Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hằng mấy ngày qua.
Buổi tối, tôi rút vào phòng ngủ của mình, nhìn rèm châu trên cửa sổ, ôm ghita đàn mãi khúc nhạc '' Một giấc mộng ''. Trong nhà tịch mịch, hca và mẹ đều ở trong bệnh viện. Sở Liêm đã xuất viện trước đây ba ngày, hiện giờ chắc hẳn cũng đang ở trong bệnh viện bầu bạn với Lục Bình. Cả căn nhà chỉ còn lại tôi và A Tú, A Tú có lẽ đang ở trong phòng mình dưới lầu. Tiếng đàn tinh tinh tang tang vang lên một lúc rồi ngưng, tôi nghiêng tai nghe tiếng lào xào bên ngoài cửa sổ. Đêm qua trời đổ mưa, sáng nay tôi vào vườn hoa xem, cỏ xanh ẩm ướt, hoa rơi đầy mặt đất. '' đêm qua gió mưa tơi bời, đêm nay hoa rụng đầy sân '' xuân đến xuân đi lặng lẽ, còn lại đây rèm châu sầu ''! Tôi nhìn rèm châu, nghe tiếng ío vi vu, trước mặt là ngọn đèn đã tắt mà cảm thấy cay đắng, chán chường, đau khổ sâu sắc. Hỡi ơi, đời người là gì? Số mạng là gì? Nơi chốn u linh ai là chúa tể đất trời vạn vật?

Tôi đặt ghita lên bàn, bắt đầu chìm trong suy tư. Sự thực thì tôi không biết tôi đang nghĩ gì, vì đầu óc tôi trống rỗng. Nhưng, tôi cứ ngồi thế, ngồi không biết đến bao lâu. Gần đây, tình trạng ngồi một mình trầm tư là sinh hoạt thường ngày của tôi, tôi có thể ngồi suốt ngày, suốt đêm. Tôi đã không còn khóc lóc, thở than, tôi chỉ suy nghĩ, tuy không nghĩ được thông suốt điều gì.

Tôi ngồi rất lâu mãi đến khi chuông cổng reo. Tôi nghĩ có lẽ cha hay mẹ về nhà. Tôi vẫn ngồi bất động, sau đó, tôi nghe tiếng chân bước lên lầu đi thẳng về phía phòng tôi. Tôi đứng lên, dựa lưng vào bàn sách, đối mặt với cửa phòng.

Có tiếng gõ cửa nho nhỏ.
--Vào đi --Tôi uể oải nói --Cửa không khoá.
Cửa,ở, tôi rùng mình một cái, là Sở Liêm!

Anh bước vào, khép cửa lại sau lưng, rồi anh đứng dựa vào cửa, đăm đăm nhìn tôi. Tôi đờ người, tựa vào bàn sách, cũng bất động nhìn anh. Chúng tôi nhìn nhau có thể nghe được hơi thở của nhau, tiếng tim đập đồn đập của nhau. Đôi mắt tôi mở thật to, như muốn ngừng thở, tôi biết mặt mình đã không còn sắc máu. Đôi mắt anh đen và sâu thẳm, ngực anh phập phồng đữ đội, cả người anh như chết nơi cửa, chỉ đứng nhìn tôi. Dần dần một nỗi thống khổ tràn vào mắt anh, phủ khắp mặt anh. Khi anh đưa đôi mắt đau đớn đó nhìn tôi, người tôi run bần bật, thoắt chốc nước mắt đã trào ra, che mờ anh qua làn sương nước.

Thế là anh nhào tới bên tôi, không nói lời nào anh quỳ xuống dưới chân tôi, đang tay ôm lấy chân tôi, vùi mặt vào gấu váy của tôi.

Nước mắt chảy trên má tôi rơi xuống mái tóc đen đày của anh. Tôi run rẩy và cảm thấy nước mắt nóng hổi của anh thấm ướt váy tôi.

--Tử Lăng ôi Tử Lăng! Cuối cùng thì anh kêu ra tiếng.
Tôi ôm lấy đầu anh mặc cho nước mắt tuôn trào. Tôi cứ nấc nghẹn không nói được lời nào.

--Tử Lăng --Anh vẫn vùi mặt tránh nhìn tôi, nói thống thiết --Có một món đồ tuyệt đẹp, hoàn mỹ bằng thuỷ tinh, nhưng anh không cẩn thận làm hỏng nó. Anh chỉ đành phải mua nó thôi! Anh đành phải! Đây là điều đuy nhất anh có thể làm!

