HỒI 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trường Phong và Y Vân theo sau Nữ Oa nương nương đến Thiên Cung.

Y Vân vẫn mãi lo lắng cho các sinh mệnh ở núi Ngũ Sắc, chẳng lẽ mọi thứ đã kết thúc thật rồi sao? Không thể cứu được họ nữa sao? Nếu có thể đánh đổi sinh mệnh của cô để đổi lấy việc cải tử hoàn sinh cho núi Ngũ Sắc cô cũng bằng lòng, tất cả là lỗi của cô, phải chi lúc ấy cô cứng rắn hơn một chút thì đã không để Cửu Vương lôi kéo mình rơi vào ải tình như vậy, việc này không chỉ hại cho cô mà còn chính y cũng không thể tránh khỏi sự trừng trị.

Dẫu sao y cũng không hề cố ý, chẳng qua y phút chốc lơ là không làm chủ được trạng thái của mình nên đã tạo ra thảm kịch này, cô đã từng nghe qua về hành trình tu luyện gian nan của y, cũng biết y là một sinh mệnh chân thành mong muốn thoát khỏi vòng sinh tử luân hồi, ấy thế mà cũng vì một chữ sắc tình mà đổ bỏ công sức ngàn năm của mình, thật đáng thương thay.

Chẳng mấy chốc thì Y Vân và Trường Phong đã đến trước cổng Thiên Cưng, cả hai dõi theo bóng lưng của Nữ Oa nương nương dừng lại, chợt có hai thiên binh gác cổng từ trong làn mây trắng xuất hiện vội vàng hành lễ với Ngài, xong lại tản vào làn mây khuất dần.

Y Vân và Trường Phong lại tiếp tục theo Ngài đến trước Đại Điện nguy nga tráng lệ, họ trông thấy Nữ Oa nương nương vừa tiến đến phía trước thì chợt ẩn dần vào người một Nữ Oa nương nương khác giống hệt Ngài đang đứng đó, bên cạnh Nữ Oa nương nương ấy có hai tiểu đồng tử đứng hai bên hầu, thực ra ấy chính là pháp thân của Ngài, còn Ngài ở đằng kia mới là Ngài thực sự.

Tuy khoảng không xung quanh Đại Điện vô cùng rộng lớn chẳng thấy một bóng "người", nhưng thực chất ở tại trạng thái ấy có rất nhiều sinh mệnh khác nhau đang dõi theo, Thần Tiên đều có cả, chỉ là họ không muốn hiển hiện ra mặt mà thôi.

Cả hai người họ đã quỳ xuống hai tay hợp thập.

"Y Vân tiên tử, con đã biết tội của mình chưa?" Nữ Oa nương nương nói với giọng dịu dàng nhưng thực chất lại mang sự uy nghiêm của Ngài.

"Dạ thưa, con biết tội của mình, con không còn gì để bào chữa, xin Ngài hãy giáng tội, nhưng con chỉ cầu xin Ngài một điều, chính là hãy cứu các sinh mệnh sống ở núi Ngũ Sắc" Y Vân vừa nói nước mắt không ngừng tuôn rơi, nàng cúi đầu chạm xuống nền Đại Điện.

Nghe đến đây, Nữ Oa nương nương không khỏi thương cảm cho nàng.

"Nếu như con chịu nghĩ về những việc con làm sẽ mang lại hậu quả gì thì mọi việc đã không đến nước này, tội của con không chỉ làm hại đến các sinh mệnh mà mình chịu trách nhiệm chăm sóc, mà còn bị ô uế bởi sắc tình nơi phàm trần, con làm sao xứng đáng để ở lại chốn thuần tịnh này đây?" Nữ Oa nương nương vừa nói, biểu cảm của Ngài lộ vẻ lo lắng, chân mày đã khẽ chau lại lúc nào.

"...." Y Vân vẫn chỉ có thể cúi đầu, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Trường Phong ở bên cạnh vẫn chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe, đợi phán xét cuối cùng của Nữ Oa nương nương.

"Ta cho con một cơ hội..." Nghe đến đây, Y Vân ánh mắt như thức tỉnh, liền ngước mặt lên "Nhưng hoàn thành tốt hay không còn tùy thuộc vào con. Con phải luân hồi ở nhân gian bốn mươi chín kiếp, phải trải qua mọi thất tình lục dục, ngoài ra người mà khiến con rơi vào ải tình cũng chính là Cửu Vương - tiểu hồ ly tu luyện ngàn năm kia cũng sẽ cùng con luân hồi trải qua tình kiếp, nếu đến kiếp cuối cùng con và y có thể giữ được bản thân mình không lầm lạc vào danh, lợi, tình, giữ được tâm lương thiện nơi nhân gian thì con có thể trở về. Khi con trở về, cũng là lúc núi Ngũ Sắc được hồi sinh, và con sẽ được thăng thượng lên tầng trời cao hơn, tốt đẹp hơn,"

Tuy nói rằng là lỗi do Cửu Vương nhất thời hồ đồ, đồng thời ở một ý nghĩa khác ấy cũng chính là kiếp nạn mà Nữ Oa nương nương bày ra, tu luyện để vượt luân hồi vốn dĩ trăm nghìn năm nay với bất cứ ai cũng là điều vô cùng khó khăn, số người có thể tu thành thật rất ít ỏi, nếu không là danh lợi, tiền bạc thì là mỹ nữ, sắc tình.

