nhanh qua trước mặt nàng, vì không kịp phản ứng nên Y Vân đã trượt ngã, nhưng may thay Cửu Vương đã kịp thời giữ được nàng.

"Cô... không sao chứ?" Cửu Vương nhìn nàng.

Y Vân bối rối nhận ra tay của Cửu Vương đang giữ lấy vai của mình, nàng vội vàng đứng dậy, cố gắng chỉnh chu lại y phục trên người:

"Ta xin lỗi, thật thất lễ, ta không sao, cảm ơn huynh đã đỡ lấy ta".

Y Vân sau đó đã vội vàng cưỡi Tiểu Bạch bay đi, trong lòng vẫn cảm thấy người này thật lạ kỳ, nhưng có một điều gì đó, nàng không rõ, khiến hình ảnh y cứ lãng vãng trong suy nghĩ của nàng. Nàng lại nghĩ về con cửu vĩ hồ nọ, có lẽ nó bị thương không nặng lắm nên đã đủ sức bỏ đi trước khi nàng đã tìm ra nó chăng? Hay y chính là con cửu vĩ hồ đó?

Cửu Vương ở lại nhìn nàng cưỡi hạc xa dần, tự hỏi mình vì sao mang theo cảm xúc khác lạ đối đãi với nàng, cũng là lần đầu tiên y gặp được một nữ nhân dung mạo xinh đẹp đến như vậy.

Chuyện là khi y hiện nguyên hình cửu vĩ hồ dạo tìm thức ăn trong rừng thì sơ ý bị một con mãnh hổ vồ lấy, may thay y đã tự mình thoát được, vì y không thể làm tổn hại sinh mệnh khác nên chỉ có thể tự phòng thủ cho bản thân, đó cũng là một nạn mà y phải chịu trong quá trình tu luyện của mình, nhưng không ngờ lúc nằm nghỉ với một bên chân bị thương đã vô tình để Y Vân nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net