Anh nói khổ sở, đau đớn, bất lực.
Tôi cũng quỳ xuống, đang tay ôm đầu anh, để anh đối mặt với tôi, tôi chầm chậm lắc đầu.

--Anh không cần giải thích, Sở Liêm, không cần giải thích!

Anh nhìn tôi mê đắm, kêu một tiếng nho nhỏ, áp mặt vào tôi. Tôi vội quay đầu tránh.

--Ôi, Tử Lăng! Anh kêu lên như bị tổn thương --Em tránh anh như anh là rắn độc, không đáng chạm vào em, như anh làm bẩn em, làm nhục em, như anh đã biến thành người khác không còn là Sở Liêm ngày trước, như......

--Sở Liêm! Tôi ngăn anh, quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn vào mắt anh --Tình hình đã thay đổi rồi, phải không?

--Tình hình thay đổi nhưng con người anh không thay đổi, lòng đạ anh không đổi, em không cần tránh anh như tránh ôn địch! Anh kêu.

--Anh muốn em phải làm sao? Tôi quay đầu nhìn thẳng vào anh, hơi thở gấp gáp, giọng tôi kích động --Anh sắp thành anh rể của em rồi, anh đã cầu hôn chị của em rồi. Giờ anh lại yêu cầu em tiếp tục làm người yêu của anh, vậy được sao? Sở Liêm? Lẽ nào vì anh gây ra hoạ, tông xe rồi trái lại anh nghĩ....Tôi hét nặng nề --nhất tiễn song điêu?

Anh chấn động mạnh, sua đó anh giơ tay, hằm hằm nhìn tôi, tôi nghĩ anh sắp tát tôi, nhưng tay anh đừng trên không, đôi mắt hung đữ liền trở nên bi thương, ủ rũ, tay anh như kiệt sức buông thõng xuống. Anh tiếp tục đăm đắm nhìn tôi, thất vọng, bất lực, đau lòng. Anh từ từ gục đầu, sau đó anh nặng nề đứng lên, quay người, chậm chạp bước về phía cửa, miệng lẩm bẩm :

--Em nói đúng, anh đã không còn tư cách, không còn tư cách để nói bất cứ gì với em, không còn tư cách yêu em, cũng không có tư cách để được em yêu! Em đúng, anh nên rời xa em, tốt nhất cả đời này không nên nhìn thấy em để tránh.....xúc phạm em!

Anh đứng nơi cửa, tay chạm nắm cửa.

--Sở Liêm! Tôi chợt thét lên.

Anh đừng lại, quay đầu qua, đưa đôi mắt tràn trề hy vọng nhìn đán vào tôi. Ôi, trời ơi! Sở Liêm của tôi! Sở Liêm mà tôi yêu tha thiết, là tất cả cuộc đời tôi! Tôi bật đậy lao tới anh. Tôi liền bị anh kéo vào lòng, đôi môi nóng bỏng của anh khao khát áp vào môi tôi. Nước mắt chúng tôi chan hoà, hơi thở đốt nóng không khí. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, nụ hôn cháy bỏng tình yêu và khao khát tận tâm hồn hai chúng tôi. Sau đó, tôi giãy thoát khỏi anh, trân trân nhìn anh, hổn hển nói :

--Hiện giờ, Sở Liêm ơi, nhưng gì htuộc về chúng ta đã kết thúc rồi. Đời này, đuyên hết tại đây! Về sau, khi chúng ta gặp nhau, anh chính là người yêu của Lục Bình, là vị hôn phu của Lục Bình! Giờ thì anh đi đi!

Anh nhìn tôi tha thiết.
--Ý của em là.....
--Ý của em là --Tôi kiên quyết nói --đoạn tình ái trước kia của chúng ta giờ đã tan thành mây khói, em và anh cần phải cắt đứt mối tình này. Anh --Tôi nhấn mạnh giọng --không thể dùa với chị của em. Anh cần phải yêu chị thật sự.

Anh nhìn tôi chằm chặp.
--Em nghĩ sao đơn giản thế! Anh nói --Mọi thứ trên đời có thể chặt đứt, chỉ có tình yêu.....Mắt anh vằn tia máu --xin em nói anh biết làm sao chặt đứt đây?

--Xin anh nói em biết --Tôi đằn giọng hỏi --hôm đó, anh quỳ ở trước giường của chị em thề là thật hay giả?