Tuy nhiên, Y Vân chưa bao giờ mong muốn đến nhân gian, vì nơi ấy rất ô uế (đối với Thần Tiên và đối với nàng), thực sự là nơi không thể tồn tại một cách bình lặng như chốn Thiên Giới, bởi sự va đập và xô đẩy của các loại cám dỗ sẽ khiến nàng sinh ra rất nhiều chấp niệm, thật khó đoán trước được qua từng kiếp sống nàng sẽ trở thành vai diễn như thế nào, và mỗi từng vai diễn kia lại không biết được rằng khi chịu ủy khuất mà có sinh hận hay không.

Hình phạt này có khác nào án tử, nhưng đây là cách duy nhất nàng có thể trở về cũng là cách cứu các sinh mệnh của núi Ngũ Sắc, vẫn tốt hơn là bị tước cốt tiên và vĩnh viễn trở thành người phàm.

"Con xin đội ơn Ngài, con nhất định sẽ làm tốt" Y Vân cúi dập đầu, mái tóc đèn huyền dài ngang eo cũng rũ theo động tác của nàng.

Khi Y Vân chuẩn bị đứng dậy theo thiên binh xuống hoàng tuyền luân hồi thì lúc này Trường Phong mới vội vàng đứng dậy tâu với Nữ Oa nương nương.

"Xin Nữ Oa nương nương cho phép con cùng nàng ấy xuống trần gian luân hồi"

Lời đề nghị đột ngột của Trường Phong khiến Nữ Oa nương nương quá đỗi ngạc nhiên.

"Con biết điều này là không tưởng, nhưng con hi vọng rằng có thể bên cạnh trợ giúp nàng ấy, mặc dầu chốn trần gian hiểm ác khôn lường, nhưng con tin rằng con có thể làm được. Bởi kiếp nạn của nàng ấy con cũng đã sớm biết nhưng đã không dốc sức giúp đỡ khuyên bảo nàng ấy. Mặt khác, trong chuyến đi này là cơ hội để con "ma luyện" bản thân mình, xin Ngài cho con được toại nguyện"

Đoạn, nghe lời giải thích từ Trường Phong, Nữ Oa nương nương cũng hiểu được tâm ý của y, bởi Ngài biết y và Y Vân từ lúc mới được sinh ra đã bên cạnh nhau thân thiết như đôi bạn tri kỷ, y không nỡ nhìn bạn của mình bị hủy dần nơi chốn hồng trần cuồn cuộn.

"Được, ta cho phép con" Rồi Ngài nhìn sang Y Vân "Nhưng trước khi đi, ta muốn con mang theo thứ này"

Nói xong, Nữ Oa nương nương tiến đến bên cạnh Y Vân, Ngài cầm bàn tay của nàng ngửa lòng bàn tay lên, lại đưa bàn tay kia của Ngài áp vào lòng bàn tay nàng. Y Vân vẫn có thể cảm nhận được nguồn năng lượng từ bi đến từ Ngài, bàn tay của Ngài ấm áp khó tả. Nhưng nàng chưa hiểu ý Nữ Oa nương nương, nàng nhìn vào ánh mắt và nụ cười từ bi của Ngài, rồi nhìn vào lòng bàn tay mình, bất chợt phản chiếu một chữ "Thiện" màu ánh kim.

"Hãy giữ chữ Thiện này bên cạnh con"

Y Vân nắm tay thật chặt ghi nhớ trong lòng. Dù nàng có phạm lỗi ra sao, Nữ Oa nương nương vẫn lo lắng cho nàng, vẫn sợ rằng nàng lầm lạc mất nơi hồng trần.

Đoạn dứt lời, Y Vân và Trường Phong bị thiên binh đưa đi đến phía trước cổng Thiên Cung, Y Vân tay vẫn nắm chặt - bàn tay mà Nữ Oa nương nương đã đặt tay của Ngài lên đó, nàng tự nhũ để trấn an nỗi sợ trong lòng.

"Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ta không được sợ hãi, hãy giữ tấm lòng lương thiện, dù có tan nát thần hồn này ta cũng sẽ quyết đến cùng"

Trường Phong nhìn theo Y Vân:

"Đừng sợ, ta sẽ bên cạnh cô"

Y Vân nhìn sang Trường Phong, ánh mắt tràn đầy cảm kích, khẽ mỉm cười gật đầu.

Chợt một lực đẩy mạnh khiến cả hai rơi xuống.

Trong vô thức, Y Vân nhắm mắt, bên tai vẫn nghe loáng thoáng giọng của Cửu Vương "Ta nhất định sẽ tìm được nàng".

"Y vẫn cố chấp quá!"

Kết thúc đoạn ở Thiên Giới, bắt đầu hành trình luân hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net