Anh hổn hển, nhắm mắt lại.
--Ôi! Anh kêu khẽ -- Khi anh thề anh biết ngay ai đã rơi vào địa ngục không thể đầu thai!

--Không phải thế, Sở Liêm --Tôi nuôt nứớc mắt nói --Lục Bình yêu anh, thật tình yêu anh, điều anh cần làm chỉ là quên em mà thử yêu chị đi. Chúng mình đều cùng lớn lên, Lục Bình thì xinh đẹp lại dịu đàng, ch. gả cho anh nào có thua thiệt cho anh. Chỉ cần anh yêu chị, địa ngục của anh sẽ biết thành thiên đường thôi!

Anh nhìn tôi thật lâu.

--Anh nghĩ --Cuối cùng anh mớ miệng --anh hiểu ý của em rồi --Anh vẫn nhìn xoáy vào đáy mắt tôi, giọng anh khàn dục, bi ai --Em là cô gái tốt nhất trên đời. Anh thật không biết mai này ai là người may mắn có được em!

Ai may mắn ử? Tôi cay đắng nghĩ, người có được tôi là người bất hạnh nhất trên đời! Tôi nhìn Sở Liêm chăm chú, hỏi.

--Anh có biết em yêu anh nhất là lúc nào không?
Anh lắc đầu.
--Là lúc anh quỳ trước giường mà nói lời yêu chị.
Anh u uất nhìn tôi.
--Nếu thế --Anh khẽ hỏi --chuyện anh làm là chuyện em hy vọng anh làm, phải không?

Tôi lặng lặng gật đầu.
--Tốt lắm! Anh cười thê lương --Câu nói này đủ khích lệ anh, có thể giúp anh đuy trì cuộc đời mình sau này!

Đáng vẻ anh, giọng nói anh và nụ cười nhếch môi này của anh bóp vụn tim tôi, nhưng tôi biết tôi không được yếu ớt, tôi biết tất cả giữa chúng tôi đã kết thúc rồi. Chỉ cần tôi không cứng rắn thì buồn phiền vương vấn sẽ mãi đeo đẳng cả đời. Thế là, tôi thẳng lưng, mở cửa phòng, nói :

--Anh nên đi đi!
Anh cứ tiếp tục nhìn tôi.
--Anh nên đi đi! Tôi lặp lại.
--Đúng vậy, anh nên đi! Anh gật đầu, đưa tay muốn sờ má tôi, tôi vội tránh ra. Anh cười ảm đạm, lắc mạnh đầu, nói --Tạm biệt, Tử Lăng!

--Tạm biệt, Sở Liêm! Tôi đáp lại như máy.
Anh nhìn tôi như muốn thu hình, chợt quay ngoắt người chạy nhanh ra ngoài cửa. Tôi nghe tiếng chân anh mất hút nơi cầu thang, lại nghe tiếng chân anh đi ra phòng khách. Tôi chạy tới trước cửa sổ, vén rèm châu, tôi nhìn thấy anh hấp tấp băng qua vườn hoa, đi thẳng ra cổng mà không hề ngoái lại. Anh mở cổng đi ra, đi ra khỏi thế giới của tôi, đi ra khỏi cuộc đời tôi.

Tiếng cóng cổng vọng đến nghiền nát tâm trí tôi, cả người tôi đột nhiên rời rã, tôi qụy trước giường, ngồi bệt nơi đó, vùi mặt vào mền mà khóc ngất không cách nào kềm giữ. Chắc hẳn là tôi khóc rất lâu, một khoảng thời gian dài đầu óc mụ mẫn vì tôi không nghe tiếng chuông cửa cũng không nghe tiếng chân bước lên lầu, và lại vào thẳng phòng tôi, mãi đến khi có tiếng đóng cửa mới khiến tôi sực tỉnh. Tôi hoang mang quay đầu, nhìn thấy có bóng người đi về phía tôi qua màn nước mắt nhoè nhoẹt. Anh ngồi xuống mép giường, đặt bàn tay ấm áp lên mái tóc tôi, nói thật thân thiết, dịu đàng bên tai tôi :

--Nào, Tử Lăng, đừng khóc nữa. Cô đã khóc hơn một tiếng đồng hồ rồi!

Tôi kinh ngạc nhìn anh, một đôi mắt quan tâm, thương xót đang nhìn tôi. Đã lâu lắm rồi từng có một người đan ông lượm được một '' thất ý '' trên ban công nhà tôi, giờ anh lại lượm được tôi. Rút chiếc khăn tay sạch bong, anh cẩn thận chậm nước mắt trên má tôi. Tôi lúng túng nhìn anh, lạ lẫm hỏi :

--Anh đến từ khi nào?
--Tôi đến có hơn nửa tiếng rồi. Cửa phòng của cô mở, tôi đứng rất lâu ở bên ngoài --Anh nói --Tôi đến bệnh viện thăm chị cô, biết cô ở nhà một mình, tôi không chịu nổi phải đến thăm cô. Tôi nghĩ --Anh ngập ngừng --khi tôi đến, chắc hẳn là Sở Liêm vừa mới đi.

Sở Liêm, tôi cắn răng. Phải rồi, nhất định A Tú đã nói với anh là Sở Liêm có ghé qua. Tôi cúi đầu lặng thinh không đáp. Có lẽ đo khóc qúa lâu mà tôi vẫn không ngớt nấc nghẹn.

Anh vuốt cằm tôi, vuốt thẳng mái tóc rối bời của tôi, nhìn tôi ân cần lại cười động viên, an ủi.

--Đừng khóc nữa! Xem kìa, cô khóc sưng cả mắt rồi, ngày mai làm sao còn đi gặp ai được nữa.

--Tôi không cần gặp ai khác --Tôi bi thảm nói --Tôi không muốn gặp bất cứ ai. Tôi muốn tìm một hang núi sâu mà giấu mình trong đó.

--Ngay cả gặp tôi cũng không muốn à? Anh mỉm cười hỏi.
--Anh là ngoại lệ đấy, Phí Vân Phàm --Tôi thành thực nói

Mắt anh chớp ngời lên.
--Sao thế? Anh hỏi vẻ thản nhiên.
--Anh có thể chuyển tin tức bên ngoài cho tôi.
Anh cười nhỏ.
--Rốt cuộc cô có giữ được hồng trần hay không?
Tôi ảo não chống tay lên giường, đờ cằm.
--Tôi không cảm thấy có gì đáng cười --Tôi chua chát nói, nước mắt lại trào ra --Tôi lấy làm lạ sao anh lại có thể cười được.

--Được rồi, Tử Lăng --Anh thu nụ cười, nghiêm chỉnh nhìn tôi --để tôi cho cô biết, đường đời là như vậy đó, khắp nơi đều là chông gai, bất cứ lúc nào cũng có thể bị va vấp. Không ai trong chúng ta có thể dự đoán được tương lai, cũng không ai khống thế được vận mạng. Chuyện xảy ra đã xảy ra rồi, khóc hay cười đều là để phát tiết tình cảm, chứ sự thật xảy ra thì không cách gì thay đổi được --Anh lại chùi nước mắt cho tôi, nhỏ nhẹ nói --Đừng khóc nữa, cô gái nhỏ! Tôi đàn cho cô nghe nhé?

--Được --Tôi buồn buồn đáp.
Anh cầm ghita trên bàn tay.
--Muốn nghe bản gì?
--Có một cô gái tên '' thất ý '' trong lòng cô có bao bí mật....Tôi lẩm bẩm đọc, nước mắt không ngừng tuôn.

--Khúc nhạc này không hay, để tôi đàn một số khác hay hơn cho cô nghe. Nếu cô nghe chán rồi thì bảo tôi một tiếng.

Thế là, anh bắt đầu đàn. Đầu tiên anh đàn bản '' Giọt mưa rơi '' mà tôi rất thích. Kế đó anh đàn bản '' Yêu là khố '' Tiếp theo anh lại đàn bài hát chủ đề của phim '' Tình yêu nam nữ '' bản '' Hôm qua '' Vườn nhà xanh xanh '' Anh cứ say sưa đàn, đàn mãi, tôi chưa từng thấy anh đàn chuyên tâm như vậy, không giống ngẫu hứng đàn mà như đang trình điễn. Tôi bất giác bị thu hút bởi tiếng đàn mà chú ý đến xuất thần, ngửa đầu tôi đờ đẫn nhìn anh.

Anh đăm đăm nhìn tôi, vẻ nghiêm túc, chuyên chú. Ngón tay anh thong thả lướt trên đây đàn, lần lượt từng bản nối từng bản, anh đàn không hề mệt mỏi, không chút qua loa. Anh càng đàn càng mạnh mẽ, tôi càng nghe càng ngấn ngơ. Dần đà, nỗi đau trong tôi bị tiếng đàn khỏa lấp, tôi bất giác đón nhận ánh mắt sâu thẳm của anh mà như đang chìm trong trạng thái thôi miên.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, 2 tiếng, 3 tiếng hay lâu hơn, tôi cũng không rõ, chỉ biết cuối cùng anh đang đàn đi đàn lại '' Một giấc ảo mộng '' ánh mắt anh trước sau không rời khỏi mặt tôi. Khi anh đàn đến âm điệu cuối của lần thứ năm hay thứ sáu gì đó thì tôi đã rất mệt, tôi nghe mệt rồi, tôi ngồi dưới đất mệt rồi, tôi ngửa đầu mệt rồi....dù thế nào thì tôi cũng đã mệt. Tôi thở dài nói :

--Được rồi, đừng đàn nữa.
--Cô nghe đủ rồi hả? Anh hỏi.
--Đủ rồi!
Anh buông đàn xuống, ngồi thẳng lưng, đôi mắt đen tuyền nhìn đán vào tôi.

--Coi như cô nghe đủ rồi --Anh nói --Cô có biết tôi đàn bao lâu chưa?
Tôi lắc đầu.
Anh đưa ngón tay nhấn phím đàn ra. Tôi giật mình kinh hãi nhìn thấy đầu ngón tay của anh đã bị tróc đa và đang rỉ máu. Anh để mặc máu rỉ ra mà đàn suốt mấy tiếng đồng hồ! Tôi trợn mắt lúi lưỡi mà nhìn ngón tay bị thương của anh.

--Cây đàn của cô không được bảo đưo8~ng kỹ, cô quên không tra đầu --Anh cười nói --Còn tôi, lâu lắm rồi không điễn tấu lâu đến thế, nếu không cũng không đến đỗi lột đa tay.

--Nhưng...anh...anh...sao cứ đàn...đàn mãi thế? Anh....sao anh không ngừng? Tôi lắp bắt hỏi.

--Vì em không bảo tôi ngừng --Anh nói, nhìn như hút hồn tôi.

Tôi lắc đầu.
--Tôi không hiểu --Tôi nhăn mặt.
--Vì tôi muốn trị đứt nước mắt của em --Anh lại nói.
--Tôi vẫn không hiểu --Tôi vẫn lắc đầu.

--Nếu vậy để anh nói em biết --Giọng anh chợt khàn khàn, thô lỗ --Anh chỉ muốn em hiểu rõ một chuyện, đồ ngốc ạ! Trên đời không phải chỉ có một mình Sở Liêm là đàn ông!

Tôi chấn động, bất ngờ lẫn cảm động một cách vô cớ. Tôi ngây ra nhìn anh, Vân Phàm, người đàn ông đã nhặt được tôi nơi ban -công! Người đàn ông lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc tôi thất ý! Khóe mắt tôi nhoè nhoẹt, nhè nhẹ nắm lấy ngón tay bị thương của anh. Anh muốn '' trị đứt '' nước mắt của tôi, trái lại '' khơi nguồn '' nước mắt của tôi, tôi nấc nghẹn nói :

--Anh thật là chú Phí nhỏ của tôi.
--Không! Anh nói nhỏ --Anh không phải là chú Phí nhỏ của em. Nếu em không cho anh là người thừa cơ hội tấn công, nếu em không cho anh chọn không đúng thời điểm, nếu em cho anh qúa nhàm chán hay qúa già, anh hy vọng....em có thể chấp nhận anh làm chồng em!

Tôi giật mình, trợn tròn mắt.
--Anh...anh...Tôi lúi lưỡi --chắc chắn anh nói không nghiêm túc. Chắc chắn anh không biết anh đang nói gì đâu.

--Anh rất nghiêm túc. Bao năm nay, chưa từng có việc nào anh nghiêm túc như vậy --Anh khẩn thiết nhìn tôi --Anh biết anh đang nói gì, cũng biết anh đang làm gì. Anh hiểu lúc này không phải là lúc thích hợp để cầu hôn, nhưng anh không muốn bỏ qua cơ hội này.

--Nhưng....nhưng....Tôi ấp a ấp úng --tại sao anh cầu hôn tôi? Anh biết rõ....biết rõ người tôi yêu không phải là anh!

Anh có hơi chấn động, sau đó anh nắm đôi bàn tay tôi.

--Không cần phải nghĩ tại sao --Anh tha thiết nói ---chỉ cần nghĩ em có muốn gả cho anh không.

--Tôi không hiểu ---Tôi lắc đầu nguầy nguậy --Tôi hoàn toàn không hiểu anh. Phí Vân Phàm, dù anh có thương hại tôi, đồng tình với tôi, anh cũng không cần cầu hôn tôi!

--Em có từng nghĩ --Anh mỉm cười --anh đã yêu em rồi không?

Tôi nhăm mày nhìn kỹ anh.
--Chuyện đó không thể!
--Tại sao không thể?
--Anh đày đặn kinh nghiệm cuộc đời, anh đã gặp đủ hạng phụ nữ, anh đã thấu rõ tình người, anh không thể yêu một cô gái nhỏ không chút hiểu biết như tôi.

Anh lặng thinh giây lát.

--Nếu em không phải đồ ngốc thì chính anh là đồ ngốc! Anh lầm lầm tự mắng. Sau đó, anh lại nồng thắm nhìn tôi --Thôi được rồi, Tử Lăng. Anh chỉ cần nói với em, việc anh cầu hôn là rất nghiêm túc. Em không cần trả lời vội, hãy suy nghĩ ba ngày, sau đó....sau đó cho anh biết em có đồng ý không. Giả như em đồng ý, chúng ta có thể lập tức cử hành hôn lễ, sau đó anh sẽ đưa em đi châu Âu.

--Châu Âu? Tôi ngớ người, đó đường như là một phương trời rất xa xôi, một nơi ngoài địa cầu, một hang động không người biết.....tôi có thể đi thật xa, trốn tránh khỏi Lục Bình và Sở Liêm, trốn tránh tất cả......

Vân Phàm nhìn miết vào tôi, quan sát tôi. Hiển nhiên tư tưởng của tôi không chạy thoát khỏi ánh mắt sắc bén của anh.

--Đúng, châu Âu --Anh nói --Nơi đó sẽ là một thế giới khác của em, em có thể chạy thoát khỏi những muộn phiền, sầu não ở Dài Bắc.

Tôi bối rối nhìn anh.
--Tôi không biết....
Anh nắm chặt tay tôi, nhỏ nhẹ.

--Hiện giờ em không cần trả lời anh ngay. Chờ em ngủ một giấc ngon, suy nghĩ cẩn thận rồi hãy nói ---Anh ngập ngừng --Còn nữa, đừng hoảng sợ vì qúa khứ của anh, anh thề, anh sẽ là một người chồng tốt.

--Nhưng....nhưng.....tôi vẫn nói không trôi --tôi không yêu anh mà!

Lần nữa anh chấn động.
--Sở Liêm cũng không yêu Lục Bình, đúng không? Anh nói --Người ta không phải nhất định vì tình yêu mà kết hôn, phải không?

--Sở Liêm! Tim tôi nói đau.
--Tôi bị anh quay cho hồ đồ rồi --Tôi nói như mê --Tôi vẫn chưa hiểu đây là chuyện gì. Tôi không biết chuyện này đúng hay sai, cha mẹ có tán thành.....

--Đừng nghĩ nhiều qúa như vậy --Anh nhẫn nại nói --Em chỉ cần nghĩ một chuyện, em có bằng lòng gả cho anh, cùng anh đi châu Âu không thôi, còn các chuyện khác là của anh, không phải của em, hiểu không?

Tôi cứ nhìn anh hoang mang.
Anh nhìn tôi nồng nàn, tiếp theo anh thở dài rồi đứng lên.

--Hãy nghĩ kỹ nhé, Tử Lăng!
Tôi nhăn nhó.

--Anh chờ câu trá lời của em! Anh lại thêm --Nhưng, xin em đừng đê anh chờ đợi qúa lâu, vì mùi vị của chờ đợi thật không dễ chịu.

Tôi ngước nhìn anh.
--Anh muốn đi sao? Tôi hỏi.
--Đêm đã khuya rồi, cha mẹ em cũng sắp về --Anh chậm rãi nói ---Đêm nay đừng nghĩ nhiều mà ảnh hưởng tinh thần. Ngày mai hãy nghĩ kỹ. Anh hy vọng....Anh nghiêng đầu mỉm cười kín đáo, nhìn rèm châu trên cửa sổ --có một ngày anh sẽ cùng em '' cùng nhau chung giấc mộng này ''.

Anh bước đến gần, khom người hôn nhẹ lên trán tôi, rồi anh quay lưng bước ra khỏi phòng tôi.

Tôi vẫn đờ đẫn ngồi bất động nơi đó như bị thôi miên